Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Sau khi sắc trời sáng rõ, trong căn nhà gỗ ở vườn thuốc trên ngọn núi, Trần Hạc trầm mặc ngồi trên giường, tay lúc này đang thưởng thức một khối Tuyền Tinh* lớn bằng bàn tay (tinh thể nước suối), khối Tuyền Tinh tinh thuần này, bất kể nhìn xa hay nhìn gần đều tựa như một vịnh nước xanh lam, tuy rằng là tinh thể, nhưng nhìn gần lại như một khối nước bất quy tắc, dưới sự chiếu rọi của ánh sáng màu sắc khác nhau, bên trong mơ hồ như có dịch thể đang lưu động.

Đồng thời, cầm Tuyền Tinh này, tay giống như được ngâm trong nước suối, lại có cảm giác trơn bóng như băng, linh khí trong mười mét xung quanh Tuyền Tinh đều cực kỳ nồng đậm. Trần Hạc thưởng thức một lát sau, nghĩ đến điều gì, liền phất tay đưa khối Tuyền Tinh này vào không gian Giới Tử.

Mà lúc này thân thể kiếp trước của Trần Hạc vốn mặc áo bào trắng ngồi xếp bằng trên tảng đá trong không gian Giới Tử, vì nguyên thần khống chế mà mở mắt, nâng tay tiếp nhận Tuyền Tinh. Tuyền Tinh này chính là do Trần Hạc đào mấy mét vào sâu bên trong lòng đất từ đoạn rễ cây kia, đào ra kinh hỉ bất ngờ.

Lúc đó sau khi vội vã lấp lại hố đã từng bị đào, rời khỏi ngọn núi nhỏ, trở về liền thận trọng tìm đọc thư tịch, sau cùng mới biết được ngọn nguồn của thứ này ở mấy tờ cuối trong sách Thần Thông, khối Tuyền Tinh này là tinh thể băng do linh tuyền ngưng kết ra trong mấy vạn năm, cũng tương tự như trân châu trong vỏ trai ngọc, trong trăm linh tuyền sẽ có cơ hội sản sinh ra một hai xác suất như vậy.

Lẽ ra Trần Hạc hẳn sẽ không chiếm được thứ này, bởi vì ở tu tiên giới, trong nước suối có chứa linh khí mới có thể gọi là linh tuyền, nhưng bản thân linh tuyền cũng chia ba bảy loại, chỉ có linh khí nồng đậm mới có thể được xưng là linh tuyền thượng phẩm, mà chỉ có linh tuyền thượng phẩm tồn tại trên vạn năm mới có xác suất cao nhất sản sinh Tuyền Tinh, nếu có cũng đã sớm bị trưởng lão hoặc lão tổ trong môn phái phái người thu vét hết rồi, bởi vì loại tinh thể băng này do linh khí nồng đậm mới sinh ra, là thứ tốt đối với tu sĩ thủy linh căn, thường dùng để hấp thu khi đột phá bình cảnh, hiệu quả vô vô cùng tốt, cũng có thể khắc thành hạt châu mang theo bên mình, người có thủy linh căn khi tu luyện có thể làm ít công to.

Loại tinh thạch này, nhỏ một chút thì tương tự tinh thể cát, lớn một chút cũng chỉ bằng móng tay, trên sách ghi chép, khối lớn nhất có bằng cỡ trứng gà, màu băng lam, ở phòng đấu giá ngầm nào đó, bị một nữ tu mua đi với giá cao, đến nay không rõ tung tích.

Mà khối trong tay Trần Hạc, ước lượng nhìn một chút, đủ lớn bằng ba trái trứng gà rưỡi, không có gì bất ngờ xảy ra thì không thể nghi ngờ chắc hẳn nó là khối lớn nhất hiện tại, nếu như đem đến phòng đấu giá, sau khi những tu sĩ thủy linh căn cấp cao nhìn thấy, phỏng đoán sẽ mặt đỏ cổ khàn tranh nát đầu cũng phải mua đến tay.

Bất quá, đối với loại ngũ linh căn hỗn độn như Trần Hạc mà nói, hiệu quả không quá tốt. Y nhìn khối tinh thạch như nước trong tay, lại hứng thú dạt dào, tuy rằng không thể giúp ích cho tu vi, nhưng nếu đặt một khối Tuyền Tinh lớn như thế vào linh tuyền trong không gian Giới Tử, có thể trực tiếp đề thăng phẩm bậc của linh tuyền.

Tuy rằng không gian Giới Tử mà Trần Hạc lấy được không lớn bằng phạm vi trăm dặm, nhưng lại khéo léo mà tinh túy, đầu tiên linh khí đầy đủ, linh điền phì nhiêu, toàn bộ sơn cốc như một lá phổi tuần hoàn liên miên không ngừng, cho dù tiếp qua nghìn vạn năm cũng không dứt sinh cơ, điều này ngoại trừ quyết định bởi địa chất của dãy núi tốt, lại càng do nguồn nước trong cốc sung túc, tổng cộng có hai chỗ linh tuyền tuôn lên từ dưới đất, một chỗ là linh tuyền hạ phẩm, một chỗ là linh tuyền trung phẩm, linh tuyền hạ phẩm có thể dùng để tưới linh thảo trong linh điền.

Mà linh tuyền trung phẩm bình thường dùng để ủ rượu luyện đan là đủ rồi, y cũng không tham lam muốn không gian Giới Tử có một linh tuyền thượng phẩm, loại nước linh tuyền thượng phẩm này là có thể gặp mà không thể cầu, cho dù là Ngọc Đan Môn lấy luyện đan nổi danh, cũng bất quá chỉ có hai ba chỗ mà thôi, mà linh tuyền cực phẩm trong truyền thuyết lại càng thưa thớt, nghe nói nước của loại linh tuyền đó thậm chí có thể đề cao xác suất luyện đan thành công thêm hai bậc, có thể nói là nguồn nước cực phẩm mà người luyện đan ủ rượu tha thiết ước mơ.

Vốn Trần Hạc đã rất hài lòng đối với việc không gian Giới Tử có một dòng linh tuyền trung phẩm, phẩm chất rượu nước ủ ra cũng không tệ, nhưng trong lúc vô tình để y lấy được khối Tuyền Tinh này, lại động tâm tư, một khối Tuyền Tinh như thế đặt vào trong linh tuyền, đợi một thời gian sau, phẩm chất nước suối sẽ nâng cao lên một bậc thang, chậm rãi lên tới linh tuyền thượng phẩm cũng không phải không có khả năng, nếu ngày sau có thể lấy được mấy khối nữa, vậy chẳng phải linh tuyền cực phẩm cũng ở trong tầm tay sao?

Kế đó lắc lắc đầu, thầm nghĩ một tiếng mình tham lam rồi, thực sự coi Tuyền Tinh dễ tìm như vậy sao? Nếu không phải bên linh mạch sát rìa ngọn núi kia có một hố nước hình bầu dục ba bốn mét như vậy, tồn trữ ở nơi đó không biết đã mấy vạn năm, thậm chí là mấy chục vạn năm, vừa không hình thành con suối, lại không có nước suối tuôn ra, ngày ngày hàng năm dựa vào linh mạch kia ôn dưỡng, mới sản sinh một khối Tuyền Tinh lớn như thế, bị mình ngẫu nhiên lấy đến tay, thì sợ rằng sớm đã bị người trong đan môn phát hiện lấy đi rồi, cũng không tới phiên y đến lụm mót.


Tu sĩ di trồng Địa Mạch Ngưng Thần Mộc trước đây, có lẽ căn bản sẽ không biết, tiếp xuống bảy tám mét ngay ở chỗ gã đào râu rễ, lại có một vũng linh tuyền nhỏ như vậy đi. Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Hạc không khỏi có vài phần đắc ý, kế đó đứng dậy đi đến chỗ linh tuyền trung phẩm trong cốc. Linh tuyền bất quá chỉ có phạm vi ba bốn mét, chất nước cực kỳ trong suốt, bởi vì linh khí nước suối, khiến tảng đá vốn bình thường xung quanh, vì nhiều năm được nước linh tuyền cọ rửa, cũng không kém cạnh những ngọc thạch cực phẩm nơi thế gian, nhìn tảng đá sáng loáng đủ màu, cộng thêm nước suối ngọt lành, chỉ nhìn thôi cũng cảnh đẹp ý vui.

Trần Hạc khống chế thần thức, đưa khối Tuyền Tinh kia xuống dưới đáy linh tuyền, mà một chỗ dưới đáy cũng hình thành một số cát mịn nửa trong suốt, hẳn là Tuyền Sa* bán thành phẩm mà linh tuyền nơi này chậm rãi hình thành trong mấy nghìn năm, Trần Hạc sau khi nhìn nhìn, không hề động đến nó. (*Tuyền Sa = cát suối)

Khi thần thức quay về, sau nửa canh giờ, khi nhìn lại toàn bộ linh tuyền, nước suối ban nãy còn trong suốt, lúc này lại chậm rãi bốc lên chút hơi nước, chất nước cũng từ trong suốt biến hóa thành màu lam nhàn nhạt, so với trước, thoáng có chút đặc sệt, kế đó y dùng tay vốc chút nước uống một ngụm, linh khí nồng đậm hơn một chút so với trước đây.

Đại khái hơn một tháng sau, chất nước của dòng linh tuyền trung phẩm này sẽ gần như có thể so sánh với linh tuyền thượng phẩm, có một dòng linh tuyền thượng phẩm để dùng, ngày sau phẩm chất luyện đan và ủ rượu sẽ không kém. Kế đó lại nghĩ, nếu có thể lấy được thêm một khối Tuyền Tinh nhỏ nữa, thăng dòng linh tuyền hạ phẩm kia tới linh tuyền trung phẩm thì tốt hơn.

Nhưng thứ này có thể gặp mà không thể cầu, cũng chỉ có thể xa xỉ suy ngẫm. Đã an bài xong Tuyền Tinh, lúc này y mới nhớ tới đoạn nước suối phong bế nhỏ bên cạnh linh mạch kia, linh khí nước suối nồng đậm, đương nhiên không phải vật phàm, cũng bởi vì lúc đó sắc trời sắp sáng, dưới tình thế cấp bách liền đưa cả đoạn nước suối kia lẫn cả Tuyền Tinh vào không gian.

Lúc này Tuyền Tinh được y đặt trong linh tuyền, nước suối thì vẫn còn trong tầng hầm ủ rượu. Kế đó đứng dậy vòng qua linh điền đi đến nhà tranh, hầm rượu cũng không lớn, hơn mười vò rượu ủ trước đó đã được niêm phong, chỗ để trống vừa vặn cất linh tuyền, đoạn linh tuyền này ngoại trừ bị bùn đất trộn lẫn chút, còn lại cũng chỉ được khoảng một vại.

Chất nước là màu thủy lam, đã có cảm giác đặc sệt, lấy một giọt vào trong miệng, chỉ cảm thấy nước tới đầu lưỡi liền tan ra, linh khí tràn đầy miệng, Trần Hạc không khỏi thầm nghĩ câu: thực sự là nước suối tuyệt hảo, e rằng đây là nước linh tuyền cực phẩm trong truyền thuyết.

Linh tuyền cực phẩm chính là linh dịch gần vạn năm, trân quý dị thường, y nhìn đoạn nước này thoáng suy nghĩ, số lượng nước này cực ít, y đương nhiên sẽ không lãng phí, ngày mai đến chợ đan môn mua một số bình lọ thủy ngọc tốt nhất, dùng để bảo tồn nước suối cực phẩm thì không thể tốt hơn, đợi về sau lấy dùng khi ủ chế linh tửu hoặc luyện đan dược cấp cao.

Sau khi ý thức trở lại bản thể, Trần Hạc liền đứng dậy đến thủy đàm thác nước sau vườn thuốc tắm rửa, y sam dính bùn trên người cũng bị y vẫy tay quăng một hỏa cầu đốt không còn một mảnh, lại thay một bộ áo lam sạch sẽ, bấy giờ mới quay về nhà gỗ, vừa nhắm mắt liền vội vã vào không gian Giới Tử, lúc này báo nhỏ vẫn còn ngủ say, nhưng sự lo nghĩ trong lòng Trần Hạc đã hòa hoãn lại.

Dù sao đã lấy được râu rễ của Địa Mạch Ngưng Thần Mộc, đồng thời bảo tồn hoàn hảo, lúc này đã ngâm được ba canh giờ trong nước pha nhũ cây trong máng đá, y bước nhanh đến máng đá, chỉ thấy đoạn râu rễ mảnh dài ba bốn mét kia, sau khi ngâm nửa ngày nhìn lại thì sáng như màu mực, khác biệt có chút lớn với màu sắc đen đặc không bắt mắt trước đó.

Trần Hạc tuyệt không kinh ngạc, y biết nhũ cây luôn luôn có công hiệu chữa trị hạt giống và cây cỏ, mỗi lần y đều bỏ hạt giống mua được vào nhũ cây pha nước ngâm một đêm, ngày hôm sau đều sẽ no đủ như lúc ban đầu.


Nhưng hạt giống dù sao cũng là hạt giống, khác với đoạn rễ cây, đến tột cùng có thể khiến rễ Địa Mạch Ngưng Thần Mộc mọc ra một gốc cây một lần nữa hay không, còn phải xem nhũ cây có thể có tác dụng với nó hay không.

Trần Hạc sớm đã có chuẩn bị, thời gian nửa năm y luyện chế không ít đan dược, trong tay đã góp nhặt được một số lượng linh thạch không nhỏ, sau khi lấy mấy trăm khối để cho đoạn rễ cây lấp lánh trong suốt trong tay hấp thu, nhận được một chén nhũ cây nhỏ, sau đó chọn một chỗ chất đất phì nhiêu, hơi nước ướt át ở địa phương gần mắt linh tuyền trung phẩm, đào hố, đặt rễ cây Địa Mạch Ngưng Thần Mộc vào trong đó, nhỏ một chén nhũ cây lên trên, rồi lấp đất.

Mấy ngày kế tiếp Trần Hạc đều không rời khỏi nhà gỗ nữa, trong lúc đó nhận được một tấm phù truyền âm của Tôn sư thúc phát tới, hỏi một gốc linh thảo trong vườn thuốc của ông ngày nào có thể thành thục, y mới nhớ tới đã nhiều ngày không chăm sóc vườn thuốc, sau đó ra ngoài liền tưới chút linh tuyền cho linh thảo trong vườn, cũng nhỏ một giọt nhũ cây trong nước suối. Bởi vì linh tuyền nhiều, vì vậy sau khi một giọt nhũ cây phân tán, mỗi gốc được chia không bao nhiêu, chỉ được thêm chút linh khí, khi không ai coi chừng, khiến chúng nó duy trì mọc mà thôi.

Tôn sư thúc mỗi tháng cho mười khối linh thạch, cơ bản đều dùng để tưới linh thảo, khó trách không ai nguyện ý đến nơi đây làm tạp dịch, tuy rằng cực kỳ nhàn tản nhẹ nhàng, nhưng linh thạch cho quá ít, căn bản không đủ dùng để tu luyện hằng ngày, ngay cả Hoàng Thanh Đan cơ bản cũng không thể bảo chứng mỗi ngày một viên, Luyện Khí Kỳ trong đan môn tình nguyện làm một số tạp dịch mệt chút, cũng không muốn đứt đoạn tu luyện.

Những ngày còn lại, trôi qua trong việc Trần Hạc mỗi ngày đả tọa, luyện đan, đổi linh thạch lấy nhũ cây tưới đoạn râu rễ Địa Mạch Ngưng Thần Mộc bên linh tuyền trong không gian Giới Tử.

Liên tục tưới ba ngày, mỗi ngày hai chén nhũ cây, nghìn khối linh thạch đã không còn, nhưng râu rễ vẫn không có chút phản ứng, Trần Hạc đành phải gia tăng số lượng, mỗi ngày ba chén linh nhũ, lại liên tiếp năm ngày, linh thạch góp nhặt nửa năm trong tay lập tức đã mất đi một phần ba.

Nhưng đoạn râu rễ Địa Mạch Ngưng Thần Mộc, ngoại trừ cảm giác được linh khí sung túc, vẫn không có bất kỳ dấu hiệu sinh trưởng nào, tâm tình vốn lãnh tĩnh của Trần Hạc cũng theo thời gian trôi qua mà bắt đầu nổi lên chút gợn sóng, nhưng nó dù sao cũng không thể so với linh mộc bình thường, cũng không phải hạt giống, nếu muốn thấy được thành quả trong ba năm ngày, vẫn có chút nóng ruột.

Sau khi nhiều lần châm chước, quyết định mỗi ngày bốn chén nhũ cây, kiên trì một đoạn thời gian xem xem, mà trong khoảng thời gian này y cũng bắt đầu gia tăng số lần luyện chế đan dược. Luyện Khí Kỳ chỉ có lượng nhu cầu của Hoàng Thanh Đan là lớn nhất, tương đối kiếm được cũng nhiều, một số đan dược phụ trợ khác thì không đáng nhắc tới.

Mà luyện chế đan dược Trúc Cơ Kỳ, lại phải cần lượng lớn thời gian mò mẫm luyện chế, bán ra cũng quá chói mắt, bán linh thảo lại càng không được, lâu năm thì sợ bị người khác nhìn chăm chú, ít năm thì lại có hiềm nghi tự trộm linh thảo trong vườn thuốc, vì vậy trước mắt cũng chỉ có luyện chế Hoàng Thanh Đan là danh chính ngôn thuận.

Tính cách bản thân Trần Hạc cực kỳ cẩn thận, tuy rằng trong ngắn hạn bán ra gần vạn viên Hoàng Thanh Đan sẽ có thể lập tức lấy được một món linh thạch lớn, nhưng y vẫn khống chế số lượng bán ra, đồng thời chưa bao giờ bán đi trong cùng một khu chợ, tình nguyện phí hai ngày công phu, đến một số chợ khá xa chia tách bán ra, thu hồi linh thạch từng bộ phận nhỏ, như vậy tương đối an toàn, cũng không chọc người chú ý.

Đoạn râu rễ Địa Mạch Ngưng Thần Mộc tựa như một cái động không đáy, không ngừng cắn nuốt nhũ cây, thời gian tròn một tháng, Trần Hạc rốt cục cảm nhận được lời đồn đãi trước kia, một gốc Địa Mạch Ngưng Thần Mộc sinh trưởng cần phải có mấy dòng linh mạch tốt nhất ôn dưỡng mới có thể sống sót, ngay mười ngày trước y đã tăng từ mỗi ngày bốn chén nhũ cây tới mỗi ngày năm chén, năm chén là hai nghìn năm trăm khối linh thạch, một ngày hai nghìn năm trăm khối linh thạch, ngay cả người ổn trọng như Trần Hạc, cũng đã không còn dám suy nghĩ, bởi vì khi nghĩ đến sẽ có loại cảm giác trong lòng như muốn rỉ máu, thời gian dài trôi qua cũng có chút chết lặng.


Trần Hạc tạo một chén nhũ cây nhỏ từ rễ cây trong bàn tay, liền đưa vào không gian Giới Tử, như thường ngày đi về phía bờ linh tuyền, chỗ đó đã sớm được y dọn dẹp sạch sẽ cỏ dại, tối hôm qua mới tưới nước suối, chất đất ngăm đen còn có chút ướt át. Y đi đến phía trước, vừa ngồi xổm xuống muốn tưới nhũ cây, ánh mắt theo thói quen nhìn lướt qua, tay muốn đổ đột nhiên dừng lại.

Đường nhìn của y lại từ tay dời trở về địa phương đổ nước lúc trước, chỉ thấy trên mặt đất được dọn dẹp san bằng, vậy mà có một bọc đất nhỏ, như là bên trong có thứ gì đó sắp sửa trồi ra, ngoài bùn đất xốp còn có chút khe nứt nhỏ bé, tuy rằng chỉ là một bọc đất rất nhỏ, nếu như không chú ý thì gần như không phát hiện được, nhưng Trần Hạc vẫn từ lực cảm ứng đối với linh khí của công pháp Toàn Linh mà y vẫn luôn không gián đoạn tu luyện buổi tối, nhận ra được một chút dấu hiệu sinh mệnh.

Ý thức được điều gì, y cảm thấy mắt sáng ngời, tiện tay đặt nhũ cây trong tay qua một bên, ánh mắt nhìn chằm chằm chỗ bọc đất nổi lên kia, thần sắc trở nên thoáng có chút khẩn trương, y không lập tức làm động tác, mà ngồi xổm ở nơi đó nhìn, rất sợ vừa vươn tay sẽ biến thành công dã tràng. Hiện tại thời gian tỉnh lại của báo nhỏ vẫn đang kéo dài, mỗi ngày chỉ có thể thanh tỉnh hai đến ba canh giờ, vì sự sinh trưởng của thân thể xương cốt nó, thời gian nguyên thần rơi vào giấc ngủ càng ngày càng dài, có lúc trong miệng đang ăn thịt thích nhất cũng ngủ, thật sự khiến y lo lắng vô cùng.

Khoảng chừng qua nửa khắc, Trần Hạc mới chần chừ vươn ngón tay, nhẹ nhàng cực kỳ cẩn thận tiếp cận qua đẩy đẩy bọc đất nhỏ kia, chỉ thấy đất ướt át xung quanh rớt xuống hai khối nhỏ, lộ ra một nhánh cây mảnh mai màu xám nhạt trong suốt bên trong, y thấy thế tức khắc đẩy nhanh tốc độ thanh trừ đất bên cạnh, trong bọc đất chỉ có một nhánh cây non yếu đuối màu xám trong suốt mảnh như dây kẽm xuất hiện trước mặt y.

Mà bên trên nhánh cây mảnh mai, bao chặt một thứ gì đó đen đặc, Trần Hạc không khỏi hít ngược một hơi, lực tay ban nãy vẫn quá lỗ mãng, thân mầm mảnh như vậy, nếu không thoả đáng thoáng cái liền gãy, vậy thì nguy rồi, lúc này y không dám thở mạnh một hơi, quan sát vật nhỏ màu xám chỉ dài có hai cm này.

Kế đó thần thức cảm ứng xuống đoạn râu rễ dài dưới đất, không có sinh trưởng, độ dài cũng không có biến hóa, chẳng qua cả râu rễ dường như sung túc dinh dưỡng, to hơn một vòng, mà ngay ở chỗ cách phần gãy khỏi rễ chính mấy đoạn, từ mắt rễ mọc ra một nhánh mầm mảnh mai, nối thẳng đến ngọn cây dài hai cm trên mặt đất.

Sau khi nhiều lần xác định, trong lòng Trần Hạc nhất thời từ nhiều mây chuyển thành trời trong. Vậy mà nảy mầm khác từ râu rễ, đây không thể nghi ngờ là ‘Qua hàng liễu thấy ruộng hoa lại có làng’*. Trần Hạc có chút kích động quay đầu lấy nhũ cây được đặt ở một bên, chậm rãi cẩn thận nhỏ lên ngọn cây nho nhỏ kia. Nhũ cây có chút mùi thơm mát nhàn nhạt, chất lỏng màu trắng lướt qua thân mầm mảnh mai, khe khẽ run rẩy, tựa như đứa trẻ mới sinh đến trên đời này tiếp nhận nước cọ rửa lần đầu tiên, thân mình run rẩy vui thích. (Trích trong bài thơ Du Sơn Tây Thôn: Núi sông ngỡ chẳng đường đi, Qua hàng liễu thấy ruộng hoa lại có làng.’)

Trần Hạc cao hứng vây quanh nhánh mầm mảnh mai đó không biết bao nhiêu vòng, rốt cục cũng bình tĩnh lại tâm tình, thần thức ra khỏi không gian Giới Tử trở lại trong cơ thể, ngồi trên giường nửa ngày sau, kế đó phất tà áo xuống giường, rời khỏi vườn thuốc trở về đan môn, đi thẳng đến lầu các thu thập thư tịch về phương thuốc luyện đan, thuật luyện đan và các loại linh thảo của môn phái.

Trông coi lầu các là một tu sĩ Trúc Cơ hơn ba mươi tuổi, không chờ gã mở miệng, Trần Hạc đã gỡ yêu bài đưa cho gã. Tu sĩ kia xác nhận không sai sau đó trả yêu bài lại, thuận miệng nói: “Đi vào phải giao ba khối linh thạch hạ phẩm, phục chế phương thuốc luyện đan đan thuật là một phần năm khối linh thạch hạ phẩm, thư tịch linh thảo là hai khối linh thạch hạ phẩm.”

Trần Hạc nghe vậy gật đầu, chuyển tay lấy ba khối cho gã, sau đó đi lên lầu trên. Hết thảy linh thảo và thư tịch luyện đan mà Ngọc Đan Môn lấy được cực kỳ toàn diện, toàn bộ đều mở ra cho đệ tử trong môn.

Trần Hạc ở bên trong hơn nửa ngày, mới tìm được một số bút ký tâm huyết của tiền bối sư thúc về trồng trọt linh thảo, trong đó có người ghi chép nói một gốc linh mộc cấp tám bị lửa lớn thiêu hủy, một số năm sau, vậy mà mọc ra mầm mới ở phần rễ, trăm năm sau lần nữa thành hình, cùng cấp với linh mộc cấp tám vốn có, không hề giảm cấp.

Sau khi xem hai lần, Trần Hạc mới coi như thở phào nhẹ nhõm, linh mộc cấp tám và Địa Mạch Ngưng Thần Mộc cấp chín chỉ chênh lệch một cấp, chắc hẳn tình hình cũng tương tự, không có bao nhiêu khác biệt. Kế đó lại tìm một số ghi chép về Địa Mạch Ngưng Thần Mộc và Ngưng Thần Quả xem. Chất gỗ của Địa Mạch Ngưng Thần Mộc đen như mực lại phát sáng, vào tay rất nặng, đeo một khối Địa Mạch Ngưng Thần Mộc ngàn năm cỡ bằng ngón tay cũng có công hiệu tẩm bổ nguyên thần, Địa Mạch Ngưng Thần Quả vạn năm thậm chí có thể chữa trị nguyên thần bị hao tổn, chính là vật ôn dưỡng nguyên thần tốt nhất trong tu tiên giới.

Mà Địa Mạch Ngưng Thần Quả lại là toàn thân trong suốt, to cỡ bằng quả mận, phần vỏ là màu lục nhạt, mang hoa văn mảnh màu xám, ba trăm năm trước trong một nhà bán đấu giá ở Ngân Thành từng bán ra một trái, chính là giá trên trời, về sau bị một tu sĩ khổ tu thần bí mua đi, trong ba trăm năm gần đây chưa từng xuất hiện qua một trái nào nữa.

Trần Hạc lần lượt đặt sách lại chỗ cũ, lúc này mới đi về phía chỗ phương thuốc luyện đan xem xem, Ngưng Thần Đan dùng Ngưng Thần Quả luyện chế chính là đan dược phẩm bậc cao, phương thuốc luyện đan đương nhiên là được Ngọc Đan Môn bảo quản bí mật, sẽ không tùy ý tiết lộ, cho dù có, lấy đan thuật lúc này của y cũng chỉ có thể nhìn mà không thể luyện.


Kế đó y đi đến khu sách ủ rượu, từng quyển sách bày trên giá, bên trên là mấy chục loại phương pháp ủ rượu các loại linh thảo của Luyện Khí Kỳ và Trúc Cơ Kỳ, bất kể mùi vị hay công hiệu nào thì bên trên cũng có giới thiệu tỉ mỉ.

Trần Hạc tương đối cảm thấy hứng thú đối với ủ rượu, dù sao đan dược là vì gia tăng tu vi, mà linh tửu lại có thể hưởng thụ một phen, tu sĩ khi tu vi bản thân càng cao, ham muốn ăn uống cũng sẽ càng lúc càng nhạt, đến sau cùng cũng chỉ có linh tửu có thể xa xỉ thưởng thức một chút, rất nhiều tu sĩ cấp cao đều sẽ chuẩn bị linh tửu tốt nhất, thường ngày không có việc gì sẽ uống một chén.

Mà linh tửu thượng hảo, không chỉ sắc hương vị đều đầy đủ, còn có thể chậm rãi tăng trưởng tu vi, mùi vị tốt đẹp có thể lưu lại nơi khoang miệng được mấy ngày, loại linh tửu này cũng có thể gặp mà không thể cầu, số lượng cũng cực kỳ hiếm có.

Trần Hạc bởi vì ở mạt thế thường xuyên ủ rượu trái cây, cho nên có vài phần kinh nghiệm với linh tửu, thu hai bộ sách Mộc Linh Tửu dùng Mộc Linh Hoa tám mươi năm ủ, và Như Ý Ẩm dùng Như Ý Thảo ủ chế mà Luyện Khí Kỳ có thể uống, vừa vặn mấy loại linh thảo này trong không gian của y đều có, thuận tiện ủ ra cũng không khó.

Sau khi lật thêm vài quyển sách phương pháp ủ rượu, cuối cùng ở một góc đầy bụi lật được một quyển sách cũ, cầm lên chạm lên trán, nội dung bên trong liền xuất hiện trong đầu, vậy mà là mấy loại linh tửu cấp cao, chủ dược ủ chế đều là linh thảo linh quả trên cấp bảy.

Trần Hạc thoáng có hứng thú xem, cái cuối cùng vậy mà chỉ dẫn ủ chế linh tửu dưỡng thần như thế nào, một loại chủ dược trong đó chính là Địa Mạch Ngưng Thần Quả. Y không khỏi kinh ngạc, kế đó lại xem thêm hai lượt, sau đó liền hiểu được vì sao quyển sách này sẽ bị ném trong góc phủ bụi.

Linh thảo linh mộc cấp bảy đều cực kỳ hiếm có, nếu có cũng để lại dùng làm luyện đan, ai sẽ phí của trời mang đi ủ linh tửu, thép tốt đều phải dùng trên lưỡi đao, huống hồ là Địa Mạch Ngưng Thần Quả cấp chín, kẻ ngốc mới có thể lấy nó ủ rượu.

Y lại thoáng do dự, nếu Địa Mạch Ngưng Thần Mộc sau khi được thúc tới khi thành gỗ, kết được quả đương nhiên cũng để lại cho báo nhỏ ăn, đến lúc đó cũng không biết có đủ hay không, bất quá nghĩ nghĩ vẫn lấy phương pháp ủ rượu kia, nếu ngày sau có thể còn lại một trái, ủ thành rượu để y nếm thử hương vị cũng tốt.

Sau khi xuống lầu, tu sĩ Trúc Cơ Kỳ kia ngẩng đầu nhìn thoáng qua, kế đó kêu y đặt sách lên trên bàn, gã lấy ra ba quyển sách trống từ dưới bàn, sau đó bắt đầu phục chế, khi thấy sách phương pháp ủ rượu linh thảo cấp cao kia, ngược lại kinh ngạc nhìn Trần Hạc, bất quá vẫn phục chế lên sách trống.

Trần Hạc sau khi thanh toán linh thạch, liền thu ba phương thuốc vào không gian, sau đó ra Đan Thư Các, đi về phía ngọn núi trông giữ vườn thuốc.

Trong lộ trình trở lại, thần thức Trần Hạc lơ đãng tiến vào không gian Giới Tử, muốn kiểm tra báo nhỏ đã tỉnh ngủ chưa, kết quả lúc này vậy mà không thấy bóng dáng nó ở chỗ nó bình thường ngủ, bất quá đây là chuyện bình thường, y cũng không quá lưu ý, nghĩ nó tỉnh sẽ làm gì? Khẳng định là đói rồi, kế đó nhìn về phía trận pháp nào đó trong sơn cốc, có phải lại xông vào chà đạp con đại linh thú ăn linh cốc nào đó rồi hay không.

Kết quả bên trận pháp một chút động tĩnh cũng không có, Trần Hạc nhất thời ngưng thần lại dời đến cây dâu bên bờ linh tuyền hạ phẩm, xem xem phải chăng nó đã chạy lên cây bắt chim, kết quả chim chóc trên cây đang ở trong tổ đút cho chim non ăn, hai con này hai ngày trước vừa mới ấp ra một tổ Sơn Tước nhỏ.

Không hề thấy thân ảnh báo nhỏ, Trần Hạc thoáng suy nghĩ, nhất thời biến sắc, dời về phía bờ con suối với chất nước được khối Tuyền Tinh ảnh hưởng đã biến thành linh tuyền thượng phẩm, vừa giương mắt nhìn qua bên đó, y lập tức khẩn trương, hai chân bị vấp thiếu chút nữa ngã xuống đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui