Trương Thư Hạc không ngừng dùng Thất Tinh trận công kích tà đằng mãnh liệt, tiến hành ngăn chặn và phòng thủ, kỳ thực mục đích của y tuyệt không phải muốn tiêu diệt nó, bởi vì chỉ cần bản thể không chết, yêu đằng sản sinh một tia linh trí này sẽ không triệt để tiêu vong, vì vậy, điều y làm không phải chỉ là muốn vây khốn nó, mà còn ngăn chặn nó, đợi đến khi bản thể bị hắc báo kích sát, tia linh trí đó tự nhiên sẽ tiêu tan thành mây khói.
Thế nhưng y cũng rất rõ ràng, độ khó muốn tiêu diệt bản thể rất lớn, sợ rằng đây sẽ là một trận đánh lâu dài, cho dù y tạm thời lợi dụng phù trận đấu với yêu đằng không phân cao thấp, nhưng chỉ dựa vào lực lượng của một mình y, tiêu hao cực lớn không nói, sợ rằng ngay cả thời gian thở dốc cũng không có. Trương Thư Hạc liếc mắt nhìn Khâu động chủ vẫn đau khổ chống đỡ không từ bỏ phía trước, kế đó lấy ra một ống gỗ đào to bằng cổ tay, cao như ống đựng bút từ không gian, sau đó lớn tiếng nói: “Khâu đạo hữu, đón lấy.”
Lực độ vứt ống gỗ đào không lớn không nhỏ, vừa vặn Khâu động chủ vươn tay là có thể đón được, ông nghi hoặc đánh giá ống gỗ, chỉ cảm thấy chế tác thô ráp đến cực điểm, không chút thu hút, thế nhưng mở ra nút lọ bên trên, tức khắc một luồng thơm mát liền tràn ra, chỉ ngửi chút hương, tinh thần mệt mỏi đều thoáng chấn động, cúi đầu nhìn, bên trong là một ống rượu trái cây tràn đầy.
“Khi chống đỡ không được nữa thì uống một ngụm, có thể giải lao.” Trương Thư Hạc ở xa xa làm động tác mời về phía ông.
Khâu động chủ sau khi nghe xong không nghi ngờ y, lập tức ngửa đầu trút một ngụm, hoàn toàn không để ý ánh mắt cảnh giác của hai vị đạo trưởng phía sau. Dù sao cho dù biết Trương Thư Hạc là cao thủ, nhưng người này vẫn luôn che giấu tung tích không biết gốc không biết gác, lai lịch cũng không được biết, dưới tình huống này tùy tiện uống thứ gì của y, sợ bên trong có điều không ổn, trước kia yêu đằng giả thành người mang đến thức ăn đã lưu lại cho họ ấn tượng khắc sâu, bất cứ lúc nào, lòng phòng người không thể không có.
Bất quá Khâu động chủ lại hoàn toàn không lo lắng, sau khi uống chỉ cảm thấy vào miệng thơm mát có chút mát lạnh nhàn nhạt cùng mùi nho, kế đó liền hóa thành một luồng ấm áp, đi lại khắp toàn thân, pháp lực vốn sắp khô kiệt tức khắc khôi phục được hai phần, đồng thời đang chậm rãi khôi phục với tốc độ gấp mấy lần bình thường.
Khâu động chủ tức khắc mắt sáng ngời nhìn về phía ống gỗ đào, dựa vào nhãn lực nhiều năm của ông, trong ống này e rằng tuyệt không phải rượu trái cây bình thường, rất có thể đã được pha vào chút linh quả hiếm thấy. Thế đạo này vốn chính là mạt thế, thực vật bình thường đều càng ngày càng ít, như linh quả lại càng cực hiếm có, cho dù lấy được một hai trái, cũng thuộc về hi thế trân bảo, vị cao nhân này vậy mà hào phóng rộng rãi tặng linh tửu đã được ủ cho như thế, lòng dạ phóng khoáng này thật sự là làm ông xấu hổ.
Lúc này đậy lại nút lọ ống gỗ đào, sau đó xoay người lại ném cho Trương Thư Hạc, cũng mở miệng cao giọng cảm kích nói: “Đa tạ Trương tu sĩ tặng rượu ngon, năng lực của lão đạo đã khôi phục được một chút, rượu ngon này cực kỳ trân quý, lão đạo uống được một ngụm đã là phúc khí thiên đại, đáng tiếc tu vi lão đạo còn thấp, sợ sẽ kéo chân sau, vì vậy, trận pháp diệt tà vật này vẫn cần phải dựa vào Trương tu sĩ...”
Khâu đạo trưởng này chỗ nào cũng tốt, chẳng qua làm người quá bảo thủ cứng nhắc như người thời cổ, Trương Thư Hạc nghe thấy vậy nhíu mày, nâng tay áo vung lên liền quăng ống gỗ đào trở lại. Khâu đạo trưởng cho rằng y hào phóng, thực tế là không, bởi vì trong không gian y dự trữ mấy chục vò rượu trái cây đã được ủ, có thể nói là lấy bất tận, một ống này y còn không để vào mắt.
Hơn nữa cảm thấy buồn cười chính là, Khâu đạo trưởng này cho rằng mình giống ông, là nhân sĩ nhiệt tình quan tâm đến sự tồn vong của nhân loại, nhưng trên thực tế, hiện tại trong lòng y đã có chút hối hận, tục ngữ nói, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, thực sự là không phải không có lý, đại khái là vì ở trong hoàn cảnh phong bế, lại bị Khâu lão đạo này tẩy não ảnh hưởng, không biết đầu óc y chập mạch chỗ nào, mới nghĩ ra suy nghĩ ngu xuẩn rằng muốn cùng bọn họ tiêu diệt bản thể tà đằng, lại còn hoàn toàn không để ý hậu quả sau khi chuyện thất bại sẽ như thế nào.
Nếu như không diệt huyết đằng, trời đất bao la, y cùng với Kim Trảm Nguyên cũng không phải không có nơi dung thân, bất quá chỉ phải ra vào cẩn thận hơn chút mà thôi. Mà hiện tại Kim Trảm Nguyên đi diệt sát bản thể huyết đằng, thành công thì cũng dễ nói, lưỡng bại câu thương coi như là thắng lợi, nhưng nếu như thất bại, vậy mọi người nơi đây, bao gồm cả chính mình đều phải chết không chỗ chôn, con đường tu đạo của y cũng bị cắt đứt từ đây, không còn có sau này nữa.
Trương Thư Hạc là một người tiếc mạng như thế, vậy mà lúc này vì nhân loại mà phải hiến ra sinh mệnh bản thân, làm đại anh hùng lưu danh thiên cổ. Y suy nghĩ một chút, đều cảm thấy có phải bản thân đã bị người nào bám vào rồi không, rất buồn cười.
Thế nhưng, đây xác thực là do chính bản thân làm, phỏng đoán lúc này hắc báo cũng đã tiến vào “trái tim” dưới đất kia rồi, mọi chuyện đã đến mức độ không cách nào vãn hồi được nữa, việc Trương Thư Hạc phải làm chỉ có thể là cắn răng ngăn cản tà đằng mở linh trí trước mắt trở lại bản thể, nhìn trạng thái hiện tại của tà đằng, có lẽ hắc báo đã triển khai công kích với bản thể, tiêu diệt bản thể đã là việc không dễ, nếu thả linh trí trở lại bản thể, chỉ sợ sẽ càng không dễ đối phó.
Mặc dù Trương Thư Hạc hối hận sự ngu xuẩn của mình, nhưng không từ bỏ nửa cơ hội công kích huyết đằng, cực kỳ lãnh tĩnh khống chế tiết tấu của hai bộ Thất Tinh trong trận và ngoài trận.
Trong dạng đấu tranh kịch liệt này, thời gian là gian nan nhất, mà ống rượu trái cây của Trương Thư Hạc đã bị Khâu đạo trưởng với thủ hạ còn có mấy đệ tử chiến lực uống hết, Trương Thư Hạc cũng đã uống hơn mười ống.
Trước đây y lợi dụng thời gian nhàn rỗi vẽ ra ba mươi mấy bộ Thất Tinh phù cao cấp, từ hừng đông đến buổi trưa, lại từ buổi trưa đến tối muộn, sau một ngày một đêm, thẳng đến khi phía đông lại thoáng lộ sáng, trong thời gian gian nan dài dằng dặc như thế, đã tiêu hao mất bảy tám phần. Mà mọi người trong trận pháp đều đã dùng ánh mắt sùng bái mà lại dị dạng, nhìn người vẫn đang bình tĩnh thao túng phù trận tiến hành công kích trong trận pháp kia.
Đây, vẫn còn là người sao? Bởi vì ở trong lòng bọn họ, tà đằng vốn chính là tà vật cực kỳ biến thái, trừ phi phi nhân loại lấy nhiều thủ thắng, còn đơn độc thì tuyệt đối không phải đối thủ của chúng nó, mà người này thế mà đã đấu một ngày một đêm với tà đằng biến thái đó, còn không hề lộ ra trạng thái thất bại, thật sự là biến thái trong biến thái.
Thế nhưng chỉ có trong lòng Trương Thư Hạc biết, tuy rằng lúc này mặt y không đổi sắc, nhưng trong lòng lại cực kỳ lo lắng, phù trong tay đã dùng gần hết, sở dĩ cố chống được đến bây giờ, là vì vẫn luôn chờ đợi động tĩnh của hắc báo dưới đất.
Hắc báo đã không còn là phó thú của y nữa, vì vậy không cách nào dễ dàng dọ thám được tình trạng hiện tại của nó, mà thần thức cũng đang không ngừng thao túng phù trận, không phân ra được phần dư thừa nào để đi thăm dò dưới đất, chỉ có thể dựa vào một số tiếng vang truyền đến từ dưới đất và động tĩnh của tà đằng bị y vây trong phù trận để tiến hành phán đoán.
Sau khi tiêu hao một ngày một đêm, tà đằng rõ ràng đã có chút uể oải, tiến công cũng không còn mãnh liệt như trước, hoàn toàn không còn sự khoa trương điên cuồng như lúc đầu nữa, còn thường thường chạy trốn mọi nơi trong phù trận, dường như vội vàng muốn xông ra trận pháp hội hợp với bản thể. Nhìn từ điểm này, Trương Thư Hạc suy đoán, nhất định bản thể của nó đang phải chịu công kích không nhẹ, chỉ cần hắc báo còn ở chỗ bản thể dưới mặt đất, vậy y tuyệt đối sẽ không để cho sợi linh trí tà đằng này hội hợp với bản thể. Kế đó tay trái khẽ lật lại trút ngụm rượu trái cây, sau đó công kích trong trận pháp lại càng mãnh liệt hơn trước.
Rốt cục khi trời sắp sáng, dưới đất có động tĩnh rõ ràng, khiến cho tất cả mọi người trong trận pháp sợ hãi cực độ, cho rằng tà đằng kia sắp tiến hóa thành công.
Mà tiếng vang tà đằng phát ra từ dưới đất càng thêm lồng lộn, trên thực tế, vốn bản thể đã nên tiến hóa vào ngày hôm qua trước khi mặt trời lên, sau khi thành công sẽ không còn cần phải e ngại ánh sáng mặt trời, suốt ngày chỉ có thể trốn dưới mặt đất nữa. Thế nhưng ai ngờ đến vậy mà sẽ có một yêu thú xâm nhập vào trong bản thể, vốn chỉ tưởng là yêu thú bình thường, nhưng yêu thú này ở trong bản thể bị vô số dây mây quấn thành một hình cầu lớn, thế mà không bị giết chết, còn phá ra được.
Lúc này bởi vì phân ra cành nhánh đối phó yêu thú, dinh dưỡng vận chuyển của bản thể đã bị ảnh hưởng, thời gian tiến hóa chỉ có thể kéo sau, nếu qua ngày, trước khi mặt trời mọc không thể tiến hóa thành công, toàn bộ bản thể sẽ bị đánh quay về nguyên hình, nguyên khí bị thương nặng, vì vậy, vừa không thể từ bỏ tiến hóa, lại không cách nào toàn lực đối địch, bản thể tiến thoái lưỡng nan, hai mặt thụ địch, cấp bách muốn gọi tia linh trí trên mặt đất trở về tương trợ, diệt sát con yêu thú biết phun tử hỏa đáng hận kia trước, thế nhưng linh trí vậy mà bị những tên nhân loại nhỏ yếu bên trên khống chế, triệu hoán mấy lần không có kết quả, hơn nữa yêu thú kia vậy mà xảo trá đến cực điểm, không chỉ cắt ngang nó tiến hóa, lại còn phá hư triệt để chỗ vận chuyển dinh dưỡng then chốt của nó.
Tà đằng là bá chủ dưới đất, bị một con yêu thú nho nhỏ cưỡi trên người khiêu chiến quyền uy của nó, nhất thời bản thể bị chọc giận triệt để, từ bỏ lựa chọn tiến hóa, trút hết thảy lửa giận căm phẫn lên trên người con yêu thú kiêu ngạo kia, ắt phải xé nó thành mảnh vụn để trút cơn giận tiến hóa thất bại của nó.
Mà trên mặt đất lại bắt đầu lay động như xảy ra động đất, tất cả mọi người sợ đến mức nhìn xung quanh, “Xảy ra chuyện gì? Lúc này tại sao lại có động đất?”
“Mọi người nghe thấy không? Hình như dưới đất có thanh âm gầm rú?”
“Không nghe sai, thực sự có, vừa như rồng ngâm lại như hổ gầm...”
“Chẳng lẽ phía dưới có rồng?”
Khâu động chủ dường như tỉnh ngộ ra điều gì, không khỏi thất thanh nói: “Nguy rồi!”
Đạo trưởng phía sau nghe vậy cũng thót tim theo, lập tức nhỏ giọng hỏi: “Động chủ, chuyện gì nguy rồi?”
“Chúng ta vẫn luôn cho rằng huyết đằng bên ngoài này chính là bản thể, chỉ cần tiêu diệt nó sẽ thành công, thế nhưng hiện tại xem ra, rất có thể bản thể là ở nơi khác...” Nói xong ánh mắt động chủ nhìn về phía cái lỗ to khoảng mười mét kia.
“Ý của động chủ là...”
“Có thể, ngay ở phía dưới.”
Tựa hồ là hưởng ứng lời nói của Khâu đạo trưởng, tiếng nói vừa dứt, mọi người chợt cảm thấy mặt đất rung động một trận, không ít người vốn đứng lập tức nghiêng ngả lảo đảo té lăn trên đất.
“Mọi người nghìn vạn lần không nên rời khỏi phù trận, bản thân phù trận có năng lực phòng ngự, chỉ cần ở trong trận pháp, tạm thời sẽ không có việc gì...” Liên Vân đạo trưởng nhận được chỉ thị của Khâu động chủ, lập tức hét lớn về phía một số người trốn chạy, lúc này rời khỏi phù trận sẽ chỉ càng thêm nguy hiểm.
Đúng lúc này, bộ phù cuối cùng của Trương Thư Hạc rốt cục cũng đối mặt tình trạng mất đi hiệu lực, yêu đằng kia thấy y chậm chạp không lấy ra Thất Tinh phù nữa, đầu tiên là ngừng công kích, kế đó không biết từ nơi nào phát ra một đoạn tiếng cười “khặc khặc” khiến người ta rợn cả tóc gáy, tiếp theo lại phát ra tiếng bén nhọn biến dị người không ra người quỷ không ra quỷ.
“Người tu đạo, ngươi chặt đứt tổng cộng một trăm mười tám cánh tay của ta, ta sẽ không buông tha cho ngươi, ta nhất định phải luyện ngươi thành thai thi, ăn tươi nội tạng của ngươi, lại giam cầm vĩnh viễn hồn phách của ngươi trong thân thể ngươi, cho ngươi sống mãi trong ảo cảnh bị phân thây, vĩnh viễn không được giải thoát siêu sinh!” Nói xong tà đằng liền thu hồi mấy sợi dây đằng máu chảy đầm đìa, hình thành một cái dùi nhọn cực lớn, chuẩn bị sau một kích, trốn ra khỏi phù trận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...