Lưu Tiểu Quyết si tình, Tô Yên tuyệt đối có tự tin, nếu không hắn sẽ không vì nàng mà bị căn cứ Bắc
Sơn bài bố lâu như vậy.
Đương nhiên, đôi khi đàn ông sẽ ngoại tình, cái này không quan hệ, mạt thế mà, gặp người đàn bà có
chút tư sắc thân thể khó tránh khỏi phản ứng, Tô Yên quyết định nhịn xuống tiếp nhận Tĩnh Huyên,
mai sau có thời gian sẽ khôi phục lại tình cảm thâm hậu như xưa với Lưu Tiểu Quyết.
Cứ như vậy nàng bỏ mặc Lưu Tiểu Quyết kéo theo hành lý cùng với tràn đầy tin tưởng đi vào Bách Hoa
thành, dưới những ánh mắt hài hước của mọi người, nàng được Hằng Hằng giờ đã 8 tuổi đưa vào một căn
phòng đá nhỏ hẹp.
"Vì sao lại cho ta ở một phòng như vậy?"
Vừa vào Tô Yên đã bắt đầu bất mãn với chỗ ở của mình, nàng nhìn đứa nhỏ này, với biểu tình tràn
ngập ủy khuất hỏi:
"Có phải ngươi tùy tiện chỉ cho ta một phòng hay không, cái phòng này còn nhỏ hơn so với nhà bạt ta
ở bên ngoài.
"
Hằng Hằng cười hì hì, xoay người chạy mất, Tô Yên lập tức đuổi theo vừa vặn thấy Lưu Tiểu Quyết đi
ngang qua vì thế nàng ủy khuất tiến đến, muốn ôm cánh tay hắn, cáo trạng với hắn.
Nào biết Lưu Tiểu Quyết nghiêng thân mình, mặt vô biểu tình đi ngang qua người nàng.
Vì thế Tô Yên chỉ có thể đi theo sau hắn, vội vã la lên:
"Tiểu Quyết, Tiểu Quyết, ngươi nhìn phòng ở của chúng ta này, ngươi đã xem qua chưa, nhỏ như vậy,
không biết có được 80 mét vuông không nữa, Tiểu Quyết, tại sao bọn họ có thể như vậy.
"
"Vậy ngươi cho rằng phòng ở cho một mình ngươi thì bao nhiêu mới đủ?" Lưu Tiểu Quyết dừng bước,
xoay người, nhìn Tô Yên ở phía sau, nghiêm túc nói:
"Tô Yên, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra sao? Tất cả mọi ngươi đều đang chê cười
ngươi, đều đang chờ xem trò hay.
"
"Chê cười gì ta?"
Tô Yên nghiêng đầu, không chú ý lời nói của Tiểu Quyết, phòng ở này được xây hai tầng
bằng đá, một mình nàng ở, nàng nhìn chung quanh, mọi người đang dò xét nhìn quan sát, khi tiếp xúc
với ánh mắt nàng thì đều che miệng chạy mất.
"Chê cười ngươi rất nhiều việc.
"
"Lưu Tiểu Quyết ngẩng đầu, nhìn chung quanh một chút cuối cùng dặn dò Tô Yên một câu.
"Việc ngươi làm không cần nói với ta, mà không cần ngươi nói ra mọi người đều có thể
nhìn thấy, cũng đoán được tám chín phần, ngươi tự giải quyết cho tốt đi, ta không ở đây, ta ở nhà
bạt của ta ở cửa Bắc.
"
Nói xong, Lưu Tiểu Quyết rời đi, hôm nay hắn còn phải đi cửa Nam giết quái, sự vui sướng khi gặp
lại Tô Yên đã bị sự thất vọng lấp đầy, Lưu Tiểu Quyết đã lựa chọn chiến đội của hắn, không muốn
song hành với căn cứ Bắc Sơn nữa, cho nên hiện tại hắn rất thống khổ cần thiết tìm việc đổ mồ hôi
đổ máu để hạ thấp sự thống khổ trong thâm tâm mình.
Tô Yên đuổi theo hắn vài bước, thấy hắn càng đi càng nhanh cho đến lúc nàng chạy cũng không thể
đuổi kịp, nàng cau mày cả người tràn ngập lửa giận đi vào căn phòng mình được phân phối.
Nàng không quá hài lòng với căn phòng này, đây là cái quỷ gì a? Trên tường còn bám
đầy thực vật xanh biếc, cho rằng nàng không biết thực vật Bách Hoa thành đều biến dị hay sao? Như
này còn có thể ngủ hay không a? Nói tới ngủ, nàng cũng ôm một bụng hỏa, trong căn phòng dựng bằng
đá này chỉ có một cái bóng đèn, ánh sáng tối tăm, trong phòng chỉ có một cái
giường cùng vài cái ghế dựa, phải ở một nơi như thế này thật là khi dễ người đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...