Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay


Oa Oa trong lòng ngực An Nhiên thấy Chiến Luyện tới thì thân thể nhỏ ngả về phía Chiến Luyện.

Nói thật, gần đây đứa nhỏ ăn có chút nhiều, mỗi lần có thể đem một bên ngực của An Nhiên hút hết
sữa, cho nên lớn khá nhanh, ở cái niên đại mà toàn bộ tiểu hài tử đều ăn không đủ no, gầy đến giống
như cây gậy trúc như thế này, hình thể bụ bẫm của Oa Oa cũng được coi như một mình
một phong cách !.

Bởi vì thể trọng của đứa nhỏ tăng nhanh, lại ngồi trên cánh tay An Nhiên xoắn đến xoắn đi, An Nhiên
cũng không thể trấn trụ được nàng a, vì thế An Nhiên chỉ có thể đến gần Chiến Luyện một chút, bàn
tay nhỏ của Oa Oa sờ lên người Chiến Luyện.

Nàng chảy nước miếng, nước miếng trong trẻo chảy xuống khăn yếm dưới cằm, thân mình thịt thịt thơm
thơm đảo về phía người Chiến Luyện, nhìn dáng vẻ muốn Chiến Luyện ôm một cái, hắn thuận tay tiếp
nhận Oa Oa ôm vào lòng, lại nghe An Nhiên nhỏ giọng nói:

"Chiến Luyện, ngươi nói bọn họ có phải là người Lôi Giang phái tới hay không?"
"Lôi Giang không có trong đội ngũ, tựa hồ hằn còn ở bên trong thôn Thiết Ti không đi ra.

"
An Nhiên "a" một tiếng hỏi:
"Hắn có bản lĩnh như vậy a, còn ở bên trong không đi ra, còn có thể ra được không?"
"Đừng xem thường hệ thổ.

"
Chiến Luyện nhịn không được, ôm đầu vai An Nhiên một chút, nàng thuận tay gạt móng vuốt của hắn
xuống, hắn liền hù dọa An Nhiên:
"Hắn đào một cái hố sâu, chôn đám tang thi da đồng xuống, những con tang thi đó có khả năng vĩnh
viễn đều không bò được ra.

"
Lại nhìn bộ dạng ngưng trọng của An Nhiên, Chiến Luyện lại nói: "Không có việc gì, ta cũng rất lợi
hại, ta sẽ bảo hộ các ngươi.

"
An Nhiên cười cười có lệ với hắn.

Nàng cảm thấy hắn thật ấu trĩ a!
Cách hai người bọn họ đứng ước chừng hơn hai mươi chiếc xe, một người khá béo mặc quần có dây đai,
đang ngồi ở trên cốp một chiếc xe đang mở, tay hắn cầm một chiếc quạt hương hồ, phe phẩy, vẻ mặt
phận nộ.


Trước mặt hắn một loạt nam nhân đang đứng, nhìn kỹ, mấy người này khá quen mắt, không phải mấy
người xen vào việc của người khác hay sao?
Mà gã béo kia, còn không phải người "hăng hái làm việc nghĩa" kia hay sao?
Bàn Tử tức giận muốn chết, duỗi tay, tát trên đầu một người đàn ông, cả giận nói:
"Gan chó của các ngươi thật lớn a, vợ cũ và đứa nhỏ của Chiến Luyện các ngươi cũng dám duỗi tay,
thiếu đàn bà thiếu đến điên rồi sao? Điên rồi sao hả?"
Hắn đứng dậy, cả người thịt run rẩy lên, đánh từng người từng người, có tên thuộc hạ lộ ra vẻ mặt
ủy khuất.

"An Nhiên kia trên mặt không viết là vợ cũ của Chiến Luyện a?!"
"Đúng vậy, vợ cũ của Chiến Luyện không ngồi chờ ở trong xe, chạy ra ngoài lắc lư làm
cái gì?"
Toàn bộ người sống sót trừ bỏ Đường Ti Lạc ra thì không có một nữ nhân nào đơn độc lắc lư đi ra
ngoài, ngay cả lúc Triệu Như đi tìm Đường Ti Lạc, sau lưng nàng còn có hai người đàn ông đi theo.

Mới vừa rồi bọn họ thấy An Nhiên và Triệu Như chỉ ôm một đứa nhỏ đứng ở ven đường,
chung quanh không có một người đàn ông, lúc này mới xuống tay với đứa nhỏ và An Nhiên.


Triệu Như bất quá chỉ là thêm vào, hơn nữa bọn họ nhận thức Triệu Như, rốt cuộc quan hệ của nàng và
Đường Ti Lạc cũng rất tốt.

Nhưng !.

Nói như thế nào thì, đúng thật như Bàn Tử nói, bọn họ muốn nữ nhân muốn đến điên rồi,
nếu Triệu Như đi một mình, thì họ cũng chưa chắc không ra tay bắt lấy Triệu Như.

Bất quá ngàn tính vạn tính, không tính đến nữ nhân ôm hài tử kia là vợ cũ của Chiến Luyện, càng
không thể tính được, vợ cũ của Chiến Luyện lại tàn nhẫn như vậy, vung một dao chặt một cánh tay!
Ở cái niên đại thiếu y thiếu dược này, chặt mất một cánh tay không phải tương đương với lấy đi tính
mạng hay sao?
Người kia lại bị Lương Tử Ngộ mang đi, không biết có trị liệu cho hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui