Mạt Thế Chung Cư Trữ Vật Tư Sinh Tồn
“Đúng vậy, là tôi thỉnh thoảng bắt được sóng ngắn radio.
” Sau trận sóng thần, đường dây điện thoại bị cắt, không có tín hiệu điện thoại và internet, hiện tại đảo L gần như bị ngăn cách với thế giới.
Nếu ngày hôm qua nước biển rút đi thì có lẽ đây chỉ là một thảm họa thông thường.
Nhưng cho đến sáng nay, nước biển lại dâng lên chứ không hề rút xuống, dựa vào thông tin vừa nhận được từ Nguyên Nịnh, anh ấy đã có một số suy đoán không tốt lắm.
Chỉ là những lời giải thích này không tiện nói ở trong hành làng người đến kẻ đi, anh ấy chỉ hy vọng đối phương sẽ không từ chối thẳng thừng.
Vưu Khê cũng không ngốc, đối phương nhắc tới phát sóng, còn cần phiên dịch, cô đoán được một chút, vậy nên gật đầu với anh ấy: “Có thể, sau khi anh xong việc ở đây thì đến bên cạnh tìm tôi.
”Nguyên Nịnh bị thương nặng, phải làm phẫu thuật nên Nguyên Kỳ đương nhiên sẽ không rời đi cùng nhóm cứu hộ đầu tiên, mà cô vốn không quan tâm, hiện tại cô muốn nghe câu chuyện từ phía Lâm Vụ rồi mới quyết định.
***Mười phút sau, sau khi xử lý xong vết thương cho Phương Tử Thần, Lâm Vụ đi vào phòng Nguyên Nịnh: “Chờ hai phút, mọi người sẽ tới ngay.
”Một lúc sau, mấy người lần lượt bước vào phòng, Phương Tử Thần, Tiểu Lộ và Mang Mang cũng ở trong đó, còn có một cặp vợ chồng dẫn theo một cậu bé chừng mười bốn, mười lăm tuổi, Vưu Khê đã từng gặp qua một nhà ba người này, hiện giờ bọn họ ở cùng tầng, đi vào cuối cùng chính là hai đôi trẻ vốn là bạn của nhau.
“Đây là những người Kinh Quốc còn lại trong khách sạn.
” Lâm Vụ giải thích ngắn gọn vài câu.
Những người này đều có tinh thần tốt, không có ai bị thương ngoại trừ Phương Tử Thần vừa mới đến khách sạn, hơn nữa bọn họ cũng không muốn xa gia đình nên không được đưa vào đợt sơ tán đầu tiên.
Tổng cộng có mười bốn người, chiếm giữ căn phòng nhỏ, đợi mọi người bước vào, Lâm Vụ cho người cuối cùng đóng cửa lại.
Ở một bên, Nguyên Nịnh nhờ Nguyên Kỳ giúp đỡ ngồi dậy, Nguyên Kỳ đặt Viên Viên lên giường, sau đó đưa cho bé một quyển tranh vẻ để bé bắt đầu tự vẽ.
Phương Tử Thần muốn chạy đến bên Vưu Khê, nhưng phòng nhỏ lại có nhiều người, đi được vài bước anh ta đành phải bỏ cuộc và ngồi xuống ghế sofa gần đó.
Tiểu Lộ đỡ anh ta, ngồi xuống cạnh anh ta trước một bước, Mang Mang thấy vậy thì nói với gia đình ba người rằng sẽ nhường vị trị bên này cho bọn rồi đi đến phía bên kia, dựa vào tay vịn của sofa cũng coi như ngồi xuống.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...