Trùng sinh lại 10 năm trước!
Dịch: Tĩnh Luân
Biên: songthanhsang
Kiến trúc được kiến tạo bằng sắt thép, mặt đất sạch sẽ trơn bóng như gương, các bác sĩ mặc đồ trắng đi lại lui tới.
Nơi này là một địa điểm của sở nghiên cứu mới được giải phóng bên ngoài vùng ngoại ô Thừa Dương.
Bên trong khu vực chờ đợi là một đám thiếu niên với gương mặt tràn đầy non nớt, thần sắc kích động kèm với sự sợ hãi trên mặt đám nhỏ.
“Đinh đinh đông, số hiệu số 2318, Tần Phong [thật ra cái này cũng không biết nên dịch thành Tần Phong hay Tần Hạo], tiến về khu tiêm thuốc số ba!”
“Ta đến!”
Thiếu niên kia liền vội vàng đứng lên, hai chân kích động đến mức có chút như nhũn ra, kết quả hai chân tự đẩy qua lại một chút liền ngã phịch xuống đất một tiếng.
Cho dù là ai nghe được, đều biết đối phương lần này té có bao nhiêu thảm.
“A, Tần Phong!” Chu Hạo cảm giác lần này thật sự là vô cùng thê thảm, liền vội vàng đi đến nâng lên.
Kết quả không nghĩ tới, Tần Phong thế mà ngã đến hôn mê!
“Mẹ nó, Tần Phong ngươi đùa cái gì vậy, ngay tại thời điểm quan trọng như vậy thế mà ngươi lại hôn mê, nhanh tỉnh lại, lập tức đến lược ngươi tiêm dược tề thức tỉnh!”
Công nguyên năm 2,200, thế giới đại biến, nhân loại từ bá chủ hai ngàn năm nhanh chóng trở thành chuỗi thức ăn cấp thấp nhất.
Nhưng bởi vì trong nhân loại vẫn còn dị năng giả, cổ võ giả cực mạnh tồn tại mới có thể dẫn dắt đến được không gian sinh tồn như cũ.
Mà tiền để để thức tỉnh dị năng giả, cổ võ giả, chính là vào thời điểm năm mười sáu tuổi tiêm vào bản thân dược tề thức tỉnh.
Điều này đại biểu cho thời điểm có thể một bước lên trời, thế mà ngay lúc này Tần Phong hôn mê bất tỉnh, khiến Chu Hạo gấp gáp.
“Đinh đinh đông, số hiệu số 2318, Tần Phong, tiến về khu tiêm thuốc số ba!”
Lần nữa âm thanh từ loa truyền đến còn có từng tiếng kêu gọi khiến cho đầu óc Tần Phong hỗn độn càng thêm đau đớn như muốn nứt ra.
‘Ta không chết?"
Trong đầu Tần Phong xuất hiện ra ý nghĩ này, hắn làm sao có thể không chết, rõ ràng tại thời điểm hắn đánh chiến thắng với Thú Vương cường đại vô danh đã đồng quy vu tận.
Mà lúc này, thanh âm bên tai dần dần rõ ràng hơn.
“Mặc kệ, Trần Minh, nhanh hổ trợ đem Tần Phong mang tới phòng thuốc số ba đi, xem như hắn có hôn mê, cũng phải tiêm vào dược tề thức tỉnh a!” Chu Hạo nhịn không được nhìn người bên cạnh nói.
Tần Phong đột nhiên giật mình!
Trần Minh?
Làm sao có thể, Trần Minh làm sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ lần nguy hiểm này đều là do đối với phương mang đến?
Nhưng mà người bên cạnh đang li lắng cho mình là ai? Vì cái gì quen tai như vậy? Giống như tồn tại thật lâu trước đây trong trí nhớ.
Trần Minh ngay bên cạnh hai người Tần Phong cùng Chu Hạo, trong ánh mắt lúc này lóe lên một vệt sáng.
Tần Phong, Trần Minh còn có Chu Hạo, vẫn luôn xếp top ba trong trường trung học.
Chỉ là Trần Minh biết, thực lực của mình kém xa Tần Phong Chu Hạo tít tắp.
Hai tay của hắn nhịn không được nắm chặt lại, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, trong mắt lại hiện lên một tia u quang.
“Chu Hạo, như thế này đi không được, bác sĩ sẽ trách tội, mà Tần Phong ngất đi, hiện tại nên để cho bác sĩ nhìn hắn một chút đừng có để cho hắn thật sự bị thương!”
Ngoài miệng là nói quan tâm, nhưng trên thực tế hắn lại muốn cho Tần Phong bỏ lỡ thời điểm tiêm vào dược tề thức tỉnh.
“Thế nhưng bây giờ là thời điểm tiêm dược tề quan trọng như vậy...” Chu Hạo có chút gấp, lại có chút hoang mang lo sợ.
“Chúng ta trước dẫn hắn đi nghỉ ngơi một chút đi!” Trần Minh đi tới muốn đỡ lấy Tần Phong dẫn hắn rời đi.
“Không cần!”
Giọng nói thiếu niên khàn khàn trầm thấp truyền đến, còn mang theo một cỗ áp lực đè nén, không ai biết ngay tại thời điểm té xỉu trong nháy mắt này Tần Phòng đến tột cùng đã trải qua những gì.
Là giấc mộng Nam Kha, hay là thế giới chân thật?
Tần Phong chỉ biết là, bên trong trí nhớ của hắn, nhiều thêm ra tới mấy chục năm, yêu hận tình cừu, đều quá mức rõ ràng như trước mắt.
Hắn đứng lên, trên gương mặt nhát mắt rút đi phần ngây thơ thay vào đó trở nên trầm ổn.
Thậm chí ánh mắt Tần Phong có chút sắc bén.
Thân thể Trần Minh cứng đờ, thậm chí cảm thấy trên lưng phát lạnh, thật giống như bản thân trước mặt Tần Phong không một mảnh che thân, tất cả bí mật đều bị lộ ra ngoài, trong lòng những suy nghĩ ích kỉ bẩn thiểu đều bị Tần Phong nhìn thấu nhất thanh nhị sở.
Nhưng mà chỉ là trong nháy mắt, Tần Phong lại thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Chu Hạo.
Trong mắt của hắn, nhiều hơn một tia huyết hồng.
Chu Hạo, đây là huynh đệ của mình, bên trong trí nhớ của hắn đã sớm chết năm mười sáu tuổi, vì chính mình mà chết nhưng bây giờ lại đang đứng trước mặt hắn khỏe mạnh, có có ngây thơ của tuổi mười sáu.
Trong nháy mắt, Tần Phong rốt cuộc hiểu rõ.
Hắn trùng sinh.
Trùng sinh trở về thời điểm mười sáu tuổi, vào cái ngày tiêm dược tề thức tỉnh.
“Đinh đinh đông, số hiệu số 2318, Tần Phong, tiến về khu tiêm thuốc số ba!”
“Ta trước đi qua đó!” Tần Phong đẩy Chu Hạo gật gật đầu, lần này, bước chân của hắn mười phần trầm ổn, không giống như vừa rồi nôn nóng, thậm chí trong lúc vô hình còn toát ra một loại bá khí.
Nếu như ông trời đã cho hắn một cơ hội sống lại, hắn tuyệt đối sẽ không để cho chuyện giống như kiếp trước tiếp tục phát sinh.
Tần Phong xiết chặt nắm đấm, hướng đến khu tiêm thuốc số ba đi đến.
Một ống dược tề màu xanh lam đâm vào trong tĩnh mạch Tần Phong tiêm đi vào.
“Dược tề thức tỉnh sẽ để cho ngươi thức tỉnh dị năng, thiên phú càng mạnh thì tốc độ thức tỉnh càng nhanh, trong thời gian một tháng lực lượng, tốc độ năng lực nhận biết của ngươi sẽ gia tăng thật lớn, coi như không có sở hữu dị năng, ngươi cũng sẽ có được thể phách cấp thấp nhất, gần nhất cần tăng cường rèn luyện!”
“Hừm, cảm ơn bác sĩ!”
Tần Phong hít sâu một hơi, lúc này hắn đã cảm giác được có một loại khí tức không giống bình thường hiện lên bên trong cơ thể của mình.
Nhưng hắn cũng không nói gì, thậm chí cực lực che giấu khí tức của mình, không cho khí tức này phát tán ra.
Khóe miệng của hắn mang tới một tia cười lạnh.
Thiên phú càng mạnh, thức tỉnh tốc độ càng nhanh!
Sau khi hắn tiêm vào dược tề thức thức bất quá chỉ mới qua một phút đồng hồ dị năng đã bắt đầu hiện lên, cái này được xem như là thiên phú như thế nào?
Đáng tiếc là thời điểm ở kiếp trước hắn còn chưa kịp hưởng thụ thiên phú như vậy, liền bị người khác hãm hại, trải qua thí nghiệm bóc lột dị năng thống khổ, sau đó còn bị vứt xác xuống cống thoát nước hắn vẫn tiếp tục sống nhưng căn bản không có thực lực để để kháng với kẻ thù.
Dù sao, hắn trước kia cùng phế vật không sai biệt lắm!
Nhưng mà bây giờ...
Trong ánh mắt Tần Phong ánh sáng sắc bén thoáng hiện.
Có lẽ cái tổ chức kia hắn tạm thời không có cách nào địch nổi, bất quá đám thuộc hạ chân chó của bọn họ, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Vừa nghĩ như vậy, Trần Minh đã xuất hiện ở trước mặt Tần Phong.
Tần Phong ý vị thâm trường cười một tiếng.
Trần Minh sinh ra một chút run rẩy!
‘Chuyện gì xảy ra, Tần Phong hôm nay là lạ, vì sao cảm giác nguy hiểm như vậy?’ Trần Minh cũng không nói được cảm giác như vậy là gì.
“Thế nào, Tần Phong, có phản ứng gì chưa?” Chu Hạo không kịp chờ đợi hỏi đến.
“Không có!” Tần Phong lắc đầu.
Trong ánh mắt Chu Hạo có chút thất vọng, thở dài một hơi “Được rồi, ba người chúng ta người đều không có phản ứng, những người khác khẳng định cũng sẽ không, chúng ta đi thôi, trở về tiếp tục rèn luyện một chút.”
“Hừm, đi thôi!” Ba người cùng nhau rời khỏi sở nghiên cứu, đi ra ngoài.
Đã rất nhiều năm Tần Phong chưa có trở lại nơi này.
Bên ngoài ngoại ô Thừa Dương, một trong những căn cứ cỡ lớn kiến trúc xi măng cốt thép chằng chịt, chen chúc khiến cho người khác không thấy quá đầu, trên bầu trời vài trăm mét lơ lửng một cái vệ tinh cực đại đồng dạng nhiều máy móc khác cùng lơ lửng.
Đó là thiết bị ổn định không gian cũng là một trong những thứ đảm bảo an toàn của nơi này.
‘Rất nhanh sẽ phát sinh đi’ Tần Phong trong đầu nghĩ đến.
Ngay lúc này, trên bầu trời không gian thiết bị đột nhiên tuôn ra một đạo hỏa quang.
P/s. Đây là bộ đầu tiên của FA HỘI làm, rất mong nhận được sự ủng hộ của toàn thể đồng đạo xa gần, nhớ nhấn like truyện, like mổi chương ae đọc,...Đừng quên lưu vào tủ sách và cmt bình luận góp ý cho truyện nha ae...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...