Mạt Thế Dật Văn
“Bữa sáng của em để trên bàn, em rửa mặt xong có thể tự ăn.”
Lời nói của Ngụy Chính Thanh đưa mắt Tập Nhã đến bữa sáng phong phú trên bàn.
Đây là bữa sáng mà Tập Nhã chưa từng thấy qua.
Nhìn rất hấp dẫn.
Tập Nhã nuốt nước bọt, lập tức đi vào phòng tắm.
Tập Nhã chịu đựng cái lạnh thấu xương tắm rửa sạch sẽ.
Sau đó lặng lẽ thưởng thức bữa sáng của mình.
Lúc này, ngoại trừ Ngụy Chính Thanh đang lái xe, hai người đang ngủ phía trên, những người khác đều đã đi hết.
Nhưng Tập Nhã cũng không phải kiểu người thích hỏi.
Sau khi thu dọn bàn ăn.
Cô bắt đầu cẩn thận dọn dẹp nơi ở của sáu người đàn ông.
Người xưa có câu : nói ít làm nhiều.
Khi Tập Nhã đang rửa bát đĩa thì cửa xe mở ra, có ba người vẫn vững vàng bước lên dù cho chiếc xe vẫn đang duy trì tốc độ cao.
“Mẹ kiếp! Cậu đứng gần tôi như vậy mà cũng không ngăn cản giúp tôi sao! Tôi đi tắm rửa trước!” Du Viêm Hiên là người đi vào đầu tiên.
Trên người nồng nặc mùi tanh tưởi hôi thối lập tức xông thẳng vào phòng tắm.
“Cái thằng này là do cậu không chú ý, còn mặt mũi nào mà trách tôi chứ?” Cố Trạch trợn mắt.
“Lần này động tĩnh khá lớn.” Sau khi ba người tiến vào, Ngụy Chính Thanh điều khiển đóng cửa xe lại.
"Quả nhiên là một khu vực chưa thăm dò.
Chưa đi vào biên giới của Thành phố K, mật độ thây ma đã tăng gấp bội.
Các thây ma bậc hai bậc ba cũng xuất hiện thường xuyên.
Đối phó chúng vào buổi tối lại càng khó khăn hơn.
Anh chỉ sợ nhiệm vụ này còn nguy hiểm hơn những gì mà chúng ta đã dự tính.
Để an toàn, chúng ta sẽ tăng tốc vào ban ngày, như vậy buổi tối sẽ không cần phải vội.
Anh sợ cậu sẽ vất vả trong khoảng thời gian này.” Mâu Hành cởi áo khoác nói với Vạn Tống.
Vạn Tống tự nhiên lắc đầu.
“Những bộ quần áo này có thể không vừa, nhưng trước hết em cứ lấy mặc.
Vào đến khu vực tài nguyên sẽ kiếm cho em vài bộ khác.” Vạn Tống từ trong không gian lấy ra quần áo nam, dép, vớ cùng những đồ dùng hàng ngày cần thiết.
Ngay cả những tờ giấy ghi nhớ cũng chưa được gỡ bỏ.
"Cám ơn." Dừng công việc trong tay, Tập Nhã chân thành cảm ơn.
Bảy tám ngày tiếp theo, Tập Nhã dần dần tiếp quản công việc trong tay, đặc biệt là nấu ăn.
Lúc trước khi Dương Khiêm cùng những người khác đi làm nhiệm vụ, có thời gian Tập Lam sẽ nấu ăn cho Tập Nhã.
Lâu lâu còn làm vài món đặc sắc.
Vì vậy bây giờ lúc nào Ngụy Chính Thanh không thể phân thân đảm nhiệm cả hai công việc, Tập Nhã sẽ chủ động tiếp quản việc nấu nướng.
Tuy rằng cô nấu không được ngon như Ngụy Chính Thanh.
Nhưng cũng không bị tính là bị cháy, quá mặn, quá cay đến mức.ăn không được.
Kể từ đó, ngoài công việc dọn dẹp, Tập Nhã cũng nấu ăn nhiều hơn.
Ngụy Chính Thanh vì vậy cũng có thêm thời gian rảnh rỗi.
Ai nấy đều vui vẻ.
Ngày tháng trôi qua, Tập Nhã vẫn như vậy trầm mặc làm tròn bổn phận của mình.
Vì vậy cũng khiến cho thiện cảm của bọn họ đối với cô tăng lên không ít.
Nhất là sau khi cô nấu ăn ngày càng ngon.
Vết thương trên người của Tập Nhã đã khá hơn rất nhiều.
Vì vậy cô thường xuyên lau người hơn, trên người cô vì thế cũng xuất hiện thêm một chút mùi.
Tập Nhã đã quen nên không cảm nhận được, nhưng cũng không thể thoát khỏi mũi của những người có dị năng.
Du Viêm Hiên cáu kỉnh nhất trực tiếp nắm lấy cổ tay Tập Nhã mắng: "Đồ chết tiệt! Sau khi vết thương lành liền đi tắm rửa sạch sẽ, tôi thật sự sợ không dám động vào cô! Một đứa con gái như cô quỳ gối cầu xin lão tử chơi cô! Tôi liền cảm thấy thật ghê tởm.
Nếu hôm nay tôi lại ngửi thấy mùi gì trên người cô.
Tôi nhất định sẽ ném cô ra ngoài! "
Tập Nhã sờ sờ cổ tay bầm tím của mình.
Ngoan ngoãn gật đầu không nói lời nào.
Cô cũng không có cảm thấy bất bình.
Vì cô biết rõ vị trí của mình.
Dù cô có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì người khác vẫn chỉ đặt cô vào chuyện vui vẻ và làm công cụ sinh con.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...