Hài cốt trải khắp đại sảnh của tòa nhà, cảnh tượng này ở mạt thế, kỳ thật không thể khiến cho những nam nhân này có gì không khỏe, mọi người đều bò qua những ngày như địa ngục lăn ra, nơi nào sẽ sợ sự khủng bố của một đại sảnh đầy hài cốt?
Bọn họ....!chỉ là, cảm thấy quỷ dị!!!
Đúng, không sai là quỷ dị.
Bên ngoài tòa nhà này tang thi chồng chất vây quanh, mà bên trong, lại không có một bóng dáng nào của tang thi, không những thế hài cốt lại đầy đất, trên đám xương trắng mọc ra một bông hoa màu đỏ tươi, giống như bách hợp, nhưng lại có hai tầng cánh hoa, cao khoảng một người lớn, đang lẳng lặng đứng bên trong hài cốt.
Quả thực duy mỹ như thế, làm người kinh tâm động phách.
Ngoài ra, trên đống hài cốt còn có không ít bảy dựng tám đảo nằm ngổn ngang hoa bách hợp đã chết khô héo, thật sự khô héo đến nỗi không nhìn ra hình hoa, phảng phất như cực độ khuyết thiếu chất dinh dưỡng và nước, rất nhiều cánh hoa đều khô vàng.
"Đội trưởng, chúng ta...!nơi này...."
Người đàn ông đứng ở cạnh cửa sổ xe Lôi Giang, không biết nên nói gì tiếp theo, kỳ thật hắn muốn khuyên Lôi Giang đi về, nhật tử ở công viên cũng cực kỳ tốt rồi, an toàn, lại có phụ nữ để chơi đùa, hà tất phải ra ngoài đi tìm một cái khó lúa di động bỏ đi đâu?
Huống hồ, nhìn dáng vẻ tòa nhà này một người sống cũng không có, sao có thể có một kho lúa di động còn sống ở đây?
Ai ngờ, hắn còn chưa nói xong, từ bộ hài cốt dưới chân, đột nhiên một thứ gì đó màu xanh uốn éo như con rắn, trực tiếp quấn lấy cổ chân của hắn, theo ống quần của hắn, bò lên theo thân thể vào bên trong.
Lôi Giang quay đầu lại, còn không rõ ràng vì sao thuộc hạ của mình vừa mới nói được mấy chữ, liền không nói nữa, kết quả ánh mắt lướt qua, cả người rùng mình, chỉ thấy được người thuộc hạ đang đứng bên ngoài của xe, trên mặt hắn bày ra một loại biểu tình vặn vẹo kỳ quái.
Chung quanh người này cũng có vài người đàn ông đang đứng, thấy vậy đang muốn hỏi một chút xem có chuyện gì xảy ra, có phải bị táo bón hay gì đó không, lại thấy từ trong miệng người này, mọc ra một đóa hoa màu đỏ tươi, cánh hoa thịt thịt, giống như đầu lưỡi người, còn nhỏ ra dịch nhầy, còn có thể cuốn khúc lại.
Có người hét lên, cất bước chạy ra ngoài, nhưng đã không kịp rồi, rễ cây như dây leo đã sớm tóm được cổ chân bọn họ, một người cũng không chạy thoát được.
"Đi mau!"
Lôi Giang cũng bị hoảng sợ, mì còn không kịp ăn, nhanh phân phó Tằng Phàm chuyển đầu xe rời đi, nhưng lại không nghĩ rằng phía sau có mấy chiếc xe chặn đường, bọn họ có gắn cánh cũng không kịp bay đi.
Những người đàn ông ngã trên mặt đất, vươn cánh tay ra cầu cứu Lôi Giang, miệng vừa mới mở ra thì trong miệng mọc ra một nhục hoa màu đỏ, tròng mắt bị lồi ra, trong chốc lát, bị hai đóa hoa nhỏ ăn luôn tròng mắt, nháy mắt, tai mắt mũi miệng, tất cả đều mọc hoa.
Lôi Giang nhanh chóng quyết định, trực tiếp đá văng cửa xe, nhảy ra, một mình chạy ra ngoài, phía sau hắn, một rễ cây lục đằng bay ra từ trong đống hài cốt, muốn đuổi theo Lôi Giang, thì phía sau hắn một tường đất được dựng lên chặn đứng sự công kích của lục đằng.
Tằng Phàm cũng đẩy cửa xe chạy ra vốn dĩ cũng đuổi theo phía sau Lôi Giang nhưng bị một căn lục đằng túm chân vặn ngã, trong miệng hắn hét to một tiếng:
"Đội trưởng!"
Lôi Giang quay đầu nhìn hắn một cái, tường đất không hề do dự đắp lên cao, Tằng Phàm bò dậy từ mặt đất, nhào qua nhưng không kịp ra ngoài, hắn cùng với căn lục đằng đang bay múa bị tường đất này chặn lại.
Đại sảnh dần dần mất đi ánh sáng chiếu vào, Tằng Phàm xoay người, hai mắt mở to, sống lưng dựa sát vào tường đất, trong mắt chứa đựng đầy sự sợ hãi nhìn những căn lục đằng đang bay múa trước chóp mũi, miệng hắn phát ra một tiếng hét thê lương chói tai........
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...