Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay


Nhưng mà, mặc dù năng lượng của nàng tiêu hao quá mức, An Nhiên cũng không từ bỏ việc tiếp tục đưa
dị năng vào, dù sao thì không trốn khỏi cái chết, nàng liền ép khô chính mình, dù mình chết không
có chỗ chôn cũng phải giết chết đóa Nhục hoa này!
Trên thực tế, An Nhiên cũng hoàn toàn không rõ chính mình điên cuồng phát năng lượng ra như vậy có
thể giết được nó hay không, nhưng trực giác nói cho nàng, đóa nhục hoa này chịu ảnh hưởng
của nàng, tựa như đám thực vật biến dị, mỗi khi muốn phản nghịch, muốn hư hỏng,
chịu một ít năng lượng của nàng, sẽ biến thành ngoan bảo bảo.

Mà đóa đại nhục hoa rõ ràng bị kinh sợ bởi ý tưởng không muốn sống này của An Nhiên, nó không phải
không thể thắng An Nhiên, mà là.

Trong

giây lát này, tầng thịt hoa của nó cấp tốc cuốn khúc vào, lực chú ý của nó
chỉ đặt trên ngươi nàng, đã quên mất bên cạnh hoa cầu còn có hai cái tiểu sâu chán ghét kia.

Hai cái tiểu sâu kia đã rất nhanh đem tinh hạch của nó đào ra một nửa!
An Nhiên, bộ dạng giống như đã chết, nàng treo trên cây mây, năng lượng trong cơ thể bị rút ra một
cách nhanh chóng, đã không phải do nàng làm chủ, đối với một dị năng giả, một khi tới thời khắc
này, năng lượng trong cơ thể giống như tự động tràn ra bên ngoài, chính mình cũng không khống chế
được, rút cạn năng lượng của chính mình chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Đóa nhục hoa cứ trơ mắt nhìn An Nhiên như vậy, nhìn khối thân thể kia tự động bị rút cạn, giống như
người bình thường bị nó ăn thịt, dần dần khô cạn, nó không quản tinh hạch của mình nữa rồi, nếu An
Nhiên muốn, nó cho nàng! Tính cả nó, cũng cho nàng!!!
Đều nói, con người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình? Nhưng cỏ cây, có thật vô tình hay không?
Chúng nó nở hoa, con người vui mừng, chúng nó điêu tàn, con người sinh ra u sầu, bình minh hay
hoàng hôn, năm tháng thay đổi, chúng nó tự nở tự tàn, nhưng có khi cũng sẽ sinh ra tâm tư, với
người dưỡng hoa cỏ.

Nó không phải đã để mặc cho nàng giết một đường từ Tương thành đi vào hay sao, còn trộm rất nhiều
tiểu binh của nó, cũng không làm gì với nàng hay sao?
Kỳ thật cũng không phải thật sự muốn ăn thịt nàng, chỉ là có chút giận dỗi! Tất nhiên mọi người
không biết An Nhiên và đóa nhục hoa này đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy nó treo An Nhiên lên,
mọi người gấp đến độ muốn mệnh, nếu An Nhiên mà chết, việc tiêu diệt đóa Nhục hoa đã
hoàn toàn không có hy vọng, thậm chí việc đặt chân ở Tương thành này cũng còn khó, rốt cuộc hiện

tại bọn họ có thể dùng hết sức chuyên chú đối phó với đóa Nhục hoa tất cả đều bởi vì An Nhiên thay
họ giải quyết vấn đề phía sau.

Đột nhiên, mọi người nhìn thấy đóa Nhục Hoa kia lấy tốc độ mắt thường khô héo dần, tương phản, An
Nhiên giống như quả bóng bị xì hơi, thân thể khô cạn đến heo hút bắt đầu đẫy đà, sau đó khôi phục
bình thường, thậm chí béo hơn so với bình thường một chút, sắc mặt hồng nhuận hơn.

Dưới sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, theo bàn tay của Trương Bác Huân dùng hết sức moi ra viên
tinh hạch lớn hình thoi kia, tiếng huýt gió cuồng bạo đột nhiên im bặt.

An Nhiên rơi xuống đất, đám dây mây ở chung quanh ngăn đón đám người Vân Đào cũng trở nên khô cạn,
cây mây đã giết rất nhiều người cũng đồng dạng xụi lơ xuống giống như dây mây bình thường không có
bất luận gì khác biệt.

Trong không khí, mùi máu tươi phi thường nồng đậm, đám hoa đỏ như máu sinh trưởng ở hơn nửa cái
tinh khu này, rốt cuộc đã không gây tổn thương được cho con người nữa.


Vân Đào mang theo Triệu Như cùng Lương Tử Ngộ chạy đến, đỡ An Nhiên giống như đang ngủ dưới đất
lên, lớn tiếng kêu tên An Nhiên.

Đột nhiên nàng mở mắt, hai tròng mắt màu xanh ngọc bích mở ra giống như toàn bộ mùa xuân được cất
giấu trong cơ thể, ở lối vào gara ngầm phía xa, có người truyền ra tiếng hoan hô, hô lên,
đã lấy ra tinh hạch, đã lấy ra.

.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận