Mạt Thế Dật Văn
Du Viêm Hiên trực tiếp phớt lờ sự phản đối.
Đầu lưỡi trực tiếp cạy mở hàm răng nhỏ của cô, quấn lấy lưỡi Tập Nhã triền miên không dứt.
"Chậc chậc chậc.
Thằng nhóc Viêm này hệt như một thanh niên còn zin chưa trải sự đời.
Này cũng cao hứng quá nhỉ, không cần châm lửa đã tự cháy.” Ngụy Chính Thanh lái xe nhìn thấy cảnh tượng nóng bỏng như vậy liền lên tiếng trêu chọc.
Vẫn là cái bộ dáng thường thấy đó, có điều Du Viêm Hiên không có thời gian để đối phó với lão Ngụy già đó.
Nếu không phải là đang làm nhiệm vụ, anh liền ở đây làm Tập Nhã.
Thật là một tiểu yêu câu nhân, không nhìn liền không thể thấy bộ dạng này.
Cái này một khi đến gần liền hút sạch nhân tính của người khác.
“Viêm Hiên, như vậy là đủ rồi.” Vạn Tống mở miệng khi nhìn hai người từ kính chiếu hậu.
"Chậc." Lần này Du Viêm Hiên khó chịu ra mặt.
Anh cảm thấy gần đây Tống quản gia đặc biệt đáng ghét.
Nhưng anh cũng tự nhận thức lúc này mình đang làm nhiệm vụ, liền buông tha cho Tập Nhã.
Dù sao thì mục đích ban đầu của Du Viêm Hiên cũng đã thành công.
Môi của Tập Nhã bị mút đến sưng tấy, hốc mắt đỏ hoe do thiếu oxy kéo dài, nước mắt sinh lý đọng trong hốc mắt, chịu ảnh hưởng của trọng lực rớt xuống, nhìn không rõ cảm xúc trong đáy mắt.
Nhưng hai dòng nước mắt trong veo ấy vẫn rất rõ ràng, hơn nữa gương mặt cũng bị Du Viêm Hiên bóp đến ửng đỏ.
Thật là…
Tất cả những điều này đều bị hai người trước mặt nhìn thấy rõ ràng qua kính chiếu hậu.
Ngụy Chính Thanh lẩm bẩm một câu: "Thật là một cô gái mạnh mẽ.
Khó trách bị tên nhóc Viêm đó bắt nạt như vậy…”
"Khụ khụ ..." Vạn Tống ho nhẹ ngăn Ngụy Chính Thanh.
Mà lúc này não của Tập Nhã cũng bị thiếu dưỡng khí, đầu óc cô ong ong, cũng không thể nghe thấy lời Ngụy Chính Thanh nói.
Mà nếu có nghe được, một Tập Nhã biết cách tự bảo vệ bảo thân, cũng sẽ không để mọi chuyện phát triển như vậy…
Khi Tập Nhã tỉnh táo trở lại.
Vẻ mặt cô có chút xấu hổ.
Dù sao thì lúc trước Du Viêm Hiên làm chuyện như vậy với cô cũng là ở nơi không người.
Vừa rồi anh ta lại bất cần vô lý, phía trước có hai người lớn hơn như vậy vẫn không kiêng nể mà làm bậy.
Chỉ cần không phải người mù điếc đều sẽ nhìn thấy cảnh tượng đó.
Mặc dù đã thấy qua chuyện như vậy vô số lần.
Nhưng rốt cuộc cô vẫn chỉ là một cô gái mười sáu tuổi, vẫn không thể làm được dáng vẻ tự cao tự đại đó.
Tập Nhã không còn cách nào khác đành để Du Viêm Hiên ôm mình ăn chút đậu hủ.
Cô nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đang bay ngược bên ngoài cửa sổ.
Rõ ràng là một mảng hoang tàn hiu quạnh, nhưng anh ta lại rất hăng hái, thật sự không biết Du Viêm Hiên anh ta nghĩ cái gì.
Bộ dáng bịt tai trộm chuông* này của cô, Du Viêm Hiên đã từng thấy qua.
Anh cảm thấy như vậy thật thú vị.
Mà Vạn Tống, hai người đã nhận định Tập Nhã vẻ ngoài mạnh mẽ, điềm đạm bình tĩnh, nhìn nhau cười cười, coi như không nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Họ là đang phối hợp với hành động của Tập Nhã.
*Bịt tai trộm chuông [掩耳盗铃 (yểm nhĩ đạo linh)] dùng để chỉ những hành vi che đậy tự lừa dối chính mình.
Du Viêm Hiên cứ như vậy cúi đầu nhìn chằm chằm một bên mặt của Tập Nhã, từ xương hàm đến lỗ tai đỏ ửng.
Xem một hồi lâu, dường như bị đám màu đỏ này mê hoặc, anh đưa tay muốn chạm nhẹ.
Ngay khi Du Viêm Hiên còn có chút khó hiểu.
Một giọng nói truyền đến từ bộ đàm trên ghế lái: "Có tin tức từ Tiểu An, bệnh viện lớn nhất tỉnh K, có một tên to con đang ẩn nấp trong điểm đến của chúng ta, là tang thi bậc bốn.
Lúc phát hiện nó đang bị truy kích.
Bậc bốn có thể sẽ chỉ huy bọn tang thi cấp thấp thành thủy triều xác sống, sẽ hơi khó để đối phó.
Chúng ta phải tăng tốc đến hỗ trợ cho em ấy.
Viêm Hiên lên nóc xe!” Mâu Hành dứt lời.
Cuộc chiến đã chính thức bắt đầu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...