Diệp Tử Tân cũng không biết bản thân đến cùng đã đi bao lâu, chỉ biết là càng đi càng thấy nóng, nay trên người hắn chỉ còn lại có một kiện đơn y, mà bên dưới linh khí cũng càng thêm sung túc.
Nguyên bản là một mảnh tối đen nhìn không thấy, nay đã có thể ẩn ẩn nhìn thấy ánh đỏ.
Diệp Tử Tân từng nói qua sẽ không bận tâm Cố Quân Ngôn, cho nên hắn đi một đường trừ ăn và nghỉ ngơi, vẫn lấy tốc độ nhanh nhất hướng về phía trước.
Ngoài dự liệu là Cố Quân Ngôn vẫn trầm mặc theo phía sau, không có oán giận, càng không có tụt lại phía sau.
Thấy ánh sáng đỏ phía trước đã đủ để cho bọn họ nhìn rõ con đường phía trước, Cố Quân Ngôn mới nhịn không được mở miệng nói: “Học trưởng, em không được, phía trước quá nóng em không qua được, em ở chỗ này chờ anh trở về.”
Hắn nói xong liền ngồi xuống khoanh chân đả tọa, tuy rằng linh căn đã bị tổn hại, linh khí rất khó trữ vào đan điền, nhưng đả tọa không thể nghi ngờ khiến hắn cảm giác dễ chịu rất nhiều.
Đừng nói Cố Quân Ngôn, ngay cả Diệp Tử Tân cũng cảm thấy nóng không thể chịu được.
Hắn dừng một lát, từ không gian lấy ra một ba lô ném xuống đất, bên trong có một ít đồ ăn và nước.
Diệp Tử Tân không biết một người có thể buông đồ đao hay không, hắn chỉ biết là trước mắt tội của Cố Quân Ngôn không đáng chết.
Ít nhất cậu ta chưa bao giờ giết kẻ nào, mọi việc làm sau đó đều do Ma Tu dụ dỗ.
Đến khi bóng dáng Diệp Tử Tân sắp nhìn không thấy, Cố Quân Ngôn mới mở to mắt, nhìn về phía balo đồ ăn ánh mắt có chút rối rắm, hoặc như là khó hiểu……
Cố Quân Ngôn đến cùng có bao nhiêu rối rắm Diệp Tử Tân không biết, hắn chỉ cảm thấy mình khẳng định đi nhầm địa phương.
Đã nói tiếp sẽ địa tâm đâu, vậy ba con tang thi và ở chỗ đó cùng chỗ kia đến cùng là từ nơi nào nhảy ra?
“Hệ thống, sao ở dưới đất có nhiều tang thi như vậy?” Chẳng lẽ đều xuống đất tránh rét sao?! Hắn là bị trận pháp ném tới nơi này, vậy còn đám tang thi kia như thế nào xuống được?
Diệp Tử Tân nhận nhiệm vụ hệ thống tuyên bố, trực tiếp cầm ra Minh Uyên, kỳ thật tang thi không phải là vấn đề, vấn đề lớn nhất là tang thi nơi này không có một con nào là dưới cấp ba……
Tang thi cấp ba dù cho không có dị năng, nhưng phần lớn sức mạnh cùng tốc độ đều có gia tăng, làn da cũng sẽ đình chỉ hư thối trở nên cứng rắn như thiết.
Mà tang thi đã ngoài cấp bốn, thậm chí sẽ khôi phục khuôn mặt khi làm người, chỉ là biểu tình trên mặt có chút cương ngạnh mà thôi, động tác lại càng thêm linh hoạt.
Diệp Tử Tân trước lúc bế quan nhiều nhất chỉ thấy qua tang thi cấp ba, khi đó một mình kích sát một con còn cố sức, nay so với lúc trước giết tang thi cấp một ngược lại cũng kém không quá nhiều.
Nhưng dù dễ dàng hơn cũng không chịu nổi số lượng nhiều, huống chi trong đó còn có năm con tang thi cấp bốn, tư duy cùng chỉ số thông minh của bọn nó đều đã tiếp cận với nhân loại.
Biết đánh không lại thì dứt khoát không lên, mà chỉ huy tang thi cấp ba tiến lên công kích, năm bọn nó chỉ ở phía sau phối hợp tác chiến, lấy chiến thuật như vậy tiêu hao sức chiến đấu Diệp Tử Tân.
Diệp Tử Tân chém đẻn mỏi tay, như vậy tiếp tục chung quy sẽ có lúc linh khí khô kiệt.
Chạy là không còn kịp rồi, huống chi hắn chưa đạt được mục đích của chuyến này, nếu không thể lui về sau vậy tiếp tục tiến tới!
Đứng vững trong đại điện, trong ánh sáng màu đỏ thấy không rõ toàn cảnh, Diệp Tử Tân chỉ quan tâm cánh cửa lớn cao gần ba mét kia.
Hắn dùng kiếm chém mở con đường tang thi đang chặn, trực tiếp nhằm về phía cánh cửa lớn.
Mấy con tang thi cấp bốn vẫn không tiến lên khi phát hiện ý đồ của Diệp Tử Tân, lập tức không núp ở phía sau nữa mà xông lên trước ý đồ ngăn trở, dù thế nào cũng không để cho Diệp Tử Tân vọt vào đại điện.
“Bọ ngựa đấu xe!” Diệp Tử Tân một lòng hướng về phía trước, giơ kiếm trực tiếp chém xuống đầu tang thi trước mặt, cũng không để ý lộ ra chỗ hở phía sau.
Hắn nay đã là Luyện Khí viên mãn, tu vi tăng trưởng dị năng đồng dạng cùng tăng trưởng đến cấp bốn, cũng sẽ không sợ hãi tang thi tạo thành thương tổn.
Chỉ là lúc Diệp Tử Tân vọt tới trước đại môn thì lưng cũng đã bị móng tay tang thi cào mấy vết máu, Diệp Tử Tân nhíu mi, không dám chậm trễ trực tiếp giơ kiếm bổ về phía đại môn.
Hắn dùng toàn lực, nhưng đại môn như trước vẫn kín kẽ không có nửa điểm buông lỏng.
Còn có bốn tang thi cấp bốn đã vọt đến, lợi trảo trực tiếp hướng vào lưng Diệp Tử Tân.
Diệp Tử Tân nhảy về phía sau, trực tiếp đạp lên bả vai một tang thi, hai chân kẹp chặt chuyển xoay rụng đầu tang thi, đồng thời trường kiếm tung ra chém giết tang thi phụ cận, mà tang thi phía sau vẫn đang cuồn cuộn không ngừng nhào lên.
Tiểu Bạch từ trong túi Diệp Tử Tân chui ra, chui vào khe hở hẹp dưới đáy cửa, nó vốn là giao nên cũng không ngại nóng.
Trước lúc Diệp Tử Tân lại rơi vào bao vây, đại môn phía sau hắn chậm rãi mở ra một khe hở.
Diệp Tử Tân trực tiếp nghiêng người chen vào, đại môn trong chớp mắt hắn chen vào nhanh chóng khép kín lại, Tiểu Bạch đang quấn quanh một vật gì đó giống như thủy tinh cầu.
Trong đại điện so với bên ngoài còn nóng hơn, Diệp Tử Tân dứt khoát cởi luôn tầng áo cuối cùng xuống, trực tiếp đi đến cầm khối cầu có Tiểu Bạch đang quấn lên tay: “Là mi dùng khối cầu này mở cửa? Bất quá mới nửa tuổi mà thôi…… cần như vậy hay không……” (Bao: câu này hình như là như vầy nè: có cần…thông minh như vậy hay không)
Diệp Tử Tân nuốt hai chữ thông minh trở vào, cái cửa hắn mở không được lại để một con vật mở được, tuy rằng hàng này chỉ trong truyền thuyết thần thoại mới tồn tại.
Ánh sáng đỏ trong đại điện càng sáng hơn, nhìn qua có chút chói mắt, Diệp Tử Tân híp mắt thích ứng một lát mới ngẩng đầu đánh giá bốn phía.
Toàn bộ đại điện nhìn qua rất trống trải, không có bất cứ bài trí dư thừa nào, tường cũng là màu xám sẫm, trần ít nhất cao mười mét.
Cuối đại điện có một đại môn, ánh sáng chính là từ bên trong chiếu ra.
Tiểu Bạch trong lòng Diệp Tử Tân tựa hồ có chút rối loạn, nơi này hình như có cái gì khiến nó sợ hãi hoặc hưng phấn.
Diệp Tử Tân tựa hồ cũng nghe tiếng rống như lôi bàn, tiếng vang cũng như đại địa đan cùng chấn động.
Hệ thống: Kích sát động vật biến dị, Kỳ Lân.
Nhận hay không nhận?
…… Bởi vì tốc độ thế giới tiến hóa đã nhanh hơn hoàn nguyên, nguyên bản phải một năm nữa Tiểu Bạch mới có thể tiến hóa thành giao, nhưng giờ chỉ dùng nửa năm liền hóa thành giao…… Tuy rằng quá trình tiến hóa xuất hiện chút đỉnh sai lầm, một lần nữa biến nhỏ như khi mới phá ra.
Như vậy nếu nơi này thật là linh khí chi nguyên, Kỳ Lân canh giữ ở trong sẽ biến thành bộ dáng gì?
Diệp Tử Tân thở dài, cứng rắn bỏ Tiểu Bạch đang không ngừng giãy dụa muốn bò vào bên trong vào trong túi sủng vật.
Hắn hiện tại đã có thể khẳng định, tiểu gia hỏa này chính là đang hưng phấn nóng lòng muốn thử.
Nó muốn đấu nhưng Diệp Tử Tân không có dũng khí cho nó đấu! Nhỏ như vậy chỉ sợ không đủ cho đối phương nhét kẽ răng ……
Khi Diệp Tử Tân tới gần cánh cửa, dù cho hắn là dị năng giả hệ hỏa cộng thêm linh căn hệ hỏa cũng có chút chịu không nổi độ nóng.
Diệp Tử Tân bĩu môi, quần áo trên người hắn đã không thể cởi nữa, trừ phi hắn cởi hết luôn phía dưới.
Mỗi khi có tình huống như vậy, liền đặc biệt tưởng niệm Đường lão đại…… cùng dị năng hệ băng của y!
Diệp Tử Tân không do dự nữa, trực tiếp đẩy ra cánh cửa cuối cùng này.
Cửa này ngoài ý muốn không khó mở giống cửa trước, chỉ là phi thường phỏng tay.
Diệp Tử Tân theo bản năng xuýt xoa hai tay bị phỏng, nhanh chóng dùng linh khí làm lành miệng vết thương.
Nếu là bị thương chỗ khác Diệp Tử Tân cũng mặc kệ, chung quy đan điền của hắn không còn nhiều linh khí để có thể tùy ý tiêu xài, nhưng hắn còn cần dùng hai tay cầm kiếm nha.
Xuyên việt đến thế giới này tới nay, Diệp Tử Tân từng nhìn thấy rất nhiều sinh vật linh tinh trong truyền thuyết [ Sơn Hải Kinh ], hiện tại đây không thể nghi ngờ là sinh vật xinh đẹp nhất hắn từng nhìn thấy.
Kỳ Lân lớn cỡ con ngựa nhỏ toàn thân màu đỏ, sừng hươu vảy rồng, tứ chi cùng lưng tất cả đều bùng lên hỏa diễm đẹp mắt.
Nó như là còn đang ngủ say, hơi thở có thể phun ra hỏa diễm.
Mà xung quanh nó, vây quanh một vòng ao sâu xuống dưới đất, bên trong ao lại chảy xuôi hỏa diễm, chỉ sợ dính vào liền sẽ thi cốt vô tồn.
Diệp Tử Tân không cần thử cũng đã biết độ ấm của hỏa này cao hơn nhiều so với dị năng hỏa của hắn.
“Kỳ Lân chi hỏa, có thể luyện hóa sao?”
Hệ thống: Có thể.
Diệp Tử Tân huýt sáo, Minh Uyên kiếm rất nhanh xuất hiện trong tay phải, nếu có thể sử dụng Kỳ Lân chi hỏa xem như bản mạng chi hỏa…… Cũng không uổng hắn xuống địa tâm một chuyến!
Không đợi Diệp Tử Tân chủ động công kích, Kỳ Lân đã mở mắt, từ xưa Kỳ Lân là vật tượng chưng cho điềm lành, Diệp Tử Tân lại ở trong mắt con Kỳ Lân này chỉ thấy bạo ngược cùng sát phạt, giống như nhập ma.
“Đây chính là kết quả bọn họ muốn hoàn nguyên?” Diệp Tử Tân nhấp môi, mặc kệ nơi này đến cùng là thế giới gì, chỉ cần nó tạo ra sinh mệnh thì chính là một thế giới độc lập, không ai có quyền lợi dụng cái gọi là vận mệnh của thế giới này không kiêng nể gì đạt thành mục đích của chính mình.
Mặc dù là hoàn nguyên bộ dạng vốn có của thế giới, cũng nên tiến hành theo quá trình chất lượng, mà không phải cưỡng ép đi theo ý muốn, bằng không tựa như Kỳ Lân trước mặt hắn này.
Loại cảm xúc táo bạo cùng tàn sát bừa bãi, cũng không phải thuộc về loại sinh vật trời sinh điềm lành này.
Diệp Tử Tân lúc trước khi vào cửa không có nhận nhiệm vụ của hệ thống, thẳng đến lúc này mới nhận.
Hắn ngón tay vừa động, một đoàn hỏa diễm liền phun về phía hắn.
Chỉ mành treo chuông, Diệp Tử Tân trực tiếp nhảy về phía bên kia, mà nơi hắn vừa đứng đã bị hỏa thiêu ra một hố sâu.
Thẳng đến lúc này Diệp Tử Tân còn có thể khoái trá nghĩ nếu hắn có thể luyện chế một ao hỏa này, từ nay về sau hắn đại khái không bao giờ sợ nóng hoặc sợ lạnh nữa.
Diệp Tử Tân bên này cửu tử nhất sinh, Trang Túc và Tịnh Tuệ bên kia cũng đồng dạng không khoái trá chỗ nào.
Trước khi Diệp Tử Tân mất tích đã định là công chiếm tòa thành tràn ngập tang thi tiếp theo, trong khoảng thời gian chờ đợi Trúc Cơ đan luyện thành này, Đường Thù liền mang theo hai người bọn họ đi tới toà thành lân cận, mục tiêu của bọn họ là thanh lý sạch sẽ tất cả các nguy cơ bên trong thành.
Ngày đông quá mức rét lạnh đông cứng máu còn sót lại của đám tang thi, làm cho bọn chúng hành động trở nên cứng đờ buồn cười, nhưng đó cũng không đại biểu mùa đông sẽ an toàn, bởi vì ai cũng không biết dưới tuyết lớn đến tột cùng che dấu cái gì……
Sau khi Trang Túc lần thứ chín chém chết con tang thi từ trong tuyết dày vươn tay bắt lấy cổ chân hắn ……“Chúng ta giống như bị bao vây?”
Đường Thù đồng thời dừng cước bộ nhìn xung quanh ngã tư đường an tĩnh…… Vây quanh bọn họ cũng không phải là tang thi, mà là động vật cũng thường thường lui tới vào mùa đông …… sói.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Diệp Tử Tân: Cho nên ta bên này đơn đả độc đấu? Bất công, không phải mẹ ruột mà!
Xuẩn tác giả: Là mẹ ruột ~~o[_]o ~~
Đường Thù: Những người khác lưu lại, đem ta về quá khứ, liền tính bà là ruột.
Xuẩn tác giả:[⊙_⊙]||| ngươi xuyên về, vậy chiến trường bên này ai đánh a uy!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...