Mạt Thế Chi Thần


" Vân Cao, mấy người canh chừng ở ngoài này, ai cũng không cho vào." Tử Thần nói với Vân Cao, ánh mắt hướng về phía tòa nhà thí nghiệm.
" A Ti nổi giận lên cũng ngang với anh trai, các người đừng đột ngột chạy vào nếu không đến ta cũng không cứu được đâu."
Tử Thần thấy Vân Cao cùng những người khác cúi đầu, dường như có gì muốn nói nhưng lại thôi.
" Có gì muốn nói ?"
" Chỉ là, tại sao ngài ấy lại phải làm đến mức này?" Một người hỏi, Mặc đại thiếu gia luôn luôn là người tùy tính, nhưng lần này ngài ấy lại để tâm chuyện này như vậy.

Hy sinh vì Tam tộc là vinh dự, bọn họ chỉ cần có thể làm tròn bổn phận của mình, bảo vệ được ngài ấy dù chết vẫn sẽ hạnh phúc.
"Anh ấy nói Tế Tam quan trọng với anh ấy." Tử Thần nhàn nhạt nói.
" Dạ ?"
" Cả Vân Cao và Tế Tam đều đã theo anh ấy rất lâu, chúng ta cũng không phải kẻ vô tình thực sự, những gì các ngươi làm cho chúng ta chúng ta đều trân trọng.

Anh ấy trả thù cho Tam Tế, ta thực sự không có thắc mắc, các ngươi cũng đừng để tâm quá nhiều."
" Ca.....!Cảm ơn ngài." Đám người hành lễ với Tử Thần, rồi chia nhau ra canh chừng.
.....................................................
" 40 năm, ta rời nhà 40 năm !" Mặc Ti lùi về ngồi trên ghế.
" Thằng bé ấy theo ta 35 năm, ta nhìn nó lớn lên, vậy mà các ngươi đem nó hủy đi ngay dưới mắt ta.


Lũ giòi bọ các ngươi nói ta phải làm gì với các ngươi đây ??" Mặc Ti đặt tay lên mắt, giọng nói điềm tĩnh lạ thường.
" Tiểu Thần, em giúp anh đem xác thằng bé về, anh muốn chí ít nó cũng sẽ yên nghỉ tại phần mộ Tế gia."
" Vâng.

" Tử Thần đi đến phòng chứa xác.
Đợi khi Tử Thần đi mất, Mặc Ti nhìn đám người kêu gào trên bàn thí nghiệm kia, thở dài.

Anh đẩy một giá đến đối diện bọn họ, quay lưng về phía họ rồi hỏi.
" Ta từng nghĩ loài người tại sao luôn phải mong ước thứ không thuộc về mình ? Ta cảm phục tính kiên trì của các ngươi, nhưng cũng khinh rẻ thứ tự tôn vô bổ của các ngươi.

"
" Nhất là ngươi, ta luôn cảm thấy dã tâm của ngươi rất thú vị nên ta vào viện nghiên cứu kia làm việc, nhìn dã tâm nhơ nhớp của ngươi ngày một lớn lên, ngươi là tiêu chuẩn loài của ta đó, quả là một sự lựa chọn chính xác." Mặc Ti đem kính mắt dày cộm kia tháo xuống.
" Tiêu chuẩn loài ?" Vị tiến sĩ kia khó hiểu.
" Để hòa nhập vào xã hội loài người, ta cần một tiêu chuẩn loài.

Người được chọn làm mốc của chúng ta phải là người mà chúng ta hay gặp, để dựa vào sự phát triển của người đó mà chúng ta có sự hóa trang phù hợp." 
" Ngươi chẳng lẽ.............!Ngươi không phải con người ?!?!" Người B kêu toáng lên.
" Chúng ta đều làm việc với nhau ngót nghét 40 năm, ngươi cảm thấy ta không phải người ?" Mặc Ti cười khùng khục.
Vì Mặc Ti đưa lưng về phía bọn họ nên bọn họ không thể thấy được vẻ mặt của anh lúc này, Mặc Ti đem mái tóc lòa xòa trên đầu kia lột xuống, hóa ra đó là một bộ tóc giả, bên dưới là mái tóc đen bóng được cắt tỉa gọn gàng.
" Ta vẫn luôn muốn nói chuyện với các ngươi mà không cần lớp hóa trang này." Giọng nói của Mặc Ti từ ồm ồm của tuổi già bỗng trở nên trẻ trung hơn, hoàn toàn không phải của một ông lão sắp 70.
" Ngươi !!!! Ngươi rốt cuộc là thứ quái quỷ gì?!!" Người A đã sợ hãi lắm rồi.
Mặc Ti mặc kệ những tiếng ồn đằng sau, cởi bỏ toàn bộ lớp hóa trang tinh xảo.

Những lớp da nhăn nheo trên bàn tay và cổ, lớp mặt nạ da người, những miếng đệm được nhét vào trong quần áo tạo thân hình thừa cân.

Đến khi tháo ra toàn bộ, đám người đằng sau chỉ nhìn được một thân thể thon dài hữu lực.


Mặc Ti đem mái tóc chải lại gọn gàng, đeo vào chiếc kính không gọng của mình, đôi mắt xanh thẳm trong suốt lạnh lùng.
Mặc Ti đối diện bọn họ là hình dáng mà bọn họ gặp nhau lần đầu tiên 40 năm trước, không hề già đi chút nào, nước da trắng khỏe mạnh cùng nụ cười nửa miệng mỉa mai kia, rõ ràng là đó là Mặc Ti lúc 20 tuổi !!!!
" CÁI QUÁI GÌ ?!! KHÔNG THỂ NÀO !!! TẠI SAO MÀY KHÔNG HỀ GIÀ ĐI MỘT CHÚT NÀO CẢ ?!!!" Chẳng lẽ thuốc trường sinh là có thật ?? Tại sao ! Tại sao chứ !!! Tại sao ông cả đời phải thua trong tay người này ???
" Nếu ta nói khi chúng ta gặp nhau ta chỉ mới 10 tuổi, ông có tin không ?" Mặc Ti ngồi xuống ghế, ưu nhã vắt chân hỏi.
" Dù cho phát triển vượt bậc nhưng khi đó mày không thể nào chỉ có 10 tuổi !!" Người D nhất quyết không tin, nhưng Mặc Ti cần tên đó tin sao ? Hoàn toàn không.
" Cho nên ta mới cần một tiêu chuẩn loài, cái gì hơn tiêu chuẩn cũng tốt mà, đúng không?"
" Cho dù có bao nhiêu năm trôi qua nữa, ta cũng sẽ không già đi, ta cũng không cần ăn cũng chả cần ngủ, ngươi nói xem sự tồn tại của ta có tuyệt vời hay không ?" Mặc Ti cười hỏi.
" MA QUỶ! NGƯƠI LÀ MA QUỶ !!" Người C gào to.
Mặc Ti nghe xong liền bĩu môi, một luồng sáng bạc vụt qua đem thân thể người C xẻ dọc xuống, tách đôi ra cùng bàn thí nghiệm rơi xuống, nội tạng gì cũng theo đó trào ra cả.
" Ta thậm chí còn lớn tuổi hơn ngươi, chẳng biết kính lão gì cả."
Mặc Ti tiến đến gần 4 người còn lại, trong tay là 4 kim tiêm đã chứa dung dịch.
" Đây là vắc xin mà các ngươi nghiên cứu ra đó, chưa có thử nghiệm, để ta giúp các ngươi vậy." Mặc Ti nhún vai, làm vẻ mặt bất đắc dĩ.
" Dừng lại, mau dừng lại !!"
" Chắc ngươi không ngu đến nỗi tin là ta giao cho các ngươi bản kết quả thí nghiệm thật đâu nhỉ?" Mặc Ti vuốt ve khuôn mặt của bọn họ.
Nhìn đám gân xanh nổi lên khắp người vị tiến sĩ, Mặc Ti mỉm cười hài lòng quay về ghế ngồi, chống cằm nhìn kết quả thí nghiệm.
Sau khi đám gân xanh nổi lên, tiếp đó là làn da trắng xám của tang thi, dưới lớp da như có hàng ngàn con bọ chạy qua chạy lại, máu đen úa ra từ thân thể đem theo mùi hôi thối, con ngươi lồi ra như mắt ếch.

Bọn họ chịu đau đớn đến tột cùng bởi thứ thuốc do chính họ tạo ra, nhưng lại không được cho phép chết, đối với Mặc Ti giết người là một nghệ thuật, nó là quá trình tỉ mỉ để nạn nhân chịu đủ mọi thống khổ. 
Tộc nhân của tam tộc không được phép chết, phải tồn tại vì gia tộc, và vì chính mình.


Tam tộc không có sự nhân từ với người ngoài, anh yêu thương Tế Tam như con của mình, đối với kẻ giết con mình anh muốn chúng phải chịu đủ thống khổ, muốn chết nhưng không được chết.
Đến khi Tử Thần quay lại thì thấy Mặc Ti ngồi nhìn 4 cái xác nát bét, chỉ còn là một đống thịt bầy nhầy dính trên bàn thí nghiệm.

Trong đôi mắt xanh xinh đẹp kia là sự thờ ơ cùng lạnh lùng, khuôn mặt tỏ rõ sự ghét bỏ.
" A Ti, đã xong chưa ?"
" Anh nhớ vợ anh rồi, chúng ta cùng về gặp Huyền đại nhân thôi.

" Mặc Ti đút tay vào túi, bước ra khỏi phòng thí nghiệm.
...............................
P/s: Lạy hồn các bạn tôi, sao các bạn có thể làm như vậy, huhuhu.

Mới 1 ngày hơn mà vượt bà nó 60 views rồi.

Chương sau đến ngày kia (15/1/2020) mà đạt 90 views thì cho 2 chương mới luôn !
P/ss: Đến Di Thiên còn không tăng nhanh như zị hiu hiu :(((((


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui