Vương ma ma không cam lòng, hầu hạ cục bột cũng không tận tâm.
Vú nuôi bên cạnh công chúa đã không tận tâm, người bên dưới tự nhiên càng thêm lơ là, cục bột "tự mình" ra ngoài hôm nay cũng không có gì lạ.
Vương ma ma nghe Sở Du Ninh gọi mình, trong lòng không hiểu sao lại run lên, hạ giọng nói: "Công chúa, giờ không phải lúc bất lợi cho Tứ điện hạ, hay là giao Tứ điện hạ cho nô tì bế đi.
"
"Ngươi nghĩ nhiều rồi.
"
Sở Du Ninh trực tiếp nhét cục bột vào trong ngực, ôm lấy nó.
Cục bột vừa được Sở Du Ninh ôm vào lòng liền cười khanh khách, bôi nước dãi lên mặt nàng, cảm giác mềm mại khiến trái tim Sở Du Ninh ấm áp chưa từng có.
Trẻ con quả nhiên là thứ có thể làm mềm lòng người nhất.
Vương ma ma nghe nàng nói vậy, lại thấy nàng và Tứ hoàng tử thân thiết, trong lòng khẽ giật mình, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
"Nguyên Hi.
"
Một nữ tử mặc cung trang màu xanh nước biển bước vào Triều Dương Cung.
Trong đầu Sở Du Ninh tự động hiện lên ký ức liên quan, là Tứ công chúa chỉ lớn hơn nguyên chủ vài tháng.
Hoàng đế Khánh Quốc tuy hôn quân nhưng vẫn có không ít con cái, chỉ tính riêng hoàng tử còn sống đã có bốn người, trừ đứa nàng đang bế trên tay thì đều đã trưởng thành.
Công chúa cũng có bốn người, Đại công chúa đã gả đến Việt Quốc từ vài năm trước, Nhị công chúa gả đến Yến Quốc, Tam công chúa yểu mệnh, vì đã có công chúa khác xếp hàng sau nên vẫn giữ nguyên thứ tự.
Tứ công chúa chính là người trước mắt, nguyên chủ xếp thứ năm.
Nói cũng lạ, sau nguyên chủ, hôn quân không còn sinh thêm con cái, có người đoán có phải do tửu sắc khoét rỗng thân thể hay không, mãi đến khi hoàng hậu mang thai lần nữa!
"Nguyên Hi, nghe nói ngươi vì không muốn gả cho Thẩm tướng quân mà tự vẫn, nếu ta biết ngươi nghĩ quẩn như vậy, ta đã sớm đáp ứng ngươi rồi.
"
Sở Du Ninh chỉ lặng lẽ nhìn Tứ công chúa giả vờ.
Hôm qua, sau khi nguyên chủ có được ký ức kiếp trước, khi đi gặp Cảnh Huy Đế, ở ngoài Triều Dương Cung đã gặp Tứ công chúa, lúc đó Tứ công chúa trước tiên chúc mừng nàng, sau đó nói Trấn Quốc tướng quân phủ toàn là quả phụ, Thẩm Vô Cữu là gia chủ, gả vào đó có thể quản gia các kiểu.
Nếu trước đó nguyên chủ chỉ thấy xui xẻo, cảm thấy lời này như đang nói mình gả vào đó cũng sẽ thành quả phụ, nhưng nguyên chủ có được ký ức kiếp trước thì lại sợ đến tái mặt, bởi vì lời Tứ công chúa nói giống hệt với ký ức nàng có được, thế là nguyên chủ liền đề nghị Tứ công chúa thay mình gả vào Trấn Quốc tướng quân phủ, nguyên chủ nguyện ý sang Việt Quốc hòa thân.
Hôm qua, sau khi Tứ công chúa nghe được đề nghị của nguyên chủ, rõ ràng là muốn gả đến phát điên còn giả vờ khó xử, nói rằng cần phải suy nghĩ.
Chắc là thấy nguyên chủ tự vẫn rồi nên nàng ta mới đồng ý gả thay, vừa không bị chỉ trích, vừa được gọi là đại nghĩa?
Trong ký ức kiếp trước của nguyên chủ, sau khi nguyên chủ sang Việt Quốc nương nhờ Tứ công chúa này, cảm thấy tất cả mọi thứ đáng ra phải là của mình, liền muốn quyến rũ nam nhân của Tứ công chúa, cuối cùng bị Tứ công chúa bày kế đưa vào một địa cung, cũng không biết nguyên chủ đã nhìn thấy thứ gì mà lại bị dọa chết tươi.
Đoạn ký ức đó dường như là nguyên chủ không muốn nhớ lại, cho nên dù có được ký ức kiếp trước thì nàng cũng chọn quên đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...