Mạt Thế Chi Tra Thụ Trọng Sinh

Edit: Miu

(P/S: Có thể tác giả hoặc người trans đăng thiếu chương nên ở chương này sẽ nhảy tình tiết a. Nói chung thì có lẽ chương bị thiếu, Hàn phu nhân đã nói cho hai người Kỳ Ninh về việc nhà kho ngầm v.v kèm theo đó là đưa chìa khoá nơi cất giữ của nhà kho cho hai người. Miu cũng không biết tại sao Hàn phu nhân lại chết nhưng tình tiết cũng không nhảy quá nhiều. Nếu bạn nào có nguồn QT chương trước thì cho Miu xin. Cảm tạ ạ!)

------

Có thu nhận Hàn Miễu hay không, tạm thời không nói đến. Hàn Miễu vẫn còn đang hôn mê, có một số việc, chờ cậu bé tỉnh lại quyết định cũng không muộn.

Mạc Dịch Phàm nhìn thi thể của Hàn phu nhân sau đó thở dài, vẫn là đem thu vào không gian. Ít nhất cho đến khi Hàn Miễu tỉnh lại, còn có thể nhìn thấy thi thể mẹ của mình, coi như là an ủi. 

Lại nói trong không gian của anh thế nhưng đã chứa hai thi thể...

Nhắc đến Sở Quân, hắn cũng coi như là ác giả ác báo. Mạc Dịch Phàm và Kỳ Ninh nhìn vết thương chí mạng trên người hắn lắc đầu, việc này cũng không phải do Hàn phu nhân tay trói gà không chặt làm ra được. Người muốn mạng của hắn hẳn chính là những thực nghiệm thể bị nhốt trong lồng sắt ở phòng thí nghiệm.

Sau khi đem thi thể Hàn phu nhân thu vào, lại đem đồ vật trong phòng thí nghiệm càn quét không còn một mảnh, Kỳ Ninh mới vừa lòng cùng Mạc Dịch Phàm hướng về phía cửa ra của sở nghiên cứu rời đi.

Hiện tại sở nghiên cứu vô cùng hỗn độn, nhưng nếu những người bên trong thực sự muốn đi cũng không phải không có biện pháp. Mạc Dịch Phàm và Kỳ Ninh hơi hơi cúi đầu, lợi dụng lúc những thực nghiệm thể đại khai sát giới liền lẻn ra bên ngoài.

Sau khi hai người rời đi, một vài thực nghiệm thể phía sau cũng bừng tỉnh đại ngộ. Hiện tại quan trọng nhất ngoài tự do còn có thể là gì? So với việc ở chỗ này ra sức chém giết, chi bằng trước tiên giữ được tính mạng và tự do, những việc khác hết thảy đều tính sau.

Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm hiển nhiên không biết hành động của họ cũng nhắc nhở một bộ phận thực nghiệm thể đang điên loạn bên trong. 

Vừa ra ngoài, hai người thấy được vài chiếc xe quân dụng dừng trước cửa phòng thí nghiệm, liền không hẹn mà cùng chia ra hai hướng kiểm tra. Chỉ là nơi bọn họ đi qua, xe quân dụng so với ban đầu dường như thiếu đi mấy chiếc. Nếu không nhìn kỹ cũng không thể phân biệt được thiếu nhiều hay ít.

Chờ đến khi hai người hội hợp, bất giác liền nhìn nhau cười. Sau đó thoải mái lái xe về khu căn cứ Hoa Nam.

Khu A của căn cứ là nơi có sinh hoạt tốt nhất hiện tại, đồng thời cũng có hệ số an toàn tối đa. Nơi này dĩ nhiên chỉ có những người lãnh đạo cấp cao của căn cứ cùng họ hàng ở.


Mạc Dịch Phàm đem xe ngừng phía xa, hơi hơi nhíu mày.

"Tiểu Ninh! Chúng ta thay đổi quần áo rồi hẳn đi vào."

hai người bọn họ đều mặc thường phục, so với những người sống trong khu A mặc quân trang hiển nhiên bất đồng.

Kỳ Ninh lười nhác liếc nhìn lính gác phía trước cổng. 

"Bọn họ có thể sẽ hỏi thêm giấy chứng nhận gì đó, những thứ kia chúng ta đều không có. Cho dù thay đổi quần áo cũng sẽ bị nhận ra."

Mạc Dịch Phàm hơi hơi mỉm cười, cũng mặc kệ Kỳ Ninh có đồng ý hay không, liền ôm lấy cậu cùng nhau và không gian.

Hai người ở trong xe ngồi tư thế nào, vào không gian cũng giữ như vậy. Chỉ là bởi vì không có ghế dựa, hơn nữa theo quán tính hai người đều vô thức ngã xuống.

Kỳ ninh theo bản năng nhắm chặt mắt, thầm nghĩ tiếp theo nhất định sẽ bị Mạc Dịch Phàm đè thành thảm.

Thế nhưng đau đớn trong dự đoán của Kỳ Ninh không có xảy ra. Ngược lại cậu được một vòng tay ấm áp ôm vào.

"Ha ha!"

Mạc Dịch Phàm trầm thấp nở nụ cười, chậm rãi thổi khí bên tai thiếu niên.

"Tiểu Ninh yên tâm! Anh trai sẽ không để em bị ngã đau."

Trong lòng Kỳ Ninh phát hỏa, liền hừ một tiếng bắt đầu nói.


"Anh trai? Anh không phải bảo em kêu anh là chú sao?"

Cha Kỳ Ninh có con vào lúc tuổi già, hơn bốn mươi tuổi mới có được một bảo bối như vậy. Mà Mạc Dịch Phàm còn là bạn chơi cờ với cha cậu, cho nên anh rất sớm liền biết đến Kỳ Ninh. Lần đầu tiên Mạc Dịch Phàm nhìn thấy cậu, Kỳ Ninh vẫn là một tiểu hài tử. Bất quá chỉ qua mấy năm, cậu đã trở thành thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.

Mạc Dịch Phàm tuy rằng lớn hơn Kỳ Ninh mười một tuổi, nhưng theo lý thuyết cũng miễn cưỡng xem như cùng thế hệ với cậu. Nhưng Mạc Dịch Phàm lúc ấy muốn tỏ ra trưởng thành, lại ỷ vào bản thân là bạn chơi cờ với cha Kỳ Ninh, cho nên vào lúc Kỳ Ninh năm sáu tuổi liền bảo cậu kêu anh là "chú".

Chỉ có thể nói, từ nhỏ Kỳ Ninh chính là khắc tinh của Mạc Dịch Phàm. Trừ phi cậu vui hoặc cao hứng, muốn nhờ Mạc Dịch Phàm mua đồ cho mình, mới vui tươi hớn hở kêu vài tiếng "Anh Phàm, hay là "Anh trai". Còn không, bình thường cậu đều chỉ ậm ự kêu "Này", nhiều nhất cũng chỉ kêu tên Mạc Dịch Phàm đầy đủ mà thôi.

Kỳ Ninh chậm rãi nhớ lại chuyện cũ, lúc này mới phát hiện từ nhỏ bản thân đối với Mạc Dịch Phàm đã không tốt. Thế nhưng anh còn nguyện ý nuôi dưỡng cậu sau khi cha cậu mất, mẹ lại mang theo gia sản đi theo người khác, vẫn luôn đối với cầu dốc lòng chiếu cố. Quả nhiên cậu đã nợ người nam nhân này nhiều đến như vậy hay sao?

Mạc Dịch Phàm cũng không biết được tâm tư nhỏ của Kỳ Ninh, chỉ là mỉm cười nói. 

"Nếu Tiểu Ninh nguyện ý kêu anh là chú, vậy anh... đương nhiên cầu cũng không được!"

Tuy rằng nếu Kỳ Ninh gọi anh bằng một xưng hô khác thì sẽ càng vui hơn. Nhưng có một số thời điểm cần phải có một chút tình thú. Kêu chú có vẻ cũng không tồi.

Kỳ Ninh nghe vậy liền trợn trắng mắt. Tâm tư lúc trước cũng bị tiếng cười của Mạc Dịch Phàm cưỡng chế dời đi lực chú ý. Sau đó cậu liền trực tiếp ném bộ quân phục giống với kiểu dáng ở khu A lên người Mạc Dịch Phàm, đứng lên.

"Mau chóng thay quần áo. Chúng ta không phải còn muốn đến nhà Sở Quân hay sao?"

Mạc Dịch Phàm cũng không giận. Chỉ là cảm thấy trong ngực có chút trống trải. 

Một bên thay đồ cho mình, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Kỳ Ninh đang thay đồ. Chỉ tiếc Kỳ Ninh đơn giản đem áo khoác thay đổi, đồ bên trong một chút cũng không cởi ra.


Mạc Dịch Phàm khẽ thở dài một cái, nhìn Kỳ Ninh đang đưa lưng về phía mình, hơi cong thân thể lộ ra đôi chân thon dài trắng tinh chuẩn bị mặc quần vào, liền không tự giác động yết hầu một chút. Tiểu Ninh của mình đúng là không bao giờ phòng vệ chút nào.

Kỳ Ninh lúc nào không phòng vệ Mạc Dịch Phàm? Tên Mạc Dịch Phàm kia mỗi thời điểm đều như hổ rình mồi, lại không chút che dấu nhìn chăm chăm mình, Kỳ Ninh đương nhiên biết được, chỉ là làm bộ không để ý. Nhưng hai người đều là nam nhân, dù sao cũng phải có một bên chủ động. Mạc Dịch Phàm ngẫu nhiên xúc động liền ôm mình, cậu cũng không phải không cảm giác được. Tuy rằng bản thân cậu hiện tại không có nhiều cảm giác đặc biệt, nhưng Mạc Dịch Phàm vì mình chịu ủy khuất như vậy Kỳ Ninh vẫn là biệt nữu đau lòng.

Chỉ là bản thân cậu lúc trước đã đề cập chuyện đó một lần, nếu muốn cậu nói lại lần nữa, Kỳ Ninh cảm thấy cậu thật sự không thể mở lời. Vẫn là đợi Mạc Dịch Phàm đề nghị đi! Cùng lắm thì khiến cho anh ấy không thể không mở lời!

Sau khi hai người thay xong quần áo liền ra khỏi không gian. Mạc Dịch Phàm không trực tiếp đi vào bên trong, ngược lại lái xe đến một khu phụ cận, gây một trận hỏa hoạn nhỏ. Khu phụ cận không có người ở, Mạc Dịch Phàm gây hỏa hoạn ở đây cũng không có chuyện gì. Thật mau khói bốc lên, đám lửa nhỏ dần biến lớn. Lính gác khu A không thể không phân công người đến dập lửa.

Mạc Dịch Phàm và Kỳ Ninh đem xe quân dụng thu vào không gian, sau đó lợi dụng khói mịt mù xung quanh giả làm quân nhân đi dập lửa, thuận lợi tiến vào khu A.

Lúc này Kỳ Ninh mới hiểu được, Mạc Dịch Phàm không phải muốn tiến vào từ cổng chính, mà ngay từ đầu đã tính toán đến việc tạo hỗn loạn.

Sau khi vào khu A, bọn họ lại lấy ra xe quân dụng. Đương nhiên lúc này cũng không có người nào đến cản xe bọn họ. Hai người lái xe đến địa chỉ Hàn phu nhân đã nói, hơn nữa lúc trước Mạc Dịch Phàm đã có tìm hiểu qua lãnh đạo ở khu A, cho nên nhanh chóng tìm được Sở gia.

Sở gia cũng không giống những người lãnh đạo khác, ở trong biệt thự mới tinh, ngược lại nơi này trên mặt tường đã có chút cũ, hiển nhiên đã xây dựng khá lâu.

Kỳ Ninh híp híp mắt. Sở Quân có thể ở trong một biệt thự bên trong có nhà kho dự trữ lâu như vậy nhưng không bị người phát hiện, cũng chỉ có thể là do trước đây biệt thự này đã có sẵn. Tin tức Sở Quân đã chết dường như vẫn chưa truyền đến nơi này, cho nên xung quanh biệt thự vẫn là một mảnh yên tĩnh.

Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm nhờ vào không gian che giấu tránh khỏi tai mắt người khác lẻn vào nhà kho ngầm.

Hai người tuy rằng không rõ Hàn phu nhân vì sao lại biết trong đám chìa khoá cái nào là chìa khóa cửa, cái nào là chìa khóa nhà kho, thế nhưng Hàn phu nhân dù như thế nào cũng sẽ không hại con trai của mình. Hai người là người duy nhất biết con trai của cô ta còn sống, cho nên Hàn phu nhân liền đưa chìa khóa cho bọn họ. Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn lẻn vào bên trong nhà kho.

Quả nhiên như lời Hàn phu nhân đã nói, kỳ thật nhà kho cũng không tính là lớn, bên trong không có chứa lương thực nhưng lại không thiếu muối và nước, kèm theo đó còn có một số cây ăn quả, hạt giống được đóng gói chặt chẽ.

"Người tên Sở Quân này thực ra có vài phần thông minh."

Mạc Dịch Phàm nhìn muối ăn và nước khoáng chồng chất cao đến nóc nhếch môi nói.

"Chỉ tiếc hắn lòng tham quá mức, cũng quá xúc động."

Nếu không phải Sở Quân vội vã muốn có được thuốc cải tạo dị năng, ước chừng lần này cũng sẽ không chết. Mà người chết cũng chỉ là những nghiên cứu viên trong sở nghiên cứu mà thôi.


"Sở Quân có thể từ một người bên ngoài căn cứ Hoa Nam, trở thành bậc lãnh đạo không thể thiếu ở đây, quả thực không thể không nói có vài phần bản lĩnh. Nếu nhìn những ban lãnh đạo đơn giản chỉ vui vẻ thu thập lương thực, ngược lại không hề nghĩ đến những vật cần thiết cho con người như muối nước, đặc biệt là hạt giống có thể kéo dài sự sống cho con người sau này, liền có thể nhìn ra được, Sở Quân rất biết suy xét cục diện."

Kỳ Ninh cũng không cho rằng Sở Quân có bao nhiêu trí tuệ đáng ca ngợi, liền biểu môi nói.

"Thua chính là thua! Cho dù hắn thông minh thì như thế nào? Còn không phải đã chết hay sao? Bất quá hắn lưu lại mấy thứ này thực ra rất hữu dụng."

Kỳ Ninh vừa nói, vừa dùng tinh thần lực đưa những thứ bên trong nhà kho đem vào trong không gian. Đương nhiên, mỗi loại cậu đều để lại một phần ba, nước để lại một nửa, hiển nhiên là muốn cho Mạc Dịch Phàm đem đồ vật thu vào không gian.  

Mạc Dịch Phàm nghe vậy liền ngẩn ra.

Đúng rồi! Thua chính là thua. Hiện tại không phải là thời hòa bình, mà quyền lực tranh chấp, nếu thua bất quá cũng chỉ mất mấy năm để làm lại, mạng cũng không mất, nhân mạch có thể trùng kiến. Nhưng đây là mạt thế, thua chính là mất mạng.

Kỳ Ninh có lẽ không hiểu được, những người cầm quyền vì sao phải tranh chấp. Nhưng Mạc Dịch Phàm lại hiểu được. Thời thế càng loạn, tài nguyên nắm giữ càng nhiều, nhất định cũng phải có được quyền lực tương ứng để bảo hộ những thứ đó.

Với Mạc Dịch Phàm mà nói, Kỳ Ninh đương nhiên là thứ quý giá nhất. Anh muốn Kỳ Ninh cả đời an ổn, thì nhất định phải có thể dựng được một quyền lực nhất định để dựa vào.

Cho dù Kỳ Ninh không có không gian, cho dù bản thân anh không thể trở lại Mạc gia, thì Mạc Dịch Phàm cũng không nhất định phải tranh đòi quyền lực, nhưng sẽ dùng hết toàn lực để bảo vệ Kỳ Ninh một đời an ổn.

Mà hiện tại Kỳ Ninh có không gian trong tay, lại càng khiến Mạc Dịch Phàm không thể không tranh quyền. Chỉ có nắm được quyền lực trong tay, anh mới có thể đem Kỳ Ninh bảo hộ tốt hơn, sẽ không có bất kỳ sở nghiên cứu nào dám đánh chủ ý lên Kỳ Ninh, cũng sẽ không có căn cứ thượng tầng nào dám động đến dị năng giả.

Nếu theo như "Cảnh trong mơ" của Kỳ Ninh, thì căn cứ ở thành phố A cuối cùng sẽ không giữ được. Ngược lại căn cứ Tây Bắc lúc trước người thưa thớt, lại trở thành căn cứ lớn nhất mạt thế trong tương lai. 

Tâm tư Mạc Dịch Phàm xoay chuyển, giữa căn cứ Tây Bắc và căn cứ ở thành phố A, rốt cuộc anh nên mang Tiểu Ninh đến nơi nào?

"Này!" 

Đôi mắt Kỳ Ninh bỗng nhiên sáng lên.

"Hàn phu nhân quả nhiên không đoán sai. Sở Quân thế nhưng lại dấu nhiều đạn dược ở đây như vậy, chúng ta có thể yên tâm dùng thật lâu thật lâu~"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui