Edit: Yu (Miu)
Đợi đến khi Mạc Dịch Phàm vào đến, liền thấy Khương Nham bị trói ngồi trên ghế, còn Kỳ Ninh thì gương mặt âm trầm nhìn hắn ta, khoé môi không khỏi giật giật. Anh như thế nào lại quên mất, Tiểu Ninh của anh, không còn là một thiếu niên bình thường nữa rồi.
"Tiểu Ninh! Em không có chuyện gì là được rồi..."
Mạc Dịch Phàm theo thói quen mở lời.
Khương Nham nghe vậy liền trợn trắng mắt, không phục nói.
"Này! Cậu ta đương nhiên là không có chuyện gì rồi. Người có chuyện chính là tôi đây nè. Tôi là khách, là khách có được không?"
Mạc Dịch Phàm lúc này mới nhìn về phía Khương Nham, cười khẽ nói.
"Là tôi tiếp đón không chu toàn, mong anh thứ lỗi."
Khương Nham nhìn thấy Mạc Dịch Phàm ngoài miệng xin lỗi nhưng vẫn đứng bất động ngoài cửa, rõ ràng đang tỏ vẻ Kỳ Ninh toàn ý định đoạt liền không khỏi lẩm bẩm một mình.
"Chiều vợ đến thế là cùng, cái đồ không có nguyên tắc."
Tuy ngoài miệng Khương Nham bất bình không ngừng, nhưng trong lòng lại buông xuống được một tảng đá lớn. Mạc Dịch Phàm đối xử với Kỳ Ninh rất tốt, Kỳ Ninh cũng có dị năng, chỉ cần Kỳ Ninh không chết, như vậy cái tương lai nhân loại bị diệt kia chắc cũng không xảy ra có phải không? Thế thì hắn cũng không cần phải ngày ngày lo lắng đề phòng, coi mỗi ngày đều là ngày cuối cùng trên đời.
Cả Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm đều nghe được lời lầm bầm của Khương Nham, Kỳ Ninh khẽ nhíu mày, muốn mở miệng phản bác rằng cậu không phải là "vợ" gì đó mà Khương Nham nói. Có điều khi cậu ngước mắt nhìn Mạc Dịch Phàm, lại thấy anh nhìn mình một cách cưng chiều, liền không biết phải làm như thế nào. Kỳ Ninh cảm giác dường như cậu không có lập trường để phản bác a.
"Này này! Tốt xấu gì thì cũng đem tôi thả ra chứ!"
Khương Nham giãy giụa trên ghế. Hắn đoán chắc, nếu hắn không mở miệng kêu bọn họ thả mình ra, hai người đó nhất định sẽ nhìn nhau như vậy rồi rời đi luôn.
Mạc Dịch Phàm lúc này mới dời ánh mắt, ho khan một tiếng, âm thanh trầm thấp nói.
"Tiểu Ninh, Khương Nham là dị năng giả tiên tri duy nhất ở thành phố J... anh ta tự nguyện đến đây cũng vì muốn "thấy" em, nếu em đã hỏi những gì cần hỏi thì tốt rồi."
Mạc Dịch Phàm dừng một chút mới nói tiếp.
"Nếu Khương Nham có gì không tiện nói ra, thì để anh hỏi là được."
Mạc Dịch Phàm chịu mang theo Khương Nham về đây, một là bởi vì Khương Nham là dị năng giả tiên tri, hắn lại đuổi theo anh liên tục nói rất nhiều chuyện, thậm chí tiên đoán rằng hắn ta hôm nay sẽ làm một việc không có kết quả gì. Quả nhiên Khương Nham đoán không hề sai. Ngoài ra, thân phận của Khương Nham được xem là "quốc sư" của căn cứ thành phố J này, nên Mạc Dịch Phàm mới chịu đem hắn đến nhà. Nếu lời nói của hắn hữu dụng thì tốt, còn vô dụng, cũng coi như thêm cảnh giác về những hành động sau này.
Kỳ Ninh nghe vậy liền nhíu mày.
Theo như lời của Khương Nham, trong tương lai Mạc Dịch Phàm sẽ đem tai hoạ cho rất nhiều người, đương nhiên lời này cậu sẽ không tin. Đời trước, Mạc Dịch Phàm nhiễm độc biến thành tang thi, quá trình đó cậu tận mắt chứng kiến, thậm chí, Mạc Dịch Phàm biết được cho dù có cố gắng cũng không tránh khỏi, nên hy vọng có thể chết trong tay người mình yêu, mong Kỳ Ninh sẽ tự tay giết mình.
Nhưng Kỳ Ninh lại không xuống tay, không thể tự mình giết chết Mạc Dịch Phàm, không thể chính tay kết liễu người đàn ông đã sớm chiều đối tốt với mình mấy năm qua. Cậu đã nhiều lần giơ lên cây dao trong tay, nhưng đến cuối cùng cậu cũng không hạ thủ được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể Mạc Dịch Phàm lạnh dần bên cạnh mình.
Khi đó, thần trí của Mạc Dịch Phàm đã không còn rõ ràng nữa, trong miệng của anh luôn lầm nhẩm gọi tên Kỳ Ninh, một lần rồi lại một lần thì thào "Tiểu Ninh", giống như muốn đem cái tên này khắc sâu vào trong lòng mình.
Lúc ấy, tâm của Kỳ Ninh cũng lạnh đi. Cậu bất quá cũng chỉ được coi là một "dị năng giả không gian", thân thể và sức lực không đủ lớn, giết được tang thi cũng đã là một chuyện, một mình sinh tồn trong mạt thế khả năng là không thể.
Ngoài Mạc Dịch Phàm ra, Kỳ Ninh cũng không còn người nào để dựa vào nữa. Giờ phút này, người duy nhất cậu có là Mạc Dịch Phàm lại sắp biến thành tang thi, bản thân Kỳ Ninh cũng bị thương. Không biết lúc đó Kỳ Ninh nghĩ như thế nào, lại bổ nhào vào lên cơ thể đang dần thi hoá thối rửa của Mạc Dịch Phàm, giống như đợi Mạc Dịch Phàm há mồm cắn bản thân một ngụm, đem cậu cũng biến thành tang thi giống anh, hoặc dứt khoát chết đi cũng được.
Đồ ăn tươi ngon đã ở trước mắt, Mạc Dịch Phàm đã thi hoá được một nửa, theo bản năng giữ lấy Kỳ Ninh há mồm, suýt chút nữa đã cắn đứt cổ Kỳ Ninh. May mà ngay lúc này, Mạc Dịch Phàm lại lấy được chút lý trí còn sót, khoảng khắc bản thân sắp cắn trúng da thịt Kỳ Ninh, lập tức đẩy mạnh cậu ra, tự sát. (;-;)
Kỳ Ninh bị Mạc Dịch Phàm đẩy mạnh, lão đảo ngã trên mặt đất, trơ mắt nhìn Mạc Dịch Phàm tự tay kết liễu mình, sau đó trực tiếp hôn mê. Đợi đến khi cậu tỉnh lại, thi thể Mạc Dịch Phàm đã không thấy đâu nữa.
......
"Tiểu Ninh?"
Mạc Dịch Phàm thấy tâm trí Kỳ Ninh dường như đang đi vào cõi thần tiên nào đó, ánh mắt lại hiện lên cảm xúc hối hận và thống khổ, không nhịn được liền bước đến nắm lấy tay Kỳ Ninh, nhẹ giọng gọi.
Kỳ Ninh giật mình hồi thần lại, mau chóng cảm nhận được Mạc Dịch Phàm đang ăn đậu hủ trên tay mình, liền muốn giãy ra nắm ngược lại tay anh. Có điều, bàn tay của Mạc Dịch Phàm lớn hơn cậu nhiều, muốn phản công hình như có chút khó khăn.
Mạc Dịch Phàm trầm thấp cười một tiếng, nhanh chóng đổi nắm tay thành mười ngón đan chéo, lúc này Kỳ Ninh mới không giãy giụa nữa.
"Em còn có chuyện muốn hỏi anh ta thêm một lát, anh ra ngoài trước đi."
Hai tai Kỳ Ninh đỏ lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Khương Nham, không dám đối diện với Mạc Dịch Phàm.
Mạc Dịch Phàm nhìn chăm chăm vệt hồng trên tai Kỳ Ninh một lúc lâu, mới nhịn xuống được ý đồ muốn đụng vào nó trong lòng, bỏ cuộc nói.
"Cũng được. Có điều Tiểu Ninh phải mau một chút, nấu quá lâu, mấy vị kia sẽ đến đây đòi người mất."
Sau khi Mạc Dịch Phàm rời đi, hai tai Kỳ Ninh mới chậm rãi khôi phục lại màu sắc như trước, suy nghĩ cũng dần trở lại. Cậu tận mắt nhìn thấy Mạc Dịch Phàm tự sát trước mặt mình, thế nhưng, cho dù cậu có cố gắng như thế nào cũng không tìm được thi thể của Mạc Dịch Phàm. Nếu như lời của Khương Nham là đúng, Mạc Dịch Phàm xác thực làm chuyện hại người, như vậy, chỉ có thể là Mạc Dịch Phàm chết đi sống lại, hoặc chính xác mà nói, có người lợi dụng cơ thể của Mạc Dịch Phàm làm chuyện ác sao?
Suy nghĩ trong đầu Kỳ Ninh thay đổi không ngừng, cũng không tìm được lý do giải thích rõ sự việc hôm đó. Cậu đành phải quay đầu nhìn về phía Khương Nham.
Khương Nham vẫn còn đang cười ngây ngô trên ghế, nhìn Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm dây dưa nhau, liền biết hai người họ đang làm chuyện xấu hổ cấm trẻ em, không khỏi tặc lưỡi vài lần, ây da, cái gì mà chỉ mới nắm tay đã đỏ tai hết rồi, thật là... Làm tốt lắm Kỳ Ninh, ngàn vạn lần phải thủ thân, đừng để bị sói ăn mất!
Chỉ là không đợi Khương Nham thí điên thí điên suy diễn chuyện của Kỳ Ninh xong, liền cảm nhận được tầm mắt dò hỏi về phía mình, chưa để Kỳ Ninh lên tiếng đã phản bác lắc đầu nói.
"Nếu là việc nhỏ, tôi có thể nói cho cậu biết, cũng không phải là việc rắc rối khó giải quyết gì. Nhưng cậu đây là thắc mắc chuyện trọng đại a! Thậm chí còn liên quan đến an nguy của nhân loại, cậu nói xem, nếu cậu là tôi, cậu có dám tuỳ tiện nói ra hay không chứ? Có thể tuỳ tiện nói ra được hay sao? Huống chi, nếu tôi tiết lộ ra cho cậu, về sau, trừng phạt không phải sẽ đổ lên đầu những người liên quan hay sao, như vậy sẽ càng phiền toái đó."
Khương Nham nhìn thấy sắc mặt Kỳ Ninh hơi buông lỏng, liền hiểu được cậu đã chậm rãi thông suốt. Sau đó, Khương Nham đem sự việc nói ra bằng một cách thức rất đơn giản ngắn gọn.
"Chỉ cần cậu hoàn hảo sống thật tốt, người đàn ông của cậu nhất định sẽ không xảy ra chuyện. Cho nên, dù cậu có ép tôi phải nói ra tất cả, nhưng nếu cậu mà chết, người đàn ông của cậu cũng sẽ gieo tai hoạ cho thế giới này thôi. Chi bằng cậu hãy nghĩ cách mà sống cho tốt đi, đừng để sự việc đó xảy ra."
Khương Nham nói hết sức khí phách, khiến Kỳ Ninh không khỏi có chút dao động. Những việc như tiên đoán này, từ trước đến nay đều thần bí khó lường, nếu muốn mọi chuyện như lời Khương Nham nói, không phải chỉ trong vài câu nói đã có thể làm được, dù cho cậu có ép hỏi thì cũng không có kết quả gì nhiều.
Chẳng qua, cậu có một số lời cần thiết muốn dặn dò.
"Chuyện này, có bao nhiêu người biết?"
Kỳ Ninh vuốt ve thanh đao trong tay của mình, nhìn chăm chăm vào Khương Nham.
Nếu để những người bên ngoài biết được, Mạc Dịch Phàm trong tương có khả năng sẽ gây hại cho loài người, cho dù là không biết khi nào, thì nhất định bọn họ cũng không cần suy xét yếu tố phát sinh sự việc như Khương Nham nói, cũng sẽ không nghĩ đến khả năng xảy ra là bao nhiêu phần trăm, mà ý nghĩ của bọn họ, chỉ là tiêu diệt Mạc Dịch Phàm.
Khương Nham sửng sốt một chút, mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Kỳ Ninh, khó có được mà thu lại biểu tình cà lơ phất phơ bình thường, nghiêm mặt nói.
"Việc này tôi vẫn chưa hề tiết lộ với bất kì người nào. Hơn nữa, năng lực tiên đoán của tôi có hạn, tôi chỉ có thể nhất thiết nhìn vào một người, sau đó chậm rãi nhìn ra bước đi hoặc sự tình có thể phát sinh trong tương lai của người đó. Lúc trước tôi chưa từng gặp qua người đàn ông của cậu, đương nhiên việc gì cũng không biết được. Có điều, cậu cứ yên tâm, việc này tôi nhất định sẽ không nói cho bất kì ai khác đâu."
Kỳ Ninh mím môi, không hề tin tưởng. Phải biết là, người tên Khương Nham này, vừa mới gặp được cậu liền hô lên, kêu cậu phải giữ chặt người đàn ông của mình đừng để anh ta ra ngoài gây hoạ cho toàn nhân loại.
Khương Nham cũng nghĩ đến một loạt sự tình vừa diễn ra khi nãy. Hắn ngượng ngùng nói.
"Không phải là, bọn họ cũng không tin lời tôi nói hay sao?"
Kỳ Ninh vẫn không hề buông xuống thanh đao trong tay, thậm chí trong mắt còn ẩn ẩn hiện lên sát ý. Khương Nham bất đắc dĩ đành phải thề thậm chí còn uy hiếp ngược lại.
"Tôi biết cậu nhất định sẽ không tin thiên mệnh gì đó. Nhưng thiên mệnh thật sự tồn tại. Tôi cứu nhiều người ở thành phố J như vậy, tương lai cũng sẽ vì an toàn của thành phố J mà cống hiến nhiều hơn nữa. Cậu nếu ra tay giết tôi sau khi tôi đã giúp cậu, cậu và cả người cậu tâm niệm đều sẽ chịu trừng phạt. Hơn nữa, cậu đừng quên, cậu hiện tại đang ở địa bàn của tôi, nếu cậu giết tôi, cậu và người đàn ông của cậu làm sao rời khỏi thành phố J đây?"
"Thiên mệnh" và "Trừng phạt" gì đó trong lời nói của Khương Nham, Kỳ Ninh đương nhiên không tin. Nhưng câu nói tiếp theo của Khương Nham lại khiến cậu phải suy nghĩ. Cậu cũng đã biết thân phận của Khương Nham, dù sao hắn ta cũng là "quốc sư" của thành phố J, nếu cậu muốn xuống tay với hắn ở nơi này, đối với cậu và cả Mạc Dịch Phàm đều là một hạ sách.
Kỳ Ninh phất tay một cái, dây đằng trói lấy Khương Nham liền biến mất, sau đó cậu nhìn sang Khương Nham.
"Hy vọng anh có thể giữ đúng lời thề. Bất quá, anh không tuân thủ theo cũng không sao cả, chúng tôi sẽ trốn đi, đợi khi có được thời cơ nhất định, sẽ lập tức quay về tìm anh trả thù sau."
Cả Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm đều có không gian trong tay, những người đó, đương nhiên không có khả năng bắt được hai người cậu.
Khoé môi Khương Nham run run, sớm biết như thế hắn đã khép cái miệng lại, không nhiều chuyện như thế. Giờ thì tốt rồi, khi không lại nhiều ra một uy hiếp cho mình.
Thành phố J náo nhiệt không ngừng, thì bên cạnh, thành phố A cũng không kém.
Tưởng Yên Nhiên ra tay cũng đủ ngoan độc. Cô ta không chỉ giết chết mẹ ruột của Kỳ Ninh, thậm chí còn không tha cho đứa em trai ba tuổi cùng mẹ khác cha của cậu. Hai thi thể kia đều được Tưởng Yên Nhiên thu vào không gian. Bất quá, cho dù Tưởng Yên Nhiên không ra tay với đứa trẻ ba tuổi và người đàn bà có huyết thống với Kỳ Ninh kia, thì Tề Ninh nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Sau khi biết được tin tức mẹ ruột và em trai của Kỳ Ninh "mất tích" bí ẩn, Mạc Nhất lập tức có thể đoán được người tự nhận là Kỳ Ninh kia là giả.
A Thành, Tiểu Cổ Dạ và Cố Tích Mặc lúc trước nhận nhiệm vụ đi xung quanh thành phố A giết tang thi, lúc này trở về liền nghe được tin một người có thể là Kỳ Ninh đến thành phố A. Mạc Nhất ban đầu còn cho rằng Tiểu Cổ Dạ và Cố Tích Mặc đều chưa từng gặp qua Kỳ Ninh, cho nên mới an bài bọn họ đi gặp "Kỳ thiếu" kia. Đến giờ vẫn không hề phát hiện có gì không đúng.
Ngược lại, A Thành lại đứng ngồi không yên.
"Tôi phải đi! Tôi và cậu ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tôi khẳng định có thể nhận ra cậu ta."
Sự thật chứng minh, A Thành đích xác đủ hiểu biết về Tề Ninh, chỉ thông qua một bữa cơm duy nhất, hắn đã có thể nhận ra, người trước mắt này chính là Tề Ninh.
Tề Ninh hiển nhiên cũng biết bản thân bị A Thành nhìn ra, cậu ta cầm khăn lau lau tay mình vài lần, không nói một lời liền bắt đầu ra tay với A Thành. Cho dù A Thành cùng hắn lớn lên thì như thế nào cơ chứ? Cho dù A Thành hết lần này đến lần khác hỗ trợ hắn trong tối ngoài sáng thì có như thế nào? Đây là bởi vì hắn ta đã nhìn ra thân phận của mình, Tề Ninh không thể tha thứ cho hắn được.
Tưởng Yên Nhiên ban đầu vẫn đứng một bên nhìn, giờ phút này thấy Tề Ninh động thủ, cô ta cũng không nhúc nhích mà tiếp tục quan sát. Thực lực của Tề Ninh có bao nhiêu lợi hại, cô ta đã hiểu biết quá rồi, căn bản không cần cô ta ra tay hỗ trợ.
A Thành ban đầu còn cho rằng bản thân kì này chết chắc rồi, ngay khoảnh khắc móng tay bén nhọn của Tề Ninh sắp xuyên qua thân thể của hắn, một đạo ánh sáng màu trắng bỗng nhiên xuất hiện, đem Tề Ninh đánh ngược lại, bay ra xa hơn năm sáu mét.
A Thành ngây người một cái, không chớp mắt nhìn mình rồi nhìn Tề Ninh, sau đó lập tức hô lớn tiếng báo động cho mọi người bên ngoài. Tưởng Yên Nhiên cũng định ra tay ngăn cản, nhưng giống như Tề Ninh, bị đánh ngược ra ngoài.
Tề Ninh chật vật ngã trên mặt đất, khoé môi trào ra một đường máu đen, miệng oán hận nhìn A Thành nói
"Bùa chú! Không ngờ trên người anh ta lại có bùa hỗ trợ! Rốt cuộc là tu giả nào đưa cho anh ta?"
Nghe được Tề Ninh nói ra hai từ "tu giả", trong đầu Tưởng Yên Nhiên liền đau đớn, dường như có rất nhiều ký ức ập đến không ngừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...