Hiện tại 10 điểm sáng nàng dặn tiểu Tráng đi đến tiệm rượu lấy 200 hũ để mang về Ngạn Trấn còn phí vận chuyển tất nhiên nàng sẽ trả thêm.
Sau đó đi nói với Trúc thím một tiếng về việc trả tiểu viện.
Kết thúc mọi việc là lúc tiểu Tráng cũng đi về nên mọi người lên xe ngựa, lúc đi 1 chiếc lúc về cũng vậy không nhiều thêm, chỉ là giá trị con người nó tăng cao một chút cùng với trong túi nhiều tiền một chút mà thôi ha hả, còn niềm vui nào vui hơn niềm vui này.
Xe ngựa lộc cộc chuyển động dần đi tới cổng Tuyết Phỉ thành thì thấy có một số người đứng chờ.
Tiểu Tráng thấy vậy nói với Mãn Hề: “Tiểu thư bên ngoài có một số người hình như muốn gặp tiểu thư ạ.”
Kim mãn Hề chưa kịp lên tiếng thì người bên ngoài do thấy xe ngựa dừng lại nên tiến lên nói: “ Vị huynh đệ này xin hỏi ở bên trong có phải là Kim đại phu không vậy, chúng ta tới để đưa tiễn ngài ấy.”
“Ta đây.” Kim mãn Hề nghe thế thì vén màn lên trả lời, sau đó đi xuống.
Nàng nhìn quanh thì thấy toàn quen mặt vì thế nói: “Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã dành thời gian bận rộn của mình để đi tiễn ta.”
“Kim đại phu khách sáo rồi, chúng ta may mắn lắm mới gặp được ngài đúng lúc như vậy, sau này rảnh rỗi chắc chắn sẽ đi thăm ngài.” Một vị quan nhân đứng ra nói.
“Luôn luôn hoan nghênh mọi người đến thăm, có việc cứ đi tìm ta, nếu ta giúp được chắc chắn sẽ giúp mọi người.” Mãn Hề cũng muốn tạo mối quan hệ nên nói.
“Hiện tại cũng không còn sớm, Kim mỗ còn muốn nhanh chóng về nhà gặp mặt người thân vì vậy xin thất lễ, tạm biệt.” Mãn Hề thấy chào hỏi nói chuyện hứa hẹn cũng đã xong vì vậy nói.
“Không thất lễ là chúng ta làm lỡ thời gian của Kim đại phu, chúc ngài thượng lộ bình an, sau này gặp lại.” Một người đại diện nói.
“Sau này gặp lại.” Mãn Hề nói xong quay lại xe ngựa.
Chuyến đi tiếp tục.
Trên đường đi cũng gặp một số người cũng chào hỏi, làm chuyến đi dài hơn một chút.
Tầm 4 điểm chiều nàng mới tới Ngạn Trấn.
Về tới nhà đã thấy một cục bông nhỏ đứng ở cửa chờ nàng về rồi.
Tiểu Bảo đang chắp tay ra sau lưng đi qua đi lại để chờ Kim Mãn Hề, ngày qua ngày cậu bé đều đếm, đúng 14 ngày là 14 ngày, từ lúc đi học về tới giờ đã đứng chờ rồi.
Thấy xe ngựa đi tới hào hứng chạy ra đứng một bên chờ Kim mãn Hề đi xuống.
Kim Mãn Hề đi xuống trong khi không biết gì, lúc xuống khỏi xe chỉnh lại quần áo mới thấy cái trang sức mới trên chân mình.
Cúi xuống thấy một cặp mắt long lanh đang nhìn chính mình gọi: “Tỷ tỷ… giờ tỷ mới chịu về…”
Binh… Tiếng trái tim vỡ tan vì sự đáng yêu này.
“Bảo Bảo, tỷ nhớ đệ chết mất, tới đây cho tỷ ôm miếng nào, xem coi thử không có tỷ thịt có trường ra thêm không nào.” Nói xong cúi xuống ẳm luôn cậu bé lên, nhìn khắp khuôn mặt cậu sau đó còn thơm chụt chụt hai cái, làm tiểu Bảo thẹn thùng đỏ cả mặt nhưng mà tay thì ôm chầm lấy cổ nàng.
Hai tỷ đệ đang show ân ái thì Hồ Tuyết Ngưng cùng với Kim Kính đi ra ngoài, thấy vậy cả hai đỡ chán, biết con gái hoàn hảo trở về nên Hồ Tuyết Ngưng mở miệng nói: “Hai đứa biết đủ rồi đi, còn đang ở ngoài còn chưa có vào trong nhà đâu mà đã vậy rồi, nhanh tối rồi vào nhà mà tắm rửa ăn uống còn nghỉ ngơi, đi đường dài như vậy mà không thấy mệt à Mãn nhi, nương thật là sợ con luôn đó.” Nói xong cười vui vẻ.
“Đúng vậy nhanh vào, bên ngoài mà làm mấy trò đó còn ra thể thống gì.” Kim Kính thấy vậy cũng trêu chọc một chút.
"Cha nương nữ nhi đã về." Sau đó nàng ha hả cười nói
“ À mà 2 người đang ganh tị với con chứ gì, ở nhà tiểu Bảo chẳng bao giờ quấn hai người giống như quấn quýt con chứ gì ha hả.” Chọc cha nương xong nàng vui vẻ đi vào nhà, vừa vào thì thấy 20 người đứng xếp hàng nói:
“Chào mừng Mãn tiểu thư về nhà!” 1 tiếng đồng thanh vang vọng lên.
“Cảm ơn mọi người, khoảng thời gian này khỏe chứ, làm quen hết mọi việc rồi chứ, nhìn đều có da có thịt hơn trước rồi tốt lắm.” Mãn Hề cũng hỏi thăm.
“Vâng ạ mọi thứ đều tốt ạ!” Mọi người đồng thanh trả lời.
“Được rồi làm việc tiếp đi, lát nữa chúng ta lại mở tiệc liên hoan chào mừng nữ nhi của ta trở về.” Kim Kính thấy thế nói.
Cảm giác về nhà bao giờ cũng thoải mái nhất, bên cạnh có người thương yêu mình cũng có người mình yêu thương, ở bên nhau thật tốt.
Cả nhà 4 người đi vào trong, còn tiểu Tráng tiểu Tú thì đi đoàn tụ với những người khác.
Vào phòng khách tiểu Bảo vẫn quấn lấy nàng không buông vì thế nàng hỏi: “Sao vậy bảo bối? Tỷ đã về nhà rồi mà về rồi là tỷ sẽ không đi nữa đâu, sau này họ sẽ đi tìm tỷ tỷ của đệ chứ tỷ tỷ của đệ sẽ không phải đi đâu cả, đã yên tâm chưa nào, tỷ nói đệ nghe tỷ đi có 14 ngày mà như 14 năm ý, biết tại sao không, tại vì mỗi giây mỗi phút tỷ đều nhớ đến đệ đó.”
“Tiểu Bảo cũng vậy, sau này tỷ đừng đi đâu nữa nhé, đệ ở nhà một mình buồn lắm.” Tiểu Bảo nghe thế cũng thật thà trả lời.
“Này này tiểu Bảo con nói con ở nhà một mình vậy con đặt chúng ta ở đâu hả, là ai ngày ngày dành thời gian bên coi nói chuyện trời đất, nói chuyện về tỷ tỷ của con hả, thằng nhóc thối tha kia.” Nghe nhi tử nói buồn khi ở nhà Hồ Tuyết Ngưng không nhịn được phải lên tiếng.
“Còn cha nữa, ai ngày ngày làm đồ chơi mới cho con hả, con về phòng con mà nhìn xem vì sợ con buồn ta đã phải sáng tạo bao nhiêu là thứ cho con hả, thằng nhóc thối tha kia.” Sẵn có nữ nhi nên Kim Kính cũng muốn tố khổ.
“Haha…..”Mãn Hề nghe 3 người kể lể về những chuyện khi nàng không ở nhà mà thoải mái cười ha hả lên.
“Tại vì mọi người có làm gì cũng không bù được với tỷ của con chứ bộ, có phải lỗi do con đâu.” Tiểu Bảo không phục nói lại.
Một câu nói all kill, đâm nát tim hai người Kim Kính cùng Hồ Tuyết Ngưng, còn đâm sâu vào cảm nhận của Kim Mãn Hề làm nó mềm nhũn ra.
Hai người kia nghe thế cạn lời tan nát cõi lòng không thèm để ý đến thằng nhóc thối tha đó nữa.
Còn Kim Mãn Hề thì ôm chặt tiểu Bảo nói: “Bảo bối làm sao bây giờ, tỷ lại yêu đệ thêm một chút rồi, không không yêu đệ hơn cả mạng sống của tỷ luôn rồi, tiểu Bảo bối phải chịu trách nhiệm nhé.”
“Tỷ … tỷ yên tâm đệ sẽ bảo vệ tỷ cả đời luôn.” Tiểu Bảo thề non hẹn ước nói.
Hai người kia như bóng đèn sáng nhất đêm nay vậy ha hả….
Giỡn đã đời thì Mãn Hề cũng vào chuyện chính nói: “Cha nương hiện tại con là phú bà rồi đó nha.” Nói xong để bạc ở trên bàn nói tiếp:
“Ở đây có 6870 lượng bạc, nữ nhi đã kiếm được chúng chỉ trong 2 tuần, sao nào cha nương hai người có thấy nữ nhi của hai người quá giỏi hay không nào.” Mãn Hề lại tự hào về bản thân nói.
“Thật thật sao… chỉ trong hai tuần mà con kiếm được gần 7 ngàn lượng, nói thật đi con có đi lật hang ổ bọn cướp nào không đấy.” Hồ Tuyết Ngưng nghe thế sửng sốt hỏi vui đùa 1 câu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...