"Thăm dò cái lông gì nữa, con tin ở chỗ này!"
Lạc Phi Phàm ngáp một cái, ngồi trên tường vây, vươn ngón tay chỉ chỉ về phía sau, Chiến Luyện lập
tức nhảy lên tường vây, ngồi trên đó thấy trên đường phố trải đầy ánh trăng, mọi thứ đều trống trơn
vắng vẻ, một người phụ nữ, đang đẩy một cái xe lăn, trên xe lăn vị bác sĩ Triệu đang ngồi, hai
người chậm rãi đi về hướng viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ trẻ em.
Chiến Luyện nhìn lướt qua Lạc Phi Phàm, Lạc Phi Phàm liền cười nói:
"Để lộ tiếng gió, Lôi Giang là người thông minh, con tin không nhốt trong cục lương thực đi.
"
Như vậy, khẳng định Lôi Giang cũng không có ở trong cục lương thực.
Cho nên Lạc Phi Phàm nói vậy ý tứ chính là, con tin bị Lôi Giang thả ra, Lôi Giang kia khẳng định
cũng đã sớm chạy mất.
Đương nhiên, mục đích chuyến đi này của hai người Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm một là giết Lôi
Giang, hai là vì cứu người, mà Chiến Luyện cũng chỉ nói với An Nhiên rằng muốn đi cướp lại con tin,
trừ việc đó ra, cũng không có người thứ ba biết hành động lần này của họ.
Khẳng định An Nhiên sẽ không bán đứng Chiến Luyện, mà Lạc Phi Phàm cũng sẽ không, đây chính là Lôi
Giang kia có trí thông minh dị thường, suy đoán ra việc Chiến Luyện mềm không được, tiếp theo khẳng
định sẽ dùng đến cứng, vì thế trước tiên thả con tin, sau đó chuồn êm chạy mất.
Hành vi thả con tin này cũng thú vị, phỏng chừng hắn biết, không bỏ con tin, Chiến Luyện sẽ
liều chết cắn hắn không bỏ, nếu thả con tin, Chiến Luyện sẽ đạt được một nửa mục
đích, tự nhiên sẽ không đuổi theo Lôi Giang.
Tổng kết lại, Lôi Giang không hổ là độc đại của khu 3, có tâm trí như thế này, làm chút gì đều tốt,
vì sao phải chăm chú nhìn chằm chằm vào lão bà của Chiến Luyện hắn, không biết trong tay
Đường Kiến Quân, nắm bao nhiêu dị năng giả hệ mộc hay sao?
An Nhiên ở bệnh viện đối với những việc phát sinh ở bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả, nàng còn
đang suy nghĩ vừa rồi vì cái gì mà Chiến Luyện đột nhiên lại nghiêm khắc với nàng như vậy, thì nghe
được một chút âm thanh ồn ào truyền đến từ dưới tầng 1, An Nhiên nhanh chóng ngồi dậy, đi ra khỏi
phòng bệnh, bám vào chỗ lan can cầu thang, đi xuống xem.
Trong đại sảnh phòng khám bệnh có ánh nến lập lòe, mấy chục người đàn ông đang ngồi, một người phụ
nữ với dáng người mảnh khảnh, mặc một chiếc áo ngắn tay quần dài, thân ảnh thướt tha đứng ngoài
cửa, trong tay đẩy một chiếc xe lăn, trên xe lăn, đúng là bác sĩ Triệu đang ngồi.
Bộ dạng của nữ nhân không thấy rõ lắm, vì nàng đưa lưng về phía ánh trăng, bộ mặt
tương đối âm u, nhưng dáng người thì thẳng tắp, mềm dẻo nhưng có lực, xem các ăn mặc này có thể mặc
áo ngắn tay ở mạt thế thì không phải một người phụ nữ bình thường.
Lạc Phi Phàm đi vào từ cửa chính, tiếp đãi nữ nhân này và bác sĩ Triệu, hắn hàn huyên vài câu với
bác sĩ Triệu rồi an bài một người đẩy bà và người đi theo bác sĩ Triệu vào một phòng nghỉ ngơi
trước, Chiến Luyện cũng tiến vào từ cửa chính, đứng một bên không nói chuyện, yên lặng quan sát bác
sĩ Triệu và nữ nhân kia.
Mọi việc thoạt nhìn hết thảy đều thuận lợi đến không tầm thường.
Chờ Lạc Phi Phàm tiếp đãi người phụ nữ kia cùng bác sĩ Triệu, bắt đầu đi lên tầng, lúc này Chiến
Luyện mới đi theo lên tầng, đi đến bên người An Nhiên.
An Nhiên đứng ở cầu thang tầng 2, thân mình đứng thẳng, lẳng lặng nhìn bác sĩ Triệu cùng Triệu Như,
không sai, ngay từ đầu nàng không nhận ra người phụ nữ đẩy bác sĩ Triệu là ai, nhưng khi hai người
lên đến hàng hiên, An Nhiên thấy rõ, người phụ nữ kia là Triệu Như.
Triệu Như !.
Triệu Thiến Dung!.
hai người này có quan hệ gì? Bác sĩ Triệu không
phải bị Lôi Giang đón đi rồi sao? Chu Tường thuộc hạ của Lôi Giang lúc ban ngày vừa mới nói muốn
cùng Chiến Luyện "Cường cường
xác nhập", nếu không thì sẽ không thả Triệu Thiến Dung, hiện tại Triệu Như đẩy Triệu
Thiến Dung lại đây, đây là có chuyện gì a?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...