Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay


Chiếc xe kia dừng trước một mảnh cây cối rậm rạp, rồi an tĩnh như gà rất lâu, lâu tới mức Lạc Phi
Phàm và Tiểu Bạc Hà đều cảm thấy kỳ quái, hai người bọn họ tham đầu tham não vạch ra cây cối nhìn
chiếc xe kia.

Trong xe có một đôi nam nữ đang kịch liệt hôn môi, sau đó bắt đầu cởi quần áo,
người phụ nữ nhịn không được ngẩng cao đầu kêu to.

Chốc lát sau, tiết tấu bên trong trở nên khẩn trương phập phồng, hai người cởi quần áo quá nhanh
thật sự gấp không chờ nổi.

Trong bụi rậm, Tiểu Bạc Hà vô biểu tình buông tay ra, ánh mắt lạnh lùng xoay người lại, nhặt lên
nhánh cây khô ngồi xuống đất phát ngốc.

Lạc Phi Phàm cũng không thấy hứng thú cũng buông tay vén cây cối ra, ngồi xuống bên người Tiểu Bạc
Hà, vắt chân, nghiêng đầu nhìn Tiểu Bạc Hà nói:
"Ngươi làm sao vậy?" "Dơ bẩn!"
Tiểu Bạc Hà cách xa Lạc Phi Phàm ra một chút, sau lưng thanh âm ân ân a a của đôi nam nữ kia càng
lúc càng lớn, thanh âm họ hòa lẫn đan xen vào nhau thành một bài ca dục vọng, làm Lạc Phi
Phàm nghe vào cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng lại không làm Tiểu Bạc Hà có chút phản ứng nào.

Nàng nói nam nữ giao hợp là dơ bẩn?
Hắn nhìn nàng không nói chuyện, chỉ nhìn nàng suy nghĩ.


Về việc Tiểu Bạc Hà, lúc đầu trong đội ngũ cũng có những lời đồn đãi, năm đó ở thôn Thiết Ti, An
Nhiên còn tìm bệnh viện để phẫu thuật cho Tiểu Bạc Hà, lúc ấy kỳ thật có lời đồn là làm phẫu thuật
phá thai cho nàng.

Chiến Luyện không nói, nhưng trong lòng mọi người đều rõ ràng.

Bất quá sau lấy ra cũng không phải
là đứa nhỏ mà là một khối u.

Nhưng mà lúc ấy, Tiểu Bạc Hà vẫn chỉ là một đứa nhỏ? Hiện tại nhìn phản ứng của nàng, cùng với tính
cách của nàng, trong lòng hắn cực kỳ khó chịu.

Khó chịu đến đau đớn đi.

"Kỳ thật không dơ bẩn.

" Lạc Phi Phàm lại dịch gần thêm về phía Tiểu Bạc Hà, hắn nói:
"Ta cũng chưa từng thử, nhưng thoạt nhìn cũng không tồi đi.

" Đột nhiên Tiểu Bạc Hà đứng dậy, sắc
mặt âm trầm nói:

"Còn việc gì không? Không còn thì đi thôi.

:
Sau đó bỏ mặc Lạc Phi Phàm, nhấc chân đi lên phía trước, căn bản không để ý Lạc Phi Phàm.

Vô pháp, Lạc Phi Phàm chỉ có thể đi theo sau nàng, hắn vẫn luôn tìm cơ hội để nói chuyện với Tiểu
Bạc Hà, nhưng từ lúc đó, một chữ nàng cũng không trả lời.

Cứ như vậy hai người đi rất lâu, đi tới khi trời tối, không thấy đường, mà ban đêm trong rừng không
dễ đi, trên đường Tiểu Bạc Hà cũng ném cho hắn vài lần chiếc nhiệt kế, để hắn đo thân nhiệt, nhiệt
độ vẫn rất cao.

Nhưng bởi vì trạng thái tinh thần của hắn vẫn tốt, hơn nữa vẫn nói liên mồm, cho nên
nàng cũng không cảm thấy nôn nóng, vì vậy cứ đi về phía trước.

Kết quả, hai người bọn họ lạc đường.

Chiến Luyện mang theo một đoàn xe trực tiếp chạy từ Bách Hoa thành tới nơi tụ tập kia, làm vị thủ
lĩnh già cùng cả đám người bọn họ sợ tới mức choáng váng, bọn họ khe khẽ nói nhỏ, vậy mà không biết
người đàn ông đang sốt cao kia chính là đội phó Lạc.

Nếu biết, bọn họ vô luận như thế nào cũng không thể để hắn ở trong sơn động, dù hắn có biến thành
tang thi cũng không thể để hắn ở đó a.

Chiến Luyện ngồi trên nóc xe nhíu mày nhìn một mảnh người đột nhiên phần phật quỳ
xuống, hắn duỗi tay, tiếp nhận lấy thẻ tinh hạch ông đưa lên, đúng là số thể của Lạc Phi Phàm, vì
thế cúi đầu hỏi:
"Ông đứng lên đi, hai người bọn họ đi đâu rồi?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận