" Tử Thiên.
" Khi đang đang quay lưng bước đi thì Xu Lam Du gọi giật lại.
" À thì, nơi này cũng không an toàn, sao chúng ta không ở cùng một chỗ nhỉ?" Lúc này Lục Lan chỉ muốn đá đội trưởng một cú, đang yên lành anh nói cái mọe gì thế ??
" Chúng tôi có vũ khí, thức ăn, hơn nữa có xe di chuyển cũng nhanh hơn.
"
" .....!" Anh ta nói linh tinh cái gì vậy, chả nhẽ nhìn Tử Thiên y giống người đói kém di chuyển chậm lắm à ? Nếu không phải lái xe xóc nảy ảnh hưởng Tiểu Thần thì y đã phóng Hammer vù vù rồi nhá.
" Các người định đến đâu ?"
" Hiện nay căn cứ người sống sót ở tỉnh O là lớn nhất, chúng tôi định đến đó." Tố Mị đáp.
O tỉnh à ? Tử Thiên vuốt cằm nhìn chằm chằm bọn họ, ánh mắt như rada dò xét khắp người, khiến cho đám người bị nhìn nổi hết da gà.
" Tôi sẽ suy nghĩ.
"
Yểm ở một bên đột nhiên kéo kéo góc quần Tử Thiên.
" Mấy người cứ tự nhiên.
" Rồi liền quay lưng vào trong phòng, Yểm chậm rãi đi theo phía sau.
Bên trong phòng.
Yểm biến thành một cái bồn đựng đầy nước, bên trong là viên ngọc khắc gia huy Tử Gia vốn treo ở chuôi kiếm của Tử Thiên và Tử Thần.
Viên ngọc màu tím phát ra ánh sáng lấp lánh dưới làn nước, hình ảnh mờ nhạt dần dần trở nên rõ nét hơn.
" Huyền ...!Hạo ?" Nhìn bóng dáng thiếu nữ hiện lên trong làn nước, Tử Thiên nghiêng đầu hỏi.
" Huhuhuhuhuhuhuhuhu.
" Chưa gì đã ăn vạ, đúng là cô nhóc kia rồi.
" Làm sao nữa ?" Tử Thiên ngồi trên chiếc ghế do Yên tụ thành, chống cằm hỏi.
" A Thiên, Thần Thần làm sao??? Anh làm gì Thần Thần của em rồi ?!? " Chưa chào nhau câu nào, mặt Tử Thiên nhăn lại, Tiểu Thần là em của anh, anh có thể làm gì thằng bé chứ.
" Im đi, đồ ngực tường! Anh đây thương Tiểu Thần còn chưa hết, có thể làm gì nó chứ! " Tử Thiên chỉ thẳng Huyền Hạo đang lấy khăn chấm nước mắt trong làn nước.
" Cái gì mà ngực tường ! Đồ cuồng em trai anh là đồ xấu tính.
"
Hai bên cãi nhau qua qua lại lại, Yên cảm thấy hình như anh trai chủ nhân nó và Hạo tiểu thư quên mất người bệnh cần cứu chữa đang nằm ngay đây thì phải.
Phải qua mất một lúc nữa, Huyền Hạo mới nhớ ra vấn đề chính.
" Mà anh đang ở đâu ?" Huyền Hạo hỏi.
" Đâu đó gần O tỉnh, thời tiết thay đổi liên tục, khá khó xác định đúng hướng đi nhanh nhất."
Từ dưới làn nước bắn lên một tia sáng, sau đó lan rộng dần ra thành một khu vực địa hình thu nhỏ, trên đó có 1 chấm nhỏ màu đỏ phát sáng.
" Em đã nói Huy Khu đưa 1 đội nhỏ của Nhà Chính đến địa điểm này, anh cùng Thần Thần hãy đến đó trước, em sẽ đến cùng họ.
"
" Bên O tỉnh có gì sao ?" Tử Thiên hỏi.
" Chắc Tử gia chủ chưa nói cho anh, O tỉnh hiện giờ là do Huyền đại nhân nắm quyền, hôm trước bọn em vừa bị rò rỉ thông tin khiến một tên gian tế của Tế Mị chạy thoát.
Chạy thì chạy chứ còn làm loạn hết căn cứ lên, có vài người của Tế Vân Huy gia bị thương khá nặng nên đại nhân gọi em tới.
" Huyền Hạo nhăn mặt đáp, nhìn vẻ mặt của cô nàng chắc chắn tình hình đang rối.
" Huyền đại nhân vốn định đưa quân về Nhà Chính an dưỡng, để lại Vân Lăng cai quản căn cứ nhưng lại bất ngờ bị vụ này làm tăng việc, ngài ấy đang bực lắm.
Nếu hai người đến thì đúng là trợ giúp lớn, ngặt nỗi tình hình bây giờ thì O tỉnh không hợp cho Thần Thần chữa trị.
"
Đến Huyền đại nhân cũng chưa dẹp yên thế cục, chẳng nhẽ .........
" Tên gian tế kia chẳng nhẽ mang theo ' Hồng Huyết ' !"
" Đúng vậy.
"
Hồng Huyết là thánh phẩm trị thương, cho dù mất đi 2/3 cơ thể thì chỉ cần có nó cũng có thể chữa lành toàn bộ, mà Hồng Huyết chính là máu của dòng chính ba gia tộc : Huyền, Mặc, Tử.
Nhất là trong lúc mạt thế, nó còn che giấu hoàn toàn mùi vị con người nếu kẻ mang nó là người, hơn nữa cũng khiến bọn họ khó khăn trong việc giết gian tế.
Bị ràng buộc bởi huyết thống, không thể làm bị thương người mang cùng dòng máu.
Cho nên tên gian tế chỉ mang theo 1 giọt máu của bọn họ thì cho dù là gia chủ các nhà cũng không thể tấn công trực diện hắn được.
" Là máu của ai ?" Bọn họ có dị năng đỉnh cấp từ khi sinh ra, đừng nói bị thương nặng, xây xát trầy da hoàn toàn là không thể.
" Của hai người đấy.
" Huyền Hạo khịt mũi.
" Há ?"
" Huyền đại nhân 30 năm trước lúc rời Nhà Chính có gọi chúng ta đến tạm biệt mà đúng không? Lúc đó hai người quên không đến, xong bị đại nhân tìm thấy, chích mỗi đứa một giọt máu rồi đem treo trên cây hai ngày, còn chưa nhớ à ?" Hạo tiểu thư cười khinh bỉ.
" .............!" Không nói còn suýt quên đấy, cái ký ức mất mặt muốn chết đó thì nhớ làm gì.
" Đại nhân ép máu hai người vào một viên ngọc, sau đó mang theo người.
Tháng trước, tên gian tế liều mình tấn công ngài, kết cục làm đứt sợi dây chuyền, nhưng cũng mất luôn cánh tay.
"
" Tên đó biết tin Thần Thần hôn mê, liền trốn ở chỗ tối, chỉ ban đêm mới di chuyển.
Mà toàn bộ thế giới bây giờ chắc có mỗi Thần Thần có dị năng là bóng tối, nói chung là muốn túm hắn còn phải chờ Thần Thần tỉnh.
"
' Đại nhân ' trong tam tộc là chỉ những người lớn tuổi hơn gia chủ, hoặc có thể nói là những cựu gia chủ, người sắp hết một chu kỳ.
Sau khi gia chủ mới kế nhiệm, gia chủ trước sẽ ghi lại tên mình trong cuốn sách của tộc, ghi rõ tên và thời gian tại vị, cũng từ bỏ tên mình, về sau những người còn lại trong tộc sẽ gọi họ là ' đại nhân '.
Trở thành ' đại nhân ' sẽ không còn ai gọi tên nữa, nên không cần thiết có tên, giống như ' Huyền đại nhân ' tức là cựu gia chủ Huyền gia.
" Được rồi, chắc khoảng 2 ngày nữa anh sẽ đến nơi.
Bọn họ đâu ?
" Em đã để Huy Lam dẫn đội, chắc bây giờ họ cũng sắp đến nơi rồi.
" Huyền Hạo đáp.
Nói chuyện thêm một lúc, cả hai người ngắt liên lạc.
Tử Thiên ngồi xổm trước ghế sofa Tử Thần nằm, khẽ vuốt vuốt tóc em trai.
Chờ anh.
Sau đó Tử Thiên quay bước ra ngoài, đám lính đánh thuê cùng đôi mẹ con nọ đang quây quần bên một chậu lửa lớn, thấy Tử Thiên đi ra Xu Lam Du liền lập tức đứng lên.
" Lời đề nghị của các người không tồi, tôi sẽ đi cùng mấy người."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...