Mạt Thế Chi Thuận Theo Kịch Tình


“Hệ thống ngươi xác định là ở chỗ này sao?” Diệp Tử Tân bọc trong áo bông nhìn bốn phía, nơi này sương mù rất nặng, rất khó nhìn được nơi xa hơn mười mét.
Hệ thống: Không xác định, ta không phải Phật tu lại càng không phải rađa.
Diệp Tử Tân thở dài, tiểu hòa thượng Tịnh Tuệ đã mất tích cả ngày, hắn cùng Đường lão đại theo hệ thống chỉ dẫn tìm cả ngày.

Sau khi kịch tình biến hoá như ngựa hoang thoát cương, tác dụng của hệ thống cũng bị hạn chế, nếu không thể tới gần thì cho dù nó có “xem” cũng không thấy bất cứ cái gì.
Đến bây giờ bọn họ đã đi hai vòng xung quanh khu an toàn, rốt cuộc tìm đến một chỗ linh khí tương đối nồng đậm.
Hệ thống: Nếu như là Nhan Thất, hắn lần trước bị các người đả thương nhất định sẽ tìm một nơi linh khí đầy đủ để tu dưỡng.
“Bất quá hắn vẫn luôn ở trong khu an toàn sao?” Trước lúc rời đi Tịnh Tuệ nói muốn trừ ma, có điều không biết hắn thật sự tìm được ma hay bị thứ gì khác vây bám.
“Cố Quân Ngôn.” Đường Thù dừng cước bộ, lúc trước Cố Quân Ngôn và Diệp Tử tân đồng thời mất tích, y lúc đó một lòng chỉ muốn tìm Diệp Tử tân về, mà Cố Quân Ngôn …… Ước định giữa Đường Thù và Cố Quân Ngôn ngay tại lúc Cố Quân Ngôn mất đi không gian đã xóa bỏ, như vậy Cố Quân Ngôn đi đâu là tự do của hắn.
Diệp Tử Tân trầm ngâm một lát: “Ngày Cố Quân Ngôn mất tích cũng là ngày ma tu Nhan Thất chạy trốn, chúng ta vẫn cho rằng ma tu lúc ấy trốn chạy …… Thế nhưng nếu không có phải mà nói thì…… Hệ thống!” Lúc trước nói ma tu không ở đó chính là hệ thống.
Hệ thống: Hắn lúc trước quả thật ly khai thân thể Cố Quân Ngôn.
“Đi thôi.” Đường Thù vươn tay đan vào tay Diệp Tử Tân, không biết có phải lỗi giác của y hay không, sau hành động này sương mù càng đậm hơn vài phần.
“Phía trước chính là rừng cây?” Diệp Tử Tân xoa xoa hai mắt của mình: “Chắc chúng ta chưa ra khỏi khu an toàn đâu nhỉ?”
“Không có.” Đường Thù như trước không buông tay Diệp Tử Tân, một tay còn lại rút ra Trầm Phong.

Trong khu an toàn xuất hiện một rừng cây không biến dị, đó thật rất không bình thường.
“Các ngươi tốt nhất buông tay ra, bằng không sẽ hối hận.” Thanh âm bỗng dưng vang lên tại phía sau Đường Thù cùng Diệp Tử Tân, thanh âm kia như đã nhẫn nại hồi lâu, trầm thấp lại pha lẫn nộ khí.
“Buông ra ta mới hối hận.” Đường Thù mạnh mẽ quay đầu, Trầm Phong đồng thời chém tới không trung.

Một mặt gương trong suốt trên hư không vỡ vụn, đồng thời còn vang lên thanh âm khó thở hổn hển, mà Đường Thù và Diệp Tử Tân nắm tay nhau từ đầu tới đuôi đều không tách ra.
“Xem ra chúng ta tìm đúng chỗ rồi, cũng đoán trúng đối thủ.” Tay phải Diệp Tử Tân bị Đường Thù nắm chặt, dứt khoát dùng tay trái cầm Minh Uyên kiếm: “Bất quá em không nghe rõ, đối phương là Nhan Thất hay Cố Quân Ngôn?”
Kia rõ ràng là thanh âm của Nhan Thất, thế nhưng Nhan Thất sao có thể bởi vì hắn cùng Đường Thù mà ghen?
“Đều giống nhau.” Nếu đối phương là ma tu, Cố Quân Ngôn hay Nhan Thất thì có gì khác biệt?
“Nga.” Diệp Tử Tân ngốc ngốc gật gật đầu, dưới ánh mắt nhìn về phía hai tay bọn họ đang nắm chặt, đều không thèm để tâm, người bọn họ để ý nhất vẫn luôn là người bên cạnh.
Cố Quân Ngôn biến thành một mặt gương hắc ám mà nhìn, cắn chặt môi dưới, thẳng đến khi trong miệng cảm nhận được mùi vị máu tanh.
“A Di Đà Phật.” Tịnh Tuệ bị khóa trong trận cả ngày niệm kinh pháp Kim Chung Tráo, đến lúc này bỗng nhiên ngừng niệm, mở mắt, mặc kệ ma khí tứ phía.

Hắn nhìn về phía Cố Quân Ngôn ánh mắt từ bi mà bình tĩnh: “Cố thí chủ, phóng hạ đồ đao.”
Cố Quân Ngôn quay đầu liếm máu tươi bên môi: “Anh làm sao biết ta là Cố Quân Ngôn hay Nhan Thất?”
Tịnh Tuệ bộ dạng thuận theo hạ mắt nói: “A Di Đà Phật, ngoại hình chỉ là biểu tượng, Cố thí chủ không cần tự mình lừa mình.”
Cố Quân Ngôn biểu tình dữ tợn lên, hắn nâng tay trực tiếp đánh vào trong trận, Tịnh Tuệ bị đánh lui hai bước, khóe miệng chảy máu: “Không cần mi quản!”
Hắn thở hổn hển chậm rãi bình tĩnh lại, như là ngượng ngùng lại như không đành lòng nói: “Anh không niệm kinh chống cự sao? Ma khí nhập thể rất khó chịu.”
Tiểu hòa thượng nghĩ nghĩ lại nhận mệnh niệm Kim Chung Tráo tiếp, nói thật hắn sớm đã niệm kinh đến khát nước, vì cái gì bọn lão đại còn chưa đến……
Cố Quân Ngôn như là nhẹ nhàng thở ra, lại yên lặng đem ánh mắt chuyển trở về, vung tay lên trước mặt hắn lại xuất hiện một màng ảnh.
Trong màng ảnh là rừng cây đầy tuyết, hơn nữa sương mù rất dày có loại mỹ cảm mông lung, nhưng Cố Quân Ngôn liên tục thay đổi vài lần cũng không tìm được hai người hắn muốn tìm.
Cố Quân Ngôn lộ ra thần sắc nôn nóng, giống như không khống chế được ma khí trong cơ thể.


Hắn ở chỗ này chờ đã lâu, chờ bọn họ đến…… Chờ bọn họ mắc câu! Người tổn thương hắn, phụ hắn, hắn sẽ nhất nhất đòi lại!
Cố Quân Ngôn chậm rãi nhắm lại đôi mắt đã biến thành màu đỏ, yêu dị dọa người.
Ẩn thân giấu kín trong hắc ám, Diệp Tử tân âm thầm lè lưỡi, bằng tốc độ nhanh nhất đi đến bên người Tịnh Tuệ, sau đó yên lặng quay đầu nhìn về phía Đường Thù…… Tha thứ cho hắn không giải được trận pháp phức tạp như vậy!
“……” Cố Quân Ngôn thiết hạ trận pháp cũng không phức tạp, chỉ là sẽ không ngừng dùng ma khí công kích người trong trận, bất quá Đường Thù muốn gỡ bỏ toàn bộ cấm trận cũng cần một đoạn thời gian.
Diệp Tử Tân và Đường Thù phát hiện đối phương vẫn giám thị bọn họ, liền dùng thuật ẩn thân chạy đi, đề phòng đi vào mảnh rừng.

Trong rừng cây linh khí cùng ma khí đều dày đặc, hệ thống khó được đáng tin một lần, chỉ dẫn bọn họ đi tới chỗ Cố Quân Ngôn ẩn thân.
Lọt vào trong tầm mắt chính là một biệt viện bằng gỗ, nhìn qua tràn ngập cổ vận (Bao: không khí cổ xưa), toàn bộ bố cục ngược lại cực kỳ tương tự với căn nhà trong không gian của Cố Quân Ngôn được miêu tả trong truyện.
Diệp Tử Tân cũng không xác định bọn họ có nên tiến vào động thiên phúc địa của Cố Quân Ngôn hay không, bất quá có thể khẳng định là bọn họ đã tìm được sào huyệt đối phương.
Tịnh Tuệ sắc mặt có chút tái nhợt, hắn dường như có cảm ứng, mở mắt nhìn về phía Đường Thù, lại rất nhanh nhắm lại, niệm kinh Phật càng vui vẻ hơn.
Cố Quân Ngôn vẫn bình tĩnh càng không ngừng nhìn màng ảnh trước mắt, hắn không tin hai người đó sẽ bỏ đi như vậy, cũng không cam tâm để bọn họ rời đi.
Từ lần trước ma tu Nhan Thất bị Diệp Tử Tân và Đường Thù liên thủ gây thương tích, lại không cam tâm rời khỏi thân thể Cố Quân Ngôn, tìm kiếm khe hở một lần nữa ẩn náo trở lại.

Chẳng sợ linh căn bị hao tổn, thân thể Cố Quân Ngôn vẫn gánh vác thiên vận, được Thiên Đạo chiếu cố dễ dàng lịch kiếp đắc đạo nhất.
Hắn đã liều mạng củng cố tàn hồn, hao hết động thiên phúc địa để tu tiên đã thôn phệ thiên tân vạn khổ đi đến vị diện này.

Vốn là hướng về phía Cố Quân Ngôn mà đến, sao lại bỏ dở nửa chừng được?

Nhan Thất vốn chỉ còn lại một luồng tàn hồn, lại sợ bị người nhìn thấu, rơi vào đường cùng nên mạnh mẽ khống chế Cố Quân Ngôn ly khai đội ngũ.

Chuẩn bị triệt để đoạt xá khối thân thể này thế nhưng lại bị kịch liệt phản kháng, hắn vẫn luôn không nghĩ tới thiếu niên tính cách giống mèo mà ý thức phản kháng lại mạnh như vậy, dưới kinh ngạc thế nhưng lại bị phản đoạt xá.
Cố Quân Ngôn sau khi phản đoạt xá, ngoài tính cách nhát gan vốn có, lại sinh ra tính cách có thù tất báo duy ngã độc tôn của Nhan Thất.
Đáng tiếc Cố Quân Ngôn đến cùng cũng đã bị thương linh căn, mặc dù đoạt xá Nhan Thất đạt được đại bộ phận linh khí khôi phục thong thả, mà không gian trở thành nơi hắn nghỉ ngơi tốt nhất để lấy lại sức.

Cố Quân Ngôn phát hiện chỉ cần ở trong không gian, linh căn có thể nhuận dưỡng cùng khôi phục, nhưng một khi rời khỏi không gian hắn liền như trước không thể sử dụng bất cứ tu vi gì.
Đó cũng là lý do vì sao hắn mở cửa động thiên phúc địa, chờ Diệp Tử Tân và Đường Thù đến.

Chỉ là bọn họ như thế nào lại không đến……
Diệp Tử Tân cau mày theo bản năng lui về phía sau nửa bước, hắn cứ cảm giác trên người ma khí Cố Quân Ngôn càng nặng, ẩn có dấu hiệu phát cuồng, mà Đường Thù vừa vặn phá vỡ trận pháp vây nhốt Tịnh Tuệ.
Trận pháp vừa vỡ, Diệp Tử Tân liền nhìn thấy Cố Quân Ngôn quay đầu qua, một đôi mắt biến thành màu đỏ, khóe môi hắn tựa hồ gợi lên một mạt cười, như là biểu tình cảm thấy mỹ mãn rất thuần túy, đơn thuần nhu thuận.

“Các người rốt cuộc đến rồi.”
Diệp Tử Tân nhíu mi, tiếp theo Minh Uyên kiếm liền xuất hiện ở trên tay hắn, xông lên chém về nơi ma khí vừa rồi bị Đường Thù đánh tới.
Ma khí bị trảm, cùng lúc Diệp Tử Tân cũng bị đánh lùi mấy bước, bất đắc dĩ hiện thân, Đường Thù cũng đồng thời hiện thân nhanh chóng ôm chặt eo Diệp Tử Tân: “Không có việc gì đi?”
Diệp Tử Tân lắc lắc đầu, yên lặng nuốt xuống ngụm máu đen chưa kịp phun ra.
Cố Quân Ngôn lại lăng lăng nhìn bọn họ, một hồi kinh hỉ một hồi thống hận, trong thời gian hơn mười giây lại biến hóa hơn mười biểu tình.
“Học trưởng……” Cố Quân Ngôn nhìn Diệp Tử Tân biểu tình tựa hồ là ôn nhu lại ngay tức khắc trở nên sắc bén: “Diệp Tử Tân, anh có từng hối hận?”
Diệp Tử Tân có chút mờ mịt quay đầu nhìn về phía Đường Thù: “Cậu ta điên rồi sao?”
Biểu tình của Cố Quân Ngôn lại trở nên thực đau thương: “Học trưởng, anh từng nói anh thích em.”

Đó là nguyên chủ nói không phải tôi nói, Diệp Tử Tân vẻ mặt đầy chân thành nhìn Đường Thù chứng minh tâm ý của mình.
Đường Thù thản nhiên nở nụ cười nhẹ, cho tới lúc này y chỉ tin tưởng vào mắt nhìn của mình, y cũng chỉ nguyện ý tin tưởng người bên cạnh này mà thôi.
Ma khí lại lần nữa công kích tới, lại bị một đạo kim quang bao lại.
“A Di Đà Phật, nhị vị thí chủ thỉnh chú ý trường hợp một chút.” Tịnh Tuệ ngồi xếp bằng trên mặt đất, thanh âm nghe ra rất vô tội lại bất đắc dĩ.
Diệp Tử Tân xách kiếm xông lên đồng thời vẫn thổ tào một câu: “Còn không phải cậu rước lấy phiền toái!”
“A Di Đà Phật, trừ ma vệ đạo là trách nhiệm của bần tăng.” Tịnh Tuệ nghiêm trang nói xong, nhanh chóng niệm kinh Phật, phối hợp Diệp Tử Tân cùng Đường Thù công kích.
Cố Quân Ngôn đã cùng Nhan Thất dung hợp, so với lần trước thành thạo rất nhiều, hắn càng đánh nộ khí càng thịnh.

Từ ý thức thủ hạ lưu tình, đến chiêu chiêu trí mạng.

Hắn lúc đầu còn đánh nhau với  hai người, lúc sau lại chỉ nhìn chằm chằm Đường Thù mà đánh: “Anh thật sự chưa từng hối hận qua sao?”
Hắn cố gắng tính toán, còn không phải vì sống sót sao.

Hắn chẳng qua là do dự không quyết giữa hai người bọn họ một chút, chẳng qua là hi vọng dùng phương thức như vậy khiến tim Đường Thù triệt để thuộc về chính mình, thì có gì sai?
Đường Thù bị Cố Quân Ngôn bức lui mấy bước, nhưng tay y cầm kiếm vẫn rất ổn, tựa như thanh âm của y vẫn bình thản như trước nhưng cũng đầy kiên định: “Chuyện ta cuộc đời này làm tuyệt không hối hận!” Nhất là tình cảm thì vĩnh viễn bất hối……
Tiểu kịch trường:
Xuẩn tác giả: Đến, chúng ta hôm nay trao danh hiệu biến sắc mặt tốt nhất cho Cố Quân Ngôn đồng học, Cố đồng học cậu vì sao tinh thông như thế.
Cố Quân Ngôn mân ngón tay: Ta…… Ta……
Lập tức ánh mắt biến đổi thoáng nhướng: Còn không phải ngươi thiết kế.
Xuẩn tác giả yên lặng trốn đến phía sau Tiểu Diệp Tử, cuối cùng bị Đường lão đại ném đi ra ngoài ┭┮﹏┭┮.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận