Ánh mắt sắc bén của Thẩm Vô Cữu nhìn Sở Du Ninh, trong lòng nghi ngờ nàng có phải biết gì không.
"Phò mã! "
Trương ma ma vừa định mở miệng giải thích, Thẩm Vô Cữu đã liếc mắt lạnh lùng, ánh mắt lại rơi vào mặt Sở Du Ninh.
Mặc dù lúc này nàng mặc áo lót màu đỏ trông vô cùng mỏng manh yếu đuối, cũng có một khuôn mặt ngây thơ vô hại, nhưng chính khuôn mặt này, có thể không chớp mắt mà dâng toàn bộ nữ quyến của Thẩm gia cho quân địch giày xéo, ngay cả cháu trai nhỏ nhất cũng không tha.
Khi bị thương nặng ở biên quan sắp chết, hắn đã mơ một giấc mơ, mơ thấy kinh thành bị phá, chỉ bởi hôn quân vì một mỹ nhân mà gây chiến với Việt Quốc, khiến Việt Quốc kéo quân thẳng đến kinh sư.
Thậm chí ngay cả thành cũng không cần công phá, đã có người chủ động mở cửa thành, nghênh địch xâm lược.
Hắn nhìn thấy khắp thành hỗn loạn, nhìn thấy quân Việt Quốc chửi bới nữ quyến Thẩm gia, nhìn thấy công chúa tham sống sợ chết dâng toàn bộ Thẩm gia cho quân địch, nhìn thấy đứa cháu trai tám tuổi bị người ta giẫm đạp!
Hơn nữa còn nghe người đi đường nói, sau khi hắn chết lại trở thành tội nhân, vì cứu thứ đệ mà lỡ mất quân cơ, khiến biên quan ải trọng bị mất.
Hắn vừa chết, bởi vì Vô Cấu chỉ là thứ tử, binh lính Thẩm gia bị kẻ có lòng kích động, làm lung lay quân tâm, quân đội Thẩm gia từng oai chấn thiên hạ tan rã, Vô Cấu đơn thương độc mã, trở thành người cuối cùng của Thẩm gia tử trận sa trường!
Nếu không phải khi tỉnh lại nghe chiến báo tấu lên thực sự giống như trong mơ, hắn còn có thể tự lừa mình rằng đó chỉ là một cơn ác mộng.
Sở Du Ninh đương nhiên có thể nhận ra sự thù địch trong mắt Thẩm Vô Cữu, mặc dù nó lóe lên rất nhanh.
Nghĩ đến việc hắn cũng bị ép cưới công chúa, nàng cũng có thể hiểu được.
Mặc dù không biết tại sao hắn không chết, nhưng nàng vốn định thủ tiết, giờ xảy ra biến cố, vì đại kế thủ tiết, nàng phải giết hắn, hay phải giết hắn đây?
Sở Du Ninh nghĩ vậy, sát khí nồng nặc giết tang thi cũng theo đó lộ ra một chút.
Thẩm Vô Cữu chinh chiến sa trường nhiều năm, nhạy bén nhận ra có sát khí, ánh mắt sắc sảo lướt qua từng khuôn mặt ở đây.
Những người ở đây đều là nữ nhân tay trói gà không chặt, ngay cả công chúa có quyền sinh sát trước mắt cũng yếu đuối mỏng manh, sát khí tự nhiên không phải đến từ họ.
"Đứng hết trong viện làm gì? Trình An, Trình Hựu, còn không mau khiêng lão tứ vào trong, còn chê chủ tử các ngươi bị thương chưa đủ nặng sao!"
Đại phu nhân dẫn theo thái y trong cung phái đến.
Người ta nói trưởng tẩu như mẹ, khi Đại phu nhân gả vào phủ tướng quân, Thẩm Vô Cữu mới bảy tuổi, chỉ kém chút nữa là coi hắn như nhi tử.
Sau này Thẩm gia xảy ra biến cố, thiếu niên lang nhỏ bé gánh vác cả Thẩm gia, những tẩu tử như họ càng thêm đau lòng, ngày thường ở chung cũng không quá câu nệ.
Sở Du Ninh thấy Đại phu nhân đi vào, lập tức buông ý định.
Thôi thôi, nghĩ đến việc có nhiều quả phụ như vậy còn phải dựa vào nam nhân này, nàng sẽ không giết hắn vội.
Sợi sát khí đó đến đột ngột, đi cũng đột ngột.
Thẩm Vô Cữu đưa cho Trình An một ánh mắt, bảo hắn đi điều tra.
Thái y đến, Thẩm Vô Cữu được khiêng vào phòng tân hôn, nằm trên giường, cởi áo, từng lớp vải thưa quấn quanh eo đã nhuộm đỏ, Đại phu nhân nhìn mà đau lòng không thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...