Mạt Thế Chuyện Tình Trong Tiểu Đội


Bên trong căn cứ, con đường trước khu nhà ở của người có dị năng, có một người mặc áo thun màu trắng, quần bò màu xanh dương nhạt, trên đầu buộc tóc đuôi ngựa đơn giản như nữ sinh không ngừng hồi hộp.

Xem ra là một nữ sinh khoảng 17,18 tuổi, nhưng nét mặt cáu kỉnh không kiên nhẫn hoàn toàn không phù hợp với dáng vẻ này.
Không đúng a...!đã sáng rồi sao còn chưa xuất hiện!
Cô gái cắn chặt môi, mày nhăn lại, giống như đang tự hỏi cái gì đó.
Cuối cùng vấn đề là ở đâu! Có cái gì sai sao!
“ Bạch Hi cậu ở nơi này làm cái gì mà cả đêm không về, bọn mình lo lắng gần chết!” một người con gái đi đến chỗ cô gái bên ngoài khu nhà trọ.
Cô gái kia để tóc ngắn, phần đuôi uốn cụp, gương mặt như búp bê hiện lên nét đáng yêu.

Bởi vì như thế, điều này làm cho đứng cạnh một thân ảnh cao như Bạch Hi lại càng nhỏ xinh hơn.

“ Lâm Lâm...” Bạch Hi nói với cô gái, nở nụ cười để ngụy trang: “ Sau khi không ngủ được tớ đến nơi này, cậu cũng không phải là không biết, cho nên tối hôm qua đã ra đây giải khuây.

Đúng rồi! Đã ăn sáng chưa nếu ăn rồi thì chúng ta quay về sân huấn luyện sớm một chút đi! Dù sao lười biếng cũng để cho bản thân chịu thiệt!”
Nhìn thấy vẻ mặt chí khí của cô gái, Ngô Mạn Lâm cảm thấy có chút quái lạ.
Ba tháng trước khi mạt thế bùng nổ, bạn cùng phòng của cô đã lén nói cho cô biết, cô ấy đã mơ, nói thời mạt thế sắp đến, để cho cô chuẩn bị vật tư.

Thời gian đó, Bạch Hi nói vì làm tốt việc chuẩn bị, phải trở thành đặc vụ chuyên nghiệp.

Lúc ấy cô chỉ nghĩ Bạch Hi chỉ là nằm mơ cho nên cũng chỉ qua loa đồng ý khi được nhắn nhở, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô thật sự chỉ còn ba tháng.

Chuyện khiến cho cô không thể tưởng tượng được là, ba tháng sau, mạt thế thật sự đã đến!

Vừa mới bắt đầu, cô thật sự rất tôn sùng người bạn cùng phòng, bởi vì mặc dù cô không có thức tỉnh dị năng, nhưng chung quy vẫn luôn nhắc nhở bạn bè tránh khỏi những thị trấn tràn ngập bẫy đó.

Nhưng gần đây nhất, cô có chút không hiểu bạn cùng phòng của mình rồi.

Cô ấy như là càng ngày càng bị kích thích, giống như chờ đợi một thứ gì đó sắp đến! Cho đến khi tối hôm qua, cô ấy bị kích động nói muốn đi ra ngoài một lúc, cả đêm không về, đến lúc vừa rồi cô tìm được cô ấy, nhìn thấy biểu cảm trên nét mặt của cô gái, trong nháy mắt cảm tình của Ngô Mạn Lâm đối với Bạch Hi giảm đi rất nhiều.

Hiện tại đối mặt với bộ dáng tươi cười của cô ấy, cô bỗng nhiên cảm thấy, thật giả tạo.
“ Ừm, chúng ta đi thôi!” Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng sắc mặt Ngô Mạn Lâm vẫn không thay đổi, cùng với Bạch Hi đi về phía sân huấn luyện, chẳng qua cho dù là giọng nói hay cơ thể, Ngô Mạn Lâm đều chậm rãi giữ khoảng cách nhất định, gạt bỏ đi sự thân mật như trước.
A!
Trong lòng Bạch Hi không vui, người bạn cùng phòng luôn hỏi han ân cần hẳn là nên hỏi cô có muốn ăn sáng hay không, sao lại có thể cứ như thế mà đi về sân huấn luyện! Rõ ràng là biết cô cả đêm không về, làm sao lại không biết cô chưa ăn sáng mà phải đi huấn luyện, muốn để cho cô mệt chết a! Thật sự không xứng làm bạn cùng phòng!
Mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng trước mặt vẫn nở nụ cười như trước, tay muốn ôm lấy Ngô Mạn Lâm, không biết là vô tình hay cố ý, cư nhiên lại bị Ngô Mạn Lâm né tránh!
Sắc mặt Bạch Hi có chút cứng đờ, nhưng vẫn đi theo, trước khi đi, Bạch Hi quay đầu nhìn về phía khu nhà trọ của người có dị năng.
A Thành...!đợi em, em nhất định sẽ tìm được anh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận