Ba cỗ xe quân đội chạy phía trước, đằng sau cùng chính là các loại xe hàng hiệu có rèm che đi theo ba cỗ xe quân đội, cuối cùng có rất nhiều loại xe không mời mà tới, đằng sau có rất nhiều loại xe, xe tải, xe đẩy, xe vận tải, xe công cộng thậm chí xe máy cũng có, Triệu Khổng Vũ lái xe đoạt vị trí phía trước, cách cỗ xe quân đội chỉ hai chiếc xe, mà Dương Minh động tác chậm một chút, chờ bọn họ cướp được vị trí, đã ở đằng sau.
Dương Minh nhìn Dịch Nhiên, trong lúc bất tri bất giác, hắn đã lấy lời nói Dịch Nhiên làm chỉ đạo tuyệt đối, cái đó và người hầu trước kia càng phát ra từ nội tâm.
“Không quan hệ, chúng ta còn phải đi Dương gia thôn.” Dịch Nhiên cũng không để ý, kỳ thật áp lực lớn nhất chính là phía trước mà không phải đằng sau, phía trước không chỉ giết tang thi còn phải dò đường.
Dương Minh nghe xong lại một hồi cảm động, Dương gia thôn chính là chỗ ở của hắn, trong thôn họ Dương là danh gia vọng tộc, ở nước Z rất nhiều thôn lấy họ của người nổi danh đặt tên, đương nhiên, cái đó và trong truyền thuyết Dương gia tướng không có nửa điểm quan hệ.
Dương gia tướng: danh xưng dòng họ Dương của danh tướng Dương Nghiệp đời Bắc Tống (có cháu dâu là Mộc Quế Anh).
Xe chuyển động phía sau rất chậm, phía trước luôn có tiếng súng không ngừng, Dịch Nhiên từ cửa sổ xe nhìn bên ngoài, hoa cải dầu vàng rực như muốn vẫy gọi người, nếu điều kiện cho phép, Dịch Nhiên thật sự rất muốn xuống xe đi chạm vào.
“Nếu như có thể mang đi thì thật tốt…” Thở dài là Vu Đồng, hắn trông mà thèm nhìn những hoa cải dầu kia, sờ sờ bụng, từ buổi sáng cho đến giờ vẫn chưa ăn.
Lý Điềm Điềm nhìn động tác Vu Đồng, cũng sờ sờ bụng của mình, sống 19 năm nàng cho tới bây giờ không có chịu đói như vậy, có lẽ từ nay về sau loại ngày này còn rất nhiều…
“Đói thì ăn a.” Chỉ cần là chưa đụng đến thức ăn trong không gian, Dịch Nhiên đều không coi trọng.
Vừa nghe Dịch Nhiên nói như vậy, Vu Đồng hoan hô, cầm một bao khoai tây chiên bắt đầu ăn, Lý Điềm Điềm nuốt nước miếng, những thức ăn này nàng không có xuất lực, không có ý tứ ăn.
Vu Đồng nhìn Lý Điềm Điềm, kín đáo đưa cho nàng một túi bánh mì, “Dịch ca lên tiếng, ăn đi.”
Lý Điềm Điềm xiết chặt túi bánh mì, nức nở nói, “Cám ơn các người…”
Trên đường tình huống không tốt lắm, ven đường phía trước có rất nhiều xe bị vứt đi, không có thi thể nguyên vẹn ngồi trong xe, có cửa xe có vết máu rất nhiều, toàn bộ một thảm kịch nhân gian.
Đột nhiên, từ phía sau truyền đến tiếng kêu sợ hãi, Dịch Nhiên nhìn lại.
Bởi vì phía trước xe vừa dò đường vừa phải giết tang thi, tốc độ chậm xuống, cho nên tang thi đã đuổi tới đằng sau!
Lượng lớn tang thi đuổi theo chiếc xe cuối cùng kia, chặn xe, đánh vỡ cửa thủy tinh, hung ác đập cửa xe, một cái hai cái, đập không biết mệt mỏi, người trên xe liều mạng kêu cứu, đáng tiếc, căn bản không có người đến trợ giúp bọn họ, xe phía trước thấy xe phía sau kia như vậy, sợ hãi quẹo trái quẹo phải, ý đồ vượt qua xe phía trước tới gần xe quân đội.
Mà khi Dịch Nhiên thấy bên cạnh có đường nhỏ, quyết đoán ra mệnh lệnh cho Dương Minh đi đường nhỏ, tang thi không biết mệt mỏi, tang thi sẽ luôn luôn truy đuổi, mà xe phía sau chỉ cần vừa loạn lên, rất có thể sẽ đụng nhau, con đường phía trước không rõ, không cách nào tăng tốc, cho nên nếu không hành động rất có thể bọn họ sẽ bị chắn ở bên trong.
Quả nhiên lúc Dịch Nhiên bọn họ quẹo vào đường nhỏ, tang thi đuổi theo, xe đằng sau hoảng sợ đụng xe phía trước, kết quả hai chiếc xe đều không thể nhúc nhích, tang thi đánh cửa thủy tinh, tay hư thối vươn vào, lung tung bắt người, người bị cào một hồi sau biến thành tang thi, cắn người còn lại ở trong xe…
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng ở phía sau bọn họ vang lên.
Dương Minh, Vu Đồng và Lý Điềm Điềm một trận hoảng sợ, từ đường nhỏ lại đi qua Hồng Vân thôn có thể đến Dương gia thôn, so với quốc lộ xa hơn, nhưng hiện tại quốc lộ không cách nào thông hành, chỉ có thể đi đường nhỏ.
Có lẽ hiện tại là nông thôn, mãi cho đến Hồng Vân thôn cũng không phát hiện tang thi, nếu là trên quốc lộ tang thi đã sớm truy đuổi.
Lúc thấy Hồng Vân thôn, Dương Minh tâm nóng lên, cửa sắt đóng chặt hoặc mở rộng ra, không có người ở, không có gà gáy, không có chó sủa, cả thôn yên tĩnh giống như một tòa cô thôn.
Cẩn thận lái xe, bởi vì lúc trước trì hoãn thời gian, hiện tại đã là buổi chiều, Dịch Nhiên nhìn đồng hồ, phỏng chừng hôm nay nghỉ ngơi tại đây, tuy thôn không an toàn, nhưng dã ngoại càng nguy hiểm, không cần vì chút lộ trình mà đem mình đặt trong nguy hiểm.
Bất quá suốt một ngày, mới chỉ ra được S thị, điều này làm cho Dịch Nhiên đối tương lai rất là lo lắng, khi nào thì mới có thể đến B thị…
Xe dừng lại trước một ngôi nhà ba tầng, ngôi nhà dán gạch men sứ, so với nhà trệt hoặc nhà hai tầng trong thôn có điểm đặc biệt, cửa sắt đóng chặt, như vậy thì có hai loại khả năng, một là người ở bên trong hoàn toàn biến thành tang thi, một là người ở bên trong rất an toàn, đều trốn ở bên trong.
Bất quá vô luận là loại nào đối với bọn họ mà nói cũng không sao, Dịch Nhiên còn không có táng tận lương tâm đến phá cửa nhà người ta, đánh người sống gì đó, cho nên chỉ có thể tìm một nhà khác, tuy nhà này thoạt nhìn kiên cố nhất.
Dịch Nhiên lắc đầu, Dương Minh lái xe tiếp tục tìm phòng ở, lần này tìm được chính là một nhà hai tầng, cửa sân mở rộng ra, buồng trong cũng mở lớn, rất sạch sẽ, không có vết máu, đó có thể thấy được lúc gặp chuyện không may, người nhà này đều không ở nhà.
Đem xe đỗ trong sân, bốn người cầm vũ khí cẩn thận vào trong phòng, bởi vì vẫn là ban ngày, cho nên nhờ ánh sáng mặt trời có thể tìm chốt mở đèn điện, nhấn một cái, Dương Minh gãi gãi đầu, “Tôi đã quên bị cúp điện.”
“…”
Dịch Nhiên một mình lên tầng thứ hai, còn lại ba người đi tầng thứ nhất.
“Thức ăn đều chuyển ra, mặt khác chú ý có hầm hay không, có việc thì kêu.”
Ba người còn lại gật gật đầu, Dịch Nhiên nắm chặt ống thép lên lầu hai.
Hành lang rất rõ ràng, không có tang thi, lần lượt đạp mở cửa phòng, phòng ngủ, phòng khách, giường chiếu sạch sẽ, thuận tiện Dịch Nhiên còn kéo ngăn tủ, vàng bạc châu báu thuận tiện mang đi, tuy hiện tại vô dụng, nhưng chỉ cần khôi phục bình thường, những kim loại hiếm này sẽ rất quý.
Đây là…
Một tủ thủy tinh trưng bày một bả đao cong cong, lưỡi đao rất sắc bén, vỏ kiếm cũng rất hoa lệ, khảm đầy hồng ngọc đá xanh, dù cho Dịch Nhiên không phải chuyên gia giám định, cũng có thể thấy được là bảo thạch cực đại, chỉ là không đáng để nghiên cứu mà thôi, nhưng cây đao kia lại thật sự không tệ, chém tang thi tuyệt đối so với ống tuýp nhanh hơn.
Trên tay ngưng tụ ra băng nhận nhỏ, hạ xuống, phá hủy khóa tủ kia, mở tủ thủy tinh, lấy cây đao kia, ở dưới ánh mặt trời, xuất hiện ánh sáng màu lam lạnh như băng.
Nắm chặt đao, tiếp tục tìm, không nghĩ tới cư nhiên còn có một ít thuốc cảm mạo, thuốc hạ sốt, cùng băng vải băng gạc, đương nhiên Dịch Nhiên không khách khí cầm đi, còn lại trong phòng không có phát hiện tang thi, cũng không tìm được thức ăn, trở lại lầu một, ba người kia còn chưa có trở lại.
Đợi không bao lâu, ba người rốt cục trở lại, mỗi người chật vật không chịu nổi, kể cả Lý Điềm Điềm.
Vừa tiến đến, Vu Đồng trắng bệch mặt đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, Dương Minh tốt hơn một chút, nhưng quần áo cũng rách nát, tốt nhất chính là Lý Điềm Điềm, chỉ là chân luôn run.
Theo Lý Điềm Điềm nói, bọn họ ở phía sau phòng phát hiện hai tang thi, khá tốt là đã trải qua huấn luyện, năng lực Vu Đồng cùng Dương Minh có chỗ đề cao, một người một cái vẫn là miễn cưỡng làm được.
“Vốn nghĩ kêu anh, nhưng lại nghĩ tôi không cần phải luôn dựa vào anh bảo vệ a, cho nên không gọi, ha ha, thắng trong nguy hiểm a.” Dương Minh xấu hổ gãi gãi đầu.
Vu Đồng phụ họa gật đầu.
Đây là lựa chọn của bọn họ, Dịch Nhiên không đưa ra bình luận.
Bất quá coi như may mắn, sau phòng chỉ có hai tang thi, hai tang thi kia hẳn là lúc trước mê man nên nằm dưỡng bệnh, về sau tang thi bộc phát, tang thi không có cách nào khác đi ra cho nên luôn bị nhốt ở bên trong, cho đến khi Dương Minh ba người không may đụng vào.
“Cho cậu.” Dịch Nhiên ném thanh đao cho Dương Minh, tuy cậu rất cần, nhưng Dương Minh càng cần hơn, cậu có thể dùng dị năng khi tang thi chưa tới gần, nhưng dị năng Dương Minh chỉ có thể cận chiến, cho nên vì đường đi kế tiếp, Dịch Nhiên vẫn là quyết định đem đao cho người cần nhất.
Dương Minh chảy nước miếng tiếp đao, “Oa, lão đại, anh ở đâu tìm được?”
Dịch Nhiên chỉa chỉa trên lầu, Dương Minh hấp tấp chạy lên đi lật lần thứ hai.
Xác định nhà này không có tang thi, Vu Đồng đi đóng cửa sắt, lúc tiến vào còn tiện thể mang theo thức ăn.
Trong phòng bếp còn có khí gas, vì thôn dựa vào kinh tế phát đạt của S thị, cho nên dùng là khí gas mà không phải củi.
Nước cũng có, thôn này tuy không có hệ thống cung cấp nước uống, nhưng nhà nhà đều có giếng nước, nước hẳn là trước khi tang thi bộc phát múc ra, cho nên không cần lo lắng nước bị ô nhiễm.
Lý Điềm Điềm rửa sạch sẽ nồi, nấu một nồi cơm, xào một chút rau xanh, chiên một chút thịt chua cay, xào thịt với tiêu, cuối cùng làm súp trứng, thịt cùng món ăn đều là trong tủ lạnh, mất điện chưa tới một ngày, thịt cùng món ăn còn chưa có hư mất.
Nhìn đồ ăn phong phú, ba món ăn một món súp, ngay cả Dịch Nhiên đều nuốt một ngụm nước bọt, Vu Đồng ăn hai chén, Dương Minh ăn bốn chén.
Sau khi ăn uống no đủ, không có cái giải trí khác, ba người muốn nghỉ ngơi lại bị Dịch Nhiên mang đi ra ngoài chạy vòng quanh sân nhỏ.
Tận thế, cái gì quan trọng nhất? Năng lực.
Hết chương 20.
Hoa cải dầu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...