Hơn hai mươi ngày sau, Trần Hạc ngồi trên chiếc giường trong gian nhà đơn sơ mở mắt ra, trước mặt y bày mấy bình ngọc, Long Vân Đan luyện chế ra bên trong đã được dùng hơn phân nửa. Long Vân Đan đã là đan dược tốt nhất mà Luyện Khí Kỳ có thể ăn được, cũng vì linh căn của Trần Hạc quá kém, phàm là linh căn tốt một chút, mỗi ngày được cung ứng mười viên Long Vân Đan, mấy ngày là đã có thể trực tiếp từ Luyện Khí Kỳ tầng chín nhảy đến tầng mười, kết quả y lại dùng hơn hai mươi ngày, khi tiên môn lập tức sắp tuyển nhận đệ tử, khó khăn lắm mới nhảy vào được Luyện Khí Kỳ tầng mười.
Lúc này trong tay Trần Hạc còn nắm một viên Long Vân Đan, đan này cỡ bằng mắt trâu, hơi lớn hơn Hoàng Thanh Đan một chút, vào miệng liền tan, khi ngửi thì thoáng có chút thơm mát của linh dược. Cũng do y luyện chế Hoàng Thanh Đan rất nhiều, vì vậy luyện Long Vân Đan không hề gặp phải trở ngại quá lớn nào, vì thế tiết kiệm được không ít thời gian, đồng thời phẩm chất luyện chế ra đại thể đều là thượng thừa, bên trong chứa ít tạp chất, linh khí sung túc, lúc này mới có thể nhất cử xông vào tầng mười trong vòng hai mươi mấy ngày.
Sau đó, y thu hai bình Long Vân Đan dự bị còn lại về túi trữ vật, túi trữ vật này vẫn là túi trữ vật của Kim Đan lão tổ lấy được trong tay một nam một nữ trước đây, cũng may Kim Đan lão tổ kia chỉ lấy nó làm dự bị, chỉ chứa một số đồ lặt vặt vô dụng, không hề lưu lại dấu ấn thần thức, hơn nữa không gian bên trong tương đối lớn, một cái túi trữ vật dung lượng lớn như vậy bình thường sẽ không có bán trên phố, đều là một số lầu các lớn mới có bán ra, một cái e rằng cũng phải mấy nghìn khối linh thạch hạ phẩm.
Trần Hạc đơn giản thanh lý những thứ có thể sử dụng bên trong, thứ khác đều vứt đi, lại để cho tiểu cô nương bán hạt giống cho y thoáng cải tạo lại trong ngoài túi trữ vật, vẻ ngoài lần nữa dùng chỉ vàng kim thêu, đổi màu lam nền trắng trước kia thành lá trúc ám kim được thêu trên nền đen, như vậy liền chiếm thành của mình, nói ra thì tay nghề của tiểu cô nương rất không tệ. Trần Hạc không ngại lấy đồ của người khác dùng, như vậy vừa có đủ túi trữ vật dùng, lại có thể tiết kiệm được mấy nghìn linh thạch, thật sự là nhất cử lưỡng tiện.
Kế đó, Trần Hạc nhìn báo nhỏ lúc này đang ở trên nệm bên cạnh y chơi với mấy linh hạt hình tròn, nó đang ở vào khoảng thời gian mài răng và chơi đùa, dùng móng vuốt không ngừng công kích tới, coi chúng như con mồi, không ngừng nhảy tới nhảy lui xung quanh hạt giống, thường thường dùng hai chân trước nhỏ xinh đẩy đẩy hạt giống một chút, sau đó lại nhảy ra xa xa, sau khi vây quanh xoay một vòng, lại đẩy đẩy hai cái rồi lại nhảy ra, nhiều lần như thế, sau cùng thừa dịp chúng chưa chuẩn bị, tứ chi dùng sức bổ nhào tới, đè mấy linh hạt cỡ bằng trái cây nhỏ đó dưới thân, tiếp theo vỗ vỗ một trận, tuyệt không tiếc dùng hàm răng nhọn nhọn mới mọc ra của nó cắn xé, may mà vỏ ngoài của linh hạt cứng rắn, dính đầy nước bọt của nó mà vẫn cứ không bị cắn vỡ, chẳng qua mặt ngoài của mấy hạt trong đó đã có chút vết tích bị gặm cắn.
Thấy Trần Hạc mở mắt, đang thu dọn mấy bình ngọc trước mặt, vành tai báo nhỏ tức khắc động đậy, quay đầu liền ném linh hạt qua bên, vung vẩy cái đuôi ngắn nhảy lên đầu gối Trần Hạc, nằm bên trên, miệng thì ô ô hai tiếng với y, mắt to màu tím nhạt đảo qua đảo lại nhìn y.
Trần Hạc thấy thế lại vươn ngón tay ấn cái mũi xấu của nó, báo nhỏ lại cho rằng y đang chơi đùa với mình, lập tức chấn hưng tinh thần há miệng muốn cắn, không cắn đến được thì lấy móng vuốt cào hai cái, Trần Hạc bất quá chỉ là đùa đùa, một lát sau, tên nhóc này đã là ‘không nghe theo thì không chịu thua’, treo mình trên y bào của y, thẳng đến khi Trần Hạc dở khóc dở cười đưa ngón tay đến để cho nó dùng miệng cắn, lúc này nó mới thỏa mãn dùng móng vuốt ôm gặm.
Cũng may Hỏa Vân Báo tuy là yêu thú cấp thấp, nhưng còn có một điểm đáng khen, đó là thọ mệnh của nó dài hơn một phần ba so với chủng loại yêu thú khác, vì vậy chu kỳ sinh trưởng sẽ chậm hơn, bình thường đút cho nó chút thức ăn, đều là thịt chín được hầm cực mềm, hoặc là canh thịt, hoặc cũng là lấy thịt của yêu thú thịt non cho nó ăn, bất quá cho dù là báo con, miệng không có lực, nhưng răng nanh này gặm cắn cũng không dễ chịu, nếu không phải người tu tiên đều có linh khí hộ thể, phỏng đoán đã bị nó coi như thịt yêu linh thỏ tươi non mà ăn mất rồi.
Nhất thời rút ngón tay bị Hỏa Vân Báo gặm cắn ướt sũng ra, kéo nó lên đùi sờ sờ, trên đùi y gần như đã được xem như là sào huyệt của báo con, khi báo nhỏ tựa lên trên mà không ngủ, sẽ lật bụng lăn lộn ở bên trong, bởi vì đang là lúc mọc dài lông, toàn thân đều ngứa, vì vậy cực không thành thật.
Trần Hạc ngược lại cũng không để ý, mà tiến vào không gian Giới Tử xem xem linh thảo trăm năm được thúc. Môn phái chỉ định chủ yếu là linh dược thảo, loại linh thảo này bất kể là môn phái hay gia tộc tu tiên đều là cung không đủ cầu, thứ nhì là linh thạch, Trần Hạc đương nhiên sẽ không giao linh thạch ra, bên trong linh thạch có đầy đủ linh khí thiên địa, là thứ cung cấp dinh dưỡng cho rễ cây, vì vậy y vẫn dự định làm nhiệm vụ gom và giao nộp linh thảo.
Bất quá chuyện tuyển nhận đệ tử ngoại môn này, năm phái mượn thủ đoạn ôm tài xác thực đủ đen, tuy rằng cấp cho tán tu căn cốt không tốt muốn tiến vào môn phái sự thư thả lớn nhất, nhưng bọn họ cũng suy nghĩ đến việc không muốn thu một số phế vật vào, vì vậy điều kiện nhất định phải là trên Luyện Khí Kỳ tầng mười. Tu sĩ linh căn kém thì ngay cả Luyện Khí Kỳ tầng ba cũng là một gờ đất lớn không thể bước qua, linh căn giống như Trần Hạc mà không có kỳ ngộ, cơ bản cũng đừng suy nghĩ đến, Luyện Khí Kỳ tầng mười vừa vặn là một đường ranh giới, chỉ cần vượt qua, sẽ có khả năng rất lớn Trúc Cơ thành công.
Điều kiện này trực tiếp ngăn chặn bộ phận tán tu linh căn kém nhất, lại thu một nhóm người tương đối có hi vọng tiến vào Trúc Cơ, Trúc Cơ mới được tính là tiến vào lĩnh vực tu tiên chân chính, chỉ có như vậy mới có thể khiến môn phái lớn mạnh, đồng thời sau khi nhóm Luyện Khí Kỳ này đi vào, chỉ là đệ tử ngoại môn, thường ngày phải làm một số tạp vụ, tuyệt sẽ không ăn ở không trong tông phái, có lượng lớn linh thạch linh thảo thu nhập, lại có lượng lớn tạp vụ có thể chia sẻ, năm đại phái chiêu đệ tử căn bản là không hề tổn thất.
Ngưỡng cửa mà các tiên môn yêu cầu nhập môn là, mỗi người cần giao nộp mười gốc linh thảo trên trăm năm, trong đó nhất định phải có một gốc ba trăm năm, ba gốc hai trăm năm, năm gốc trăm năm, phẩm chất của gốc cuối cùng có thể giản lược chút.
Nếu không có linh thảo thì phải lấy linh thạch bù, linh thạch tương đương linh thảo tổng cộng cần một vạn năm nghìn khối linh thạch hạ phẩm, đổi thành linh thạch trung phẩm phải là hơn một trăm năm mươi khối, điều kiện nhập môn có thể nói là cực kỳ hà khắc, khiến cho không ít tu sĩ Luyện Khí Kỳ đến đây nhìn mà phải dừng bước.
Cũng không trách được hàng năm tu sĩ tiến vào Cấm U Cốc chỉ nhiều không ít, vì chút linh thạch mà giết người đoạt bảo cũng càng ngày càng nhiều, chỉ riêng linh thạch linh thảo cần để vào tiên môn đã đủ khiến một Trúc Cơ Kỳ táng gia bại sản, huống hồ những người tu tiên chỉ có Luyện Khí Kỳ trong Tiên Thành, muốn góp đủ số linh thạch này trong ba năm mà nếu như không tu luyện, cũng phải cần vận khí cực lớn.
Trần Hạc lần lượt dùng hộp ngọc chất lượng kém thu lại những linh thảo này, để vào túi trữ vật, thời hạn bảo tồn linh thảo của hộp ngọc chất lượng kém chỉ có mấy ngày, kém hơn rất nhiều so với hộp ngọc phẩm linh tốt nhất, chẳng qua hiện tại y chỉ là Luyện Khí Kỳ, lại ngại linh thạch trong tay ít, thực sự không cần tiêu hao quá nhiều trên loại ngoại vật này.
Lúc này thời gian còn sớm, buổi trưa canh ba tiên môn mới có thể mở ra, dứt khoát liền bắt một con Hỏa Diễm Thú được nuôi đến non thịt, ăn một số linh quả linh thảo thích hợp yêu thú ăn mà y trồng từ không gian Giới Tử, ngoại hình của loại thú này cực giống lợn rừng kiếp trước, da dày thịt béo cũng không khác bao nhiêu, bất quá đương nhiên không thể ăn thịt Hỏa Diễm Thú thành niên, chỉ ăn thú con lớn bằng kích cỡ lợn rừng, từ khi sinh ra cũng chỉ ăn linh thảo linh quả.
Chất thịt như vậy ăn không chỉ có vị thơm mát của linh thảo, không tanh nồng, còn cực kỳ tươi non, chất thịt vào miệng không dai, đồng thời tạp chất trong đó cũng tương đối ít, cũng thích hợp tu sĩ dùng ăn, xem như là một trong những loại thịt mà báo nhỏ thích ăn nhất.
Vừa ngửi thấy mùi thịt, Hỏa Vân Báo vốn buồn ngủ nhất thời có tinh thần hơn, sau khi vụng về nhảy xuống khỏi giường, thì bắt đầu vây quanh bên chân Trần Hạc. Bản thân nó bởi vì là yêu thú thuộc tính hỏa, cho nên tương đối chịu hấp dẫn bởi những thứ loại hỏa, tuy rằng không kén chọn thịt ăn, nhưng đại thể đều thiên vị một số thịt thú thuộc tính hỏa.
Sau khi một con Hỏa Diễm Thú được lột da róc xương, thịt trên người không nhiều, chỉ đủ cho một người một báo ăn được hai bữa. Vì để thân xương báo nhỏ có thể được nuôi khỏe mạnh chút, Trần Hạc lại cắt mấy đoạn Tham Thảo trăm năm vào trong nồi.
Linh khí của Tham Thảo là ôn hòa nhất, phàm nhân bình thường ngẫu nhiên cũng có thể ăn được Tham Thảo trăm năm số lượng vừa phải, báo không thích ăn linh thảo, nhưng canh thịt hầm linh thảo vẫn rất thích uống.
Lúc hầm thịt là thời khắc giày vò nhất của nó, một hồi chạy đến bên chân Trần Hạc chuyển động, một hồi lại vụng về nhảy lên đống củi gỗ dõi mắt trông mong nhìn chằm chằm nồi thịt, sau khi thịt tản ra hương vị, thì dùng móng vuốt vịn mép nồi, như rất sợ người khác sẽ cướp đi thịt của nó, một bước cũng không chịu rời khỏi.
Sáng sớm, một người một báo xem như đã ăn được một bữa sáng mỹ vị, cũng may mà chỗ này khá ít người, nếu không phỏng đoán mùi thịt này cũng có thể dẫn tới sự chú ý của không ít người, nếu ngày sau vào môn phái, cũng sẽ không thể tiếp tục như thế nữa.
Sau khi thay một bộ thanh bào sạch sẽ, lúc này Trần Hạc mới thu báo nhỏ vào không gian Giới Tử. Vì không cho nó ở trong không gian truy đuổi khiến những linh thú gà bay chó sủa, Trần Hạc chuyên biệt mua một trận pháp, nó nhìn không thấy cũng không vào được.
Mà linh thảo trồng trọt trong linh điền, báo nhỏ thích ăn thịt luôn không cảm thấy hứng thú, bất quá lại đặc biệt thích leo một gốc Vân Hải Tùng cao lớn bên suối, đó là do Trần Hạc chuyên biệt trồng cho nó, cành dày lá rậm, nhánh nhánh dày đặc, trong cây nuôi vài con chim Sơn Thúy chuyên biệt ăn lá Vân Hải, khi báo nhỏ mọc vuốt, đang là thời điểm ngứa gãi, thấy cây sẽ lên, leo lên leo xuống vui vẻ cực kỳ, khi mệt mỏi còn có thể tựa lên nhánh chữ Y ngủ.
Bất quá, tính cách của báo nhỏ lại mười phần giống Kim Trảm Nguyên, nhìn chăm chú người rất chặt, thường ngày tham cái mới, đại thể cũng chỉ chịu nghỉ ngơi một ngày nửa ngày ở không gian Giới Tử, nếu thời gian dài không thấy Trần Hạc, sẽ tìm khắp nơi trong cốc, thậm chí còn có thể dùng đầu tông trận pháp, đại khái là cho rằng Trần Hạc nấp bên trong, liền có luồng quật cường như vậy, muốn tông vỡ trận pháp tìm được Trần Hạc mới thôi, có một lần vậy mà tông đến khi mép vành tai nho nhỏ rỉ ra chút máu, Trần Hạc thấy vậy thật sự có chút động dung, về sau khi luyện công cũng sẽ không thả nó đơn độc vào không gian Giới Tử nữa, thỉnh thoảng có việc thì để cho nó nghỉ ngơi một hồi, coi như cũng bớt lo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...