Mạt Thế Đến Ôm Chặt Bắp Đùi Của Lão Đại Ntr


Cô ta nói xong không quan tâm mở ra, vì thế mọi người thấy được cái gì gọi là chó dữ vồ mồi, con cóc gặm thiên nga trắng.

Một đống phân trâu bắn tung tóe lên hoa tươi.

Trong hình ảnh mơ hồ, mơ hồ thấy được một người đàn ông không mặc quần áo ngang ngược đè cô gái mảnh mai muốn làm gì thì làm.

Tôn Á hét lên một tiếng, nhanh chóng che miệng lại.

Giáo viên chủ nhiệm tức đến mức run rẩy: “Gọi Hứa Vong Xuyên tới đây cho tôi!”Văn phòng.

Hứa Vong Xuyên và Trương Hiểu Thi đứng, Diệp Tịch Nhan ngồi trên sô pha, còn đang khóc.

Người nào là người làm hại, người nào là người bị hại, ranh giới rõ ràng.


Cho dù giáo viên nói gì, Hứa Vong Xuyên đều chỉ nhìn sàn nhà tới phát ngốc, không cãi cọ không giải thích, tay cho vào trong quần cộc.

Trương Hiểu Thi liên tục nói Diệp Tịch Nhan đoạt đàn ông, không biết xấu hổ.

Giáo viên chủ nhiệm xoa mày, hỏi: “Bạn học Diệp, rốt cuộc là mọi chuyện thế nào?”“Tối thứ sáu em gặp phải người xấu, Hứa Vong Xuyên thấy việc nghĩa hăng hái làm, đánh chạy lưu manh.

”Nam sinh vẫn luôn im lặng lung lay.

Liếc mắt nhìn về phía Diệp Tịch Nhan, có chút dao động.

Có lẽ cô thật sự nghiêm túc với anh, không có trào phúng, cũng không có trêu chọc.


Không ngờ tới người phụ nữ mới nói xong, lại khóc nói: “Ai biết cậu ấy đưa em về nhà, lại thú tính quá độ…”Hứa Vong Xuyên: “…”Trương Hiểu Thi xù lông, người khác không biết, nhưng cô ta biết rất rõ Hứa Vong Xuyên thế nào.

Hẹn hò mấy ngày, cô ta đều đã thuê phòng, người đều rửa sạch nằm trên giường, anh đều có thể đắp chăn giúp cô ta, nói đừng để bị cảm lạnh.

Cô ta từng thử với vô số người, biết nếu Hứa Vong Xuyên không phải gay, thì chính là người đàn ông tốt, bảo bối đốt đèn lồng đều khó tìm.

“Sao Hứa Vong Xuyên có thể thú tính quá độ đối với cô! Có cần mặt mũi không? Diệp Tịch Nhan! Chắc chắn là cô…”“Sao không có khả năng?” Đôi mắt Diệp Tịch Nhan ngập nước, lớn tiếng nói: “Mông của tôi đều bị cậu ấy nắm tím, không tin cô tới đây nhìn xem!”Cuộc đối thoại càng thêm thái quá.

Giáo viên chủ nhiệm lắc đầu, bảo bọn họ mời phụ huynh tới nói chuyện.

Hứa Vong Xuyên ngoài cười nhưng trong không cười: “Không có phụ huynh, chỉ có mình em, đuổi học hay thôi học, tùy tiện.

”Không hiểu là người nào gõ cửa tiến vào, nói bên tai chủ nhiệm đang dạy dỗ hai câu, mơ hồ nhắc tới “quản lý mỏ Hứa” gì đó.

Vừa rồi sắc mặt giáo viên còn xanh mét lập tức thay đổi, vẻ mặt ôn hòa nhìn Hứa Vong Xuyên.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui