Mạt Thế Chi Tồn Hoạt Độ Nhật

Nhậm Quảng Bách đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Nhan Hàn, cả người như là kẻ mất đi linh hồn, ngây ngốc đứng tại chỗ, không chút lay chuyển.

Lâm Dược nhìn đám xác sống đều biến mất, nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Nhậm Quảng Bách, thấy anh bày ra bộ dáng này, thở dài.

Ai, thật đáng thương.

“Người trẻ tuổi, ngươi muốn đuổi theo hay không, cứu ‘ y ‘ trở về?”

Lâm Dược nói những lời này, khiến Nhậm Quảng Bách có chút dao động. 

Nhậm Quảng Bách chớp mắt, chậm rãi mở miệng: “Được sao?”

Lấy năng lực của anh, có thể sao?

Lâm Dược rũ mắt, gợi khóe miệng, trong mắt hiện lên sắc bén quang mang, “Chỉ cần cậu muốn, tôi có thể khiến cậu thoát thai hoán cốt.”

Nhậm Quảng Bách dao động, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Lâm Dược, trong mắt có kiên định và hy vọng: “Làm học trò anh, là có thể cứu Nhan Hàn trở về sao?”

“Như vậy, hãy thu tôi làm đồ đệ.”

Nhậm Từ Nhạc và Hà Cố trở lại xe không lâu, liền nhìn thấy đám xác sống biến mất.

Đám xác sống không biết vì sao đồng thời xoay người trở về đi, như là có người triệu hoán chúng, tất cả đều nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt họ, làm Nhậm Từ Nhạc và Hà Cố có cảm giác không tốt.

Thấy đám xác sống đều đi cả, Nhậm Từ Nhạc lo lắng cho Nhậm Quảng Bách nên muốn trở về xem, liền nhìn thấy Nhậm Quảng Bách và một người đàn ông diện mạo khí phách, cả người đầy hình xăm trở về.

Nhậm Từ Nhạc đi đến trước người Nhậm Quảng Bách, vốn muốn hỏi anh Nhan Hàn đi đâu, nhưng thấy anh lúc này thần hồn nát thần tính thì cũng hiểu, cũng không nói nhiều, đỡ Nhậm Quảng Bách ngồi xuống xe.

Hứa Thanh, Viên Bình, Hà Cố nhíu mày nhìn, không biết nên làm thế nào cho phải.

Hà Cố đi tới chỗ người đàn ông kia, hỏi hắn: “Anh là ai? Tại sao lại cùng chạy với Nhậm Quảng Bách tới công viên trò chơi?”

Lâm Dược cười cười, bình tĩnh từ trong lồng ngực lấy ra một tờ giấy, “Tôi? Tôi là đội trưởng quân đoàn R quốc Lâm Dược.”


Đưa giấy chứng nhận cho Hà Cố xem, Hà Cố tuy còn nghi hoặc, nhưng không thể không tin, người này chính là danh chấn quân nhân mạnh nhất R quốc, người ta gọi —— quân binh ma quỷ Lâm Dược. 

Hà Cố gật đầu, không để ý thân phận Lâm Dược, đưa giấy chứng nhận lại cho hắn, cứ cho là thân phận không có vấn đề cũng không có nghĩa hắn là người tốt, Hà Cố vẫn cảnh giác đến sự tồn tại của hắn. Nhưng thật ra phía sau cậu ta có Hứa Thanh, Viên Bình đang kinh ngạc nhìn Lâm Dược, hai mắt có sùng bái.

Hà Cố lắc đầu thở dài, hỏi tiếp: “Sao lại thế này, Nhan Hàn bị đưa đi?”

Lâm Dược gật đầu, giơ ngón út, ái muội nói: “Nhan Hàn kia, cậu ta với cậu kia…… Là cái kia hả?”

Hà Cố chẳng hề để ý gật đầu, đây cũng không phải chuyện gì cần giấu.

Lâm Dược ra vẻ mặt thì ra là thế, như biết được chuyện gì bát quái kinh thiên. 

Hà Cố nhíu mày, người này chắc chắn mắc bệnh không nhẹ..

Lâm Dược lại nói: “Các cậu có  con chip đúng không? Nếu các cậu không tín nhiệm tôi, vậy tôi sẽ hộ tống các cậu đưa con chip đến tay Thủ tướng R quốc.”.

Hà Cố nhìn hắn, vẻ mặt không tin: “Anh muốn đi với chúng tôi?”

Lâm Dược gật đầu, cười nói: “Đó là đương nhiên! Tôi bây giờ là sư phụ thằng nhóc kia đó nga.”

Hà Cố, Viên Bình, Hứa Thanh đều kinh ngạc, đồng thời nói: “Sư phụ?!”.

Lâm Dược cười vui vẻ, như là đang tự đắc với trò đùa dai thành công nhất vậy, vết sẹo đáng sợ trên mặt giờ phút này thoạt nhìn cũng nhu hòa đi.

Ban đêm.

Nhậm Quảng Bách, Nhậm Từ Nhạc, Viên Bình, Hứa Thanh, Hà Cố và còn có Lâm Dược vây quanh đống lửa ngồi thành một vòng, nhìn ngọn lửa, trầm mặc.

Nhậm Quảng Bách nghĩ, mấy ngày hôm trước Nhan Hàn còn ngồi ở bên người anh, cùng anh nói chuyện phiếm, hôm nay đã không còn nữa. 

Thật nhớ cậu ấy.

Trong lòng tê rần, nắm tay nắm chặt, quyết tâm cứu Nhan Hàn trở về bên người lớn hơn nữa, ngẩng đầu nhìn hướng Lâm Dược: “Nếu như anh nói anh có thể khiến tôi thoát thai hoán cốt, ngày mai bắt đầu đặc huấn cho tôi đi.”.


Lâm Dược kéo khóe miệng, hai mắt mang theo hứng thú: “Ngươi quyết định tiến hành đặc huấn nhanh như vậy? Huấn luyện của tôi vô cùng gian nan, còn có thể……” Sắc mặt trầm xuống, ánh mắt trở nên sắc bén, nhìn về phía Nhậm Quảng Bách, “Sẽ mất mạng, cũng không phải là đi chơi.”

Nhậm Quảng Bách kiên định nhìn hắn, “Tôi không phải đùa giỡn, tôi nhất định phải biến cường, càng nhanh càng tốt!”

Lâm Dược biến đổi sắc mặt, cười to, “Ha ha ha, Tốt! Không hổ là để tử tôi nhìn trúng. Từ buổi sáng ngày mai bắt đầu, 6 giờ rời giường chuẩn bị tốt đứng ở đây đợi tôi, đến trễ một phút đồng hồ, liền trục xuất.” Chỉ lên trên mặt đất, nói.

Nhậm Quảng Bách gật đầu, Nhậm Từ Nhạc lo lắng nhìn anh, mở miệng: “Quảng Bách, em thật sự……”

Nhậm Quảng Bách nhìn về phía anh trai, trong mắt có kiên định và lửa nóng: “Thật sự.”

Nhậm Từ Nhạc không có cách, thở dài, vỗ vỗ vai anh, “Được rồi, anh cùng em.”

Nhậm Quảng Bách biết ơn nhìn anh trai, Hà Cố, Hứa Thanh, Viên Bình cũng nói: “Chúng tôi cũng sẽ cùng anh.”

Nhậm Quảng Bách cảm thấy lòng thật ấm áp, gật đầu đáp lại bọn họ.

Rũ xuống mắt, âm thầm thề, mình nhất định phải mau chóng trở nên càng cường đại, Nhan Hàn, chờ anh!

Sáng sớm, thái dương còn chưa hạ xuống, Nhậm Quảng Bách đã chuẩn bị tốt, đứng ở bên cạnh đống lửa đã tắt chờ đợi huấn luyện. 

Đợi một khoảng thời gian, ánh mặt trời rốt cuộc đã hạ những tia nắng xuống, Lâm Dược còn ở trong xe hô hô ngủ. Nhậm Từ Nhạc ở một bên nhìn em trai không khỏi đau lòng, đi đến trước mặt anh nói: “Nếu hắn còn ngủ, vậy em ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.”

Nhậm Quảng Bách lắc đầu, đầy mặt nghiêm túc: “Đây cũng là một vòng huấn luyện, em không thể vừa mới bắt đầu đã từ bỏ, càng không thể lười biếng. Anh, anh không cần lo lắng, mọi người có thể  đi A thị trước?”

Nhậm Từ Nhạc kinh ngạc, vội vàng lắc đầu: “Muốn anh để em lại cùng cái người lai lịch không rõ kia? Việc này không được, không thể, chúng ta chờ em huấn luyện kết thúc thì cùng đến A thị, trong khoảng thời gian này, anh và Hà Cố, Viên Bình, Hứa Thanh cũng có thể nghỉ ngơi, hoặc có thể đặc huấn cùng em, chỉ có năng lực của tập thể tăng lên, mới có cơ hội cứu Nhan Hàn ra.”

“Anh……” Nhậm Quảng Bách cảm thấy cảm động, không ngờ tới anh trai sẽ đưa ra quyết định cùng anh đi cứu Nhan Hàn, anh vốn định tự mình một người đi.

Nhậm Từ Nhạc cười ôn nhu: “Em dâu củ anh đương nhiên phải trợ cứu rồi! Không đúng, là em dâu hay là em rể thì còn rất khó nói.”

Nhậm Quảng Bách bất đắc dĩ nhìn về phía Nhậm Từ Nhạc, Nhậm Từ Nhạc cười to.


“Được, không làm trễ thời gian em huấn luyện nữa, anh và Hà Cố đi xung quanh xem sai.” Nói xong, Nhậm Từ Nhạc rời đi.

Nhậm Quảng Bách đứng tại chỗ lại tiếp tục chờ, Lâm Dược mới ngáp một cái đi ra, thuận tiện duỗi người, “Ai u, đã trễ thế này rồi hả!” Nói, đi đến chỗ Nhậm Quảng Bách, trên mặt còn mang theo dấu vết ngủ, mặt vô cảm nói: “Rất tốt, không ngừng cố gắng.”

Nói xong, Lâm Dược trở về xe, cầm một ít nước và đồ ăn liền ngồi xuống một bên, hoàn toàn không để ý tới Nhậm Quảng Bách đứng tại chỗ, không hề muốn anh nghỉ ngơi, cũng không hề muốn khen ngợi anh hay bảo anh làm động tác nào đó.

Nhậm Quảng Bách không một câu oán hận, tiếp tục đứng.

Khi Lâm Dược ăn no, mới lấy phần bích quy và nước dư lại cho anh, “Không ăn không uống sẽ ngã xuống, đúng rồi, ăn bữa sáng chưa?”

Nhậm Quảng Bách gật đầu, Lâm Dược cười cười, “Vậy là tốt rồi, tới, ăn đi, đừng khách khí.”

Nhậm Quảng Bách bất đắc dĩ, số thức ăn nước uống này là do họ kiếm được mà. 

Đứng ở dưới ánh nắng chói chang ăn lương khô, ăn no lại tiếp tục. 

Cứ như vậy đứng cả buổi chiều.

Nhậm Từ Nhạc và Hà Cố tuần tra trở về, Lâm Dược nhìn thấy họ người đầy vết thương, lắc đầu hỏi họ đi đâu vậy. Nhậm Từ Nhạc chỉ trả lời đi dò xét.

“Vậy sao lại bị thương như thế?” Lâm Dược cau mày, thanh âm trầm thấp, nghe ra có chút tức giận. 

Nhậm Từ Nhạc và Hà Cố liếc nhau không trả lời, Hứa Thanh và Viên Bình cầm hòm thuốc, đôi mắt ửng đỏ nói: “Bọn họ chính là như vậy, mỗi lần bị thương đều không nói nguyên nhân.”

Lâm Dược trầm mặt, cau mày: “Hai người các cậu, tới.”

Nhậm Từ Nhạc và Hà Cố liếc nhau, miệng vết thương cũng không xử lý đã đuổi theo bước chân Lâm Dược. 

Lâm Dược đưa hai người chạy một đoạn đường, tiến vào rừng cây, xoay người nói với hai người bọn họ: “Hai người các cậu, cũng cần phải huấn luyện! Nhưng, nội dung sẽ có chút khác Nhậm Quảng Bách, các cậu muốn hay không?”

Huấn luyện?

Hai người liếc nhau, tiếp theo nhìn về phía Lâm Dược, đầy mặt khó hiểu.

Lâm Dược: “Hai người các cậu trên cơ sở cũng không tồi, huấn luyện, tuyệt đối có thể thu hoạch được kết quả không tưởng.”

Hà Cố nhíu mày, cậu ta vốn không thích người trước mắt này, đối với lời của hắn nói không tin tưởng lắm, cho nên huấn luyện gì đó, cậu ta cũng không hứng thú mấy.


Nhậm Từ Nhạc có chút dao động, hắn muốn giúp Nhậm Quảng Bách cứu Nhan Hàn, tuy rằng không biết tình hình thế nào, nhưng Nhan Hàn sẽ không vô duyên vô cớ rời khỏi Nhậm Quảng Bách, cho nên nếu không phải người kia cực kỳ cường đại, lấy tính cách của Nhan Hàn sẽ không vô cớ thỏa hiệp.

Nhan Hàn đã giúp đỡ họ rất nhiều

Cho nên, hắn…… Nhận.

“Phải làm cái gì?” Nhậm Từ Nhạc gọn gàng dứt khoát mở miệng, nói ra khiến Hà Cố và Lâm Dược đều đầy mặt kinh ngạc.

Hà Cố nói: “Anh thật sự muốn nhận đặc huấn của cái ông này? Nhậm Quảng Bách đã như vậy, anh cũng như vậy, thật không sợ mục đích của hắn là con chip sao?”

Lâm Dược vốn còn kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Nhậm Từ Nhạc đáp ứng nhanh như vậy, nhưng nghe thấy Hà Cố nói, sắc mặt trầm xuống, thấp giọng nói: “Tôi nếu thật sự có hứng thú với con chip của mấy người, đã sớm trộm đi. Lấy năng lực của tôi, còn cần phải lừa lấy sao?”

Hà Cố nghe xong cảm thấy có lý, trong lòng hoài nghi cũng giảm bớt chút, nhưng vẫn có chút không cam lòng.

Nhậm Từ Nhạc nhìn Lâm Dược: “con chip trước đặt sang một bên, tôi…… Muốn được huấn luyện.”

Lâm Dược cười, sắc mặt hòa nhã, thực vừa lòng, lại nhìn về phía Hà Cố, ngẩng đầu, “Thằng nhóc kiêu ngạo kia,  vẫn không cần?”

Hà Cố khẽ cắn môi, nếu ngay cả Nhậm Từ Nhạc cũng nhận rồi, cậu ta không nhânh chẳng phải là kéo chân bọn họ sao?

Gật gật đầu tỏ vẻ đáp ứng, Lâm Dược nhướng mày, “Vậy tốt, từ ngày mai bắt đầu, mấy người đặc huấn khác Nhậm Quảng Bách, nhưng, đừng vui vẻ  quá sớm, đặc huấn tuyệt đối rất vất vả, các người phải giác ngộ.” Nói xong, xoay người rời đi, Nhậm Từ Nhạc và Hà Cố liếc nhau, bất đắc dĩ.

Người đàn ông này, thật thiếu đòn.

Lâm Dược đi đến bên cạnh Nhậm Quảng Bách, nhìn anh mặt không đổi sắc đứng phía dưới ánh mặt trời, trong lòng thực vừa lòng.

Người trẻ tuổi, vô luận là cơ sở, thể trạng hay là nghị lực đều làm hắn vừa lòng, rất tốt, hiện tại bắt đầu có thể cho anh tiến thêm một bước huấn luyện.

“Cậu biết tôi cho cậu đứng ở đây từ sáng đến chiều là có ý gì không?”

Nhậm Quảng Bách giương mắt nhìn về phía Lâm Dược, “Là muốn thử xem nghị lực và sức bền của tôi ra sao.”

Lâm Dược kéo khóe miệng, “Đúng rồi. Vậy cậu cảm thấy mình thông qua chưa?”

Nhậm Quảng Bách: “Tôi không biết. Tôi chỉ biết là, tôi nhất định phải làm được, biến mình trở nên cường đại.”

Lâm Dược gật đầu, vừa lòng nhìn về phía anh: “Tốt! Cậu thông qua. Kế tiếp……” Rũ mắt, cười càng tà ác, “Mới bắt đầu trò hay.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui