Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay


"Lại là Đào ca." Chiến Luyện nhấp môi, nhìn An Nhiên trong chốc lát, đột nhiên đứng lên, nhìn dáng vẻ cảm giác như có chút không thể chịu đựng được nổi điên lên.

Cảm xúc của hắn rất lớn, áp lực cũng lớn, nguyên bản hắn cho rằng tìm về được vợ con, hết thảy đều vạn sự đại cát, nhưng hiện tại mới phát hiện, vấn đề của hắn và An Nhiên nhiều như lông trâu.

Vấn đề lớn nhất chính là người tên Vân Đào kia, hiện tại An Nhiên há mồm hay ngậm miệng đều là Đào ca, Đào ca, Đào ca trong lòng Chiến Luyện chịu được mới có quỷ a!
An Nhiên ngồi trên sô pha, cũng vội vàng đứng lên, ôm Oa Oa, đôi mắt khẩn trương nhìn Chiến Luyện, sợ Chiến Luyện sẽ đánh nàng một cái, hoặc làm gì đó với Oa Oa trong lòng ngực nàng.

Tuy rằng có chút tự tin nhưng An Nhiên vẫn cảm thấy Chiến Luyện nguy hiểm.

Khuôn mặt Chiến Luyện lại hiện lên chút đau xót, đối với An Nhiên gật gật đầu, tự sa ngã nói:
"Đước, ta đi tìm Đào ca của ngươi, ai động vào một cọng tóc của hắn, ta cạo đầu cả nhà người đó!"
"Chiến Luyện...." An Nhiên mở miệng, nàng hít một hơi thật sâu, ninh mày nhìn chồng cũ, thật không hiểu hắn vì cái gì dùng loại lời như vậy nói chuyện với nàng:

"Giữa chúng ta có thù hận gì, có thể nói rõ ràng, nhưng Đào ca là vô tội."
"Đúng, vô tội, ta chưa nói không buông tha hắn, ta đã nói, ai động vào Đào ca của ngươi một cọng tóc, ta thay Đào ca của ngươi cạo đầu cả nhà hắn."
Đột nhiên Chiến Luyện tiến hai bước về phía An Nhiên, tay nắm chặt, bất tri bất giác, thanh âm có chút lớn, lời lẽ mang ý vị khó chịu càng rõ ràng hơn.

Khí thế kia đối với An Nhiên mà nói quả thực có tính xâm hại, từ đáy lòng nàng cảm thấy sợ hãi.

Đây hẳn là do cảm giác trời sinh của dị năng hệ mộc đối với hệ kim.

Đúng vào lúc này, phảng phất như bị Chiến Luyện đánh thức, Oa Oa há miệng mà vẫn nhắm mắt khóc lên.

Chiến Luyện đang đi về hướng An Nhiên, mắt thấy sắp bùng nổ, liền đột ngột đừng bước, trên mặt hắn có biểu tình gì đều như tê liệt, âm điệu tăng lên cũng hơi thấp một ít, nhìn Oa Oa đang khóc lóc trong lòng ngực An Nhiên, tràn nhập mong đợi duỗi tay ra.

"Sao lại khóc a, ta ôm một cái."

An Nhiên lui ra sau hai bước, không đưa Oa Oa cho hắn.

Vốn dĩ một người đang phát giận, miệng lưỡi vừa rồi còn ác liệt như vậy, giờ đột nhiên muốn ôm đứa nhỏ, An Nhiên sẽ đưa cho ôm mới là lạ a? Mặc dù hắn chính là ba ruột của Oa Oa, nhưng mà có quá nhiều vấn đề đang ở trước mắt, An Nhiên không xác định Chiến Luyện đối với hai mẹ con nàng mà nói, có an toàn hay không.

Vừa thấy An Nhiên lui lại phía sau, trong lòng Chiến Luyện đau không biết bao nhiêu sâu, hắn yên lặng nhìn An Nhiên, sau đó xoay người, ở trong tiếng khóc của Oa Oa mở cửa ra, bước nhanh ra ngoài.

Có một đại dương mênh mông ngăn cách giữa hắn và An Nhiên, hắn không biết mình nên vượt qua biển rộng này như thế nào, làm An Nhiên như trước đây, cần hắn.

Ai bảo khi thời điểm nàng cần đến hắn, hắn không ở, hiện tại hắn tìm được nàng, nàng lại không cần hắn.

Hắn đứng ở bên ngoài, móc ra một bao thuốc từ trong túi, lấy một điệu ngậm trong miệng bật lửa, bên tai nghe tiếng khóc của con gái hắn rầm rì rầm rì trong phòng, không tự giác trong hốc mắt hắn đỏ lên dưới làn khói thuốc bàng bạc lượn lờ.

Thật muốn ôm ôm tiểu công chúa của hắn.

Thật muốn ôm ôm vợ của hắn, thật muốn cho hai mẹ con nàng, toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn, dựa vào hắn, hiện tại chẳng sợ có thể đổi lấy một phần vạn tin cậy của An Nhiên, Chiến Luyện hắn đều nguyện ý dùng mạng của mình đi đổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận