Mạt Thế Dật Văn
“Không tồi nha lão Ngụy, hôm nay nấu thực nhanh.” Vạn Tống phất tay thu lại toàn bộ thông tin trên bàn.
Thu hút sự chú ý của Tập Nhã hết là thịt sống, đến rau củ tươi, bây giờ lại đến các đồ vật biến mất rồi lại xuất hiện.
Cô lúc này làm sao còn có thể không đoán được dị năng của Vạn Tống.
Anh ấy chắc chắn là một trong số ít những người hiện nay có thể sử dụng dị năng hệ không gian.
Trước đây, Dương Khiêm từng nói với chị em Tập Lam, nếu có được một người sử dụng dị năng hệ không gian thì chính là có được hàng chục dị năng giả hàng cao thủ.
Liền có thể thấy được dị năng của anh ấy mạnh đến thế nào! Dương Khiêm cũng từng nói đại đa số dị năng giả hệ không gian đều không mạnh.
Nhưng chỉ riêng không gian lưu trữ đã trong nháy mắt hạ gục hầu hết các đối tượng dị năng mà mọi người tranh giành.
Trong đội quân chỉ cần một người có sức mạnh hiếm có như vậy, liền có thể đem về vô số thuộc hạ cho đội trưởng của mình… Tập Nhã không thể không đưa mắt nhìn Mâu Hành.
Nhưng cô là một cô gái thông minh, cô biết bản thân cần phải nghe và quan sát nhiều hơn, cũng như biết điều nên hỏi và điều gì không.
“Đây chính là công lao của nha đầu nhỏ.” Ngụy Chính Thanh chỉ vào cô gái thấp hơn mình đang đứng bên cạnh trầm mặc.
Mâu Hành gật đầu: “Mọi người ngồi xuống ăn đi.
Ăn xong Viêm Hiên cùng tiểu Trạch hành động theo lịch trình, dự kiến sau mười ngày thì có thể rời khỏi thành phố Y : Chính thức tiến vào thành phố K, đây là nơi chưa được do thám, hệ số rủi ro rất cao, mọi người phải luôn giữ tinh thần tỉnh táo trong những ngày này, khi ra ngoài tìm vật tư cũng phải hết sức cẩn thận.”
“Đã rõ.”
Mâu Hành nói xong, mọi người bắt đầu cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Tập Nhã sau đó cũng cầm lấy bát đũa, vẻ mặt vui vẻ đến ngọt ngào gắp thức ăn.
Nói thật, nếu không phải vì rời khỏi chị gái, Tập Nhã đã cảm thấy mình gần như được đi đến thiên đường.
Chưa kể đến nơi ở tiện nghi, không chỉ có thịt còn có rau củ tươi sống.
Thức ăn hàng ngày của họ là thức ăn ngon và thịnh soạn nhất mà cô được ăn trong mười sáu năm qua.
Khi mọi người đều đặt bát đũa xuống.
Cố Trạch cùng Du Viêm Hiên cũng đã ăn xong phần của họ, liền lập tức đi thực hiện nhiệm vụ của mình.
Tập Nhã cũng có ý thức dọn dẹp bát đũa, cô ngạc nhiên khi thấy trên tay mình có đến bảy phần ăn.
Mặc dù biết trên xe có bảy người, nhưng dường như trong bữa ăn, cô chưa từng nhìn thấy đến người mà Mâu Hành gọi là Tiểu An.
"Vừa rồi Tiểu An có đến ăn cơm.
Em không để ý cũng là chuyện bình thường.
Điều này có liên quan đến dị năng của cậu ấy.Tuy rằng cậu ấy không cố ý sử dụng dị năng, nhưng em là người bình thường, nếu không thực sự chú ý sẽ không thể nhìn thấy cậu ấy.” Nhìn thấy Tập Nhã khẽ mở miệng, Ngụy Chính Thanh cười giải thích.
Tập Nhã gật đầu.
Những chuyện này cũng không liên quan gì đến cô, chỉ cần làm tốt việc hiện tại là được: “Anh Ngụy, anh nghỉ ngơi đi.
Những việc còn lại cứ để em.”
“Được thôi, vất vả cho em rồi.” Ngụy Chính Thanh nhẹ nhàng nói.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Tập Nhã liền đến một nơi không dễ nhìn thấy ngồi xuống.
Lúc này, Vạn Tống và Tiểu An đang trực đêm.
Mâu Hành như cũ vẫn nhìn đồ vật trong tay.
Cố Trạch cùng Du Viêm Hiên ngồi một góc.
Cố Trạch chơi đồ vật trong tay.
Còn Du Viêm Hiên thì chơi với bàn tay của chính mình, trên tay anh không ngừng xuất hiện các ngọn lửa nóng như thiêu đốt, anh điều khiển khiến các ngọn lửa liên tục thay đổi hình dạng, cảnh tượng vô cùng choáng ngợp.
Trong nhất thời, Tập Nhã trông như không có vấn đề gì, nhưng cảm thấy mình thật là một kẻ ngoại lai.
Trong cái thế giới tận diệt này, nói chung không có trò giải trí nào ngoài việc đi chém giết bọn thây ma.
Và thời gian luôn trôi đi cho những trò tiêu khiển đó.
Mâu Hành dời mắt khỏi bản đồ địa hình trong tay, vặn vẹo cổ, vừa vặn nhìn thấy Tập Nhã vẫn lẳng lặng ngồi ở một góc, trầm mặc không nói gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...