Edit: Mạc Nhi
Beta: Yến Phi Ly
Trong khi Nam Thiệu và Trương Dịch đang tìm kiếm Lý Mộ Nhiên và Trương Duệ Dương thì bên ngoài căn cứ Đông Châu cách thị trấn Tử Vân mấy ngàn dặm, trong khu dân cư nghèo nơi mà một đống gạch đá và tấm ván gỗ bỏ đi gom lại xây thành một túp lều nhỏ, Lý Mộ Nhiên đang cùng Trương Duệ Dương và ba đứa trẻ khoảng mười một, mười hai tuổi vây quanh đống lửa chia nhau một nồi canh rau.
Ngày đó Lý Mộ Nhiên ôm lấy Trương Duệ Dương, trong lúc nguy hiểm đã bộc phát dị năng mà bình thường không dùng được, hai người vừa lúc rơi xuống túp lều này. Lúc ấy đã là chạng vạng, ba đứa trẻ đều ở đó, khi nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ đột nhiên xuất hiện đều ngây người, một hồi lâu mới sợ hãi lên tiếng nhưng cũng không chạy ra ngoài. Dù sao đang sống trong tận thế, có chuyện quái lạ gì mà bọn chúng chưa thấy qua, vậy nên khi nhìn thấy Lý Mộ Nhiên và Trương Duệ Dương, ba đứa trẻ cũng không có hành động gì mà chỉ giật mình bởi vì hai người họ xuất hiện quá đột ngột, khi bình tĩnh lại thì cũng chẳng có việc gì.
Sau khi trò chuyện với bọn chúng, Lý Mộ Nhiên biết lần này mình đi xa hơn lần trước nhiều, vậy mà đến tận tỉnh Đông Châu. May là có căn cứ ở gần đó, không thì nếu dừng lại ở bên ngoài hai dì cháu có thể sẽ gặp phiền toái lớn. Căn cứ Đông Châu rất lớn, là một thành phố có một con sông đào bảo vệ, tường thành cũng được tu sửa từ tường cũ được xây từ hàng ngàn năm trước.
Ba đứa trẻ có hai đứa là con trai, một tên là Phó Đam, mười ba tuổi, một đứa là Lý Viễn Trác mười một tuổi, còn bé gái tên là Ngô Tử Nhiên, cũng mới mười một tuổi. Ban đầu khi căn cứ được thành lập, cha mẹ của chúng đều tham gia nhiệm vụ dọn dẹp zombie, bọn chúng cũng từng được ở trong thành, thế nhưng sau khi cha mẹ ra ngoài giết động vật biến dị không trở về, bọn chúng không thể ở lại nơi đó được nữa, nguyên nhân là vì không đủ điểm cống hiến trong một tháng nên bị đuổi ra ngoài. Mới đầu, căn cứ còn có thể phân phát miễn phí hai cái bánh bao không nhân và một chén cháo loãng cho người thường mỗi ngày, sau này người đến càng nhiều nên khó duy trì, trước giảm đi một cái bánh bao, sau lại ngưng phát cháo, cuối cùng dừng hẳn việc cung ứng này, bắt đầu dựa vào điểm cống hiến để đổi lấy thức ăn.
Bởi vì đang là tận thế, công việc dành cho người thường trong căn cứ cũng không nhiều, việc thoải mái đương nhiên đã bị người có quan hệ chiếm hết, vài việc nặng nhọc còn lại cũng bị cướp đoạt không còn, vì thế xuất hiện một phần lớn người không có việc làm. Vì căn cứ được thành lập nên thành thị thôn trấn xung quanh đều được dọn dẹp sạch sẽ, muốn giết zombie kiếm tinh hạch phải đi mấy trăm kilomet, không có xe thì một ngày đi không kịp, mà phần lớn người thường đều e ngại động vật biến dị không muốn ra khỏi căn cứ, thế nên trong căn cứ xảy ra tranh chấp cướp đoạt thức ăn và những đồ chống lạnh, thậm chí xuất hiện không ít việc giết người ăn thịt, dẫn đến cấp cao trong căn cứ đau đầu với việc quản lý, cuối cùng đơn giản hạ lệnh trục xuất toàn bộ người không nộp được điểm cống hiến ra ngoài.
Bị trục xuất đều là người thường bị người dị năng và với súng đạn đe dọa không dám phản kháng, đương nhiên cũng không thể tìm nơi khác thành lập chỗ ở, vì thế đều ở lại bên ngoài căn cứ. Đối với chuyện này, người trong căn cứ đều mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần bọn họ không ảnh hưởng đến hoạt động bên trong thì không ai lãng phí tinh thần để ý tới.
Việc này đều xảy ra sau khi trời đột ngột chuyển tối và mưa to liên miên cùng với động thực vật biến dị, do hệ thống thoát nước trong thành cổ được xây dựng rất tốt nên căn cứ không bị ngập lụt, chỉ là rét lạnh làm chết một số người, sau này gặp động thực vật biến dị lại làm chết thêm một số nữa. Nhưng so với Thị trấn Vọng Dương thì quả thực là may mắn hơn nhiều lắm.
Mà ở bên ngoài, có kẻ vì không muốn chết đói nên không thể không mạo hiểm bắt đầu chiến đấu với động thực vật biến dị, cũng bắt đầu ăn thử tất cả những gì kiếm được, thịt động vật biến dị cũng như côn trùng biến dị, thực vật biến dị có màu xanh và rau củ. Trong quá trình đó, đương nhiên có không ít người chết đi, nhưng cũng nhờ vậy mà tích lũy được nhiều kinh nghiệm. Tỷ như phần lớn thịt động vật biến dị đều có thể ăn được, chỉ là có lúc ăn ngon có lúc thì khó nuốt, một ít thực vật tuy rằng ăn không ngon nhưng lại có thể tiêu hóa tốt và cung cấp dinh dưỡng cho con người, những điều này đều do từng người từng người dùng mạng thử mà ra. Thế nhưng dù vậy, người ở bên ngoài căn cứ cũng không giảm bớt bởi vì có thêm người từ nơi khác đến và những kẻ không thể tồn tại trong căn cứ bị đuổi đi.
Không thể không nói, khác đám Kiều Dũng vẫn vô cùng cẩn thận khi tiếp xúc với động thực vật biến dị, ở phương diện này căn cứ đã sớm đi trước rất nhiều. Có lẽ, đây chính là nguyên nhân chủ yếu để quản lý căn cứ cho phép người sống sót bị trục xuất vẫn ở ngay bên ngoài.
Muốn dựng nơi ở thì cần nguyên liệu, muốn lấy nước nấu ăn thì cần than đá hoặc củi gỗ, cho nên đối với người sống sót bên ngoài căn cứ mà nói, tảng đá, viên gạch và vật liệu gỗ vô cùng khan hiếm. Ba đứa trẻ có thể có được một nơi ở nhỏ như vậy thật sự không phải là một chuyện dễ dàng, trong đó còn nhờ hàng xóm chung quanh giúp đỡ, khi mới bị đuổi ra ngoài thật vất vả để có được chốn nhỏ này.
Lý Mộ Nhiên và Dương Dương rơi xuống nơi này, ngoại trừ cuốc chim cô mang theo, dao găm của Dương Dương và con dế nhũi Ú Ú bám trên vai Dương Dương thì không còn gì khác. Nghĩ đến tinh hạch và thức ăn đặt trong khách sạn là Lý Mộ Nhiên lại đau lòng, không nói đến nhiều thứ khác, chỉ cần như vậy là đủ cho cô mang Dương Dương tiến vào căn cứ rồi. Thế nhưng hiện tại, cô chỉ có thể thương lượng cùng ba đứa trẻ xem có thể giữ hai người lại hay không, cho dù túp lều nhỏ nhìn qua rất nguy hiểm này có thể sụp bất cứ lúc nào thì cũng tốt hơn là ngủ giữa trời.
Tâm đề phòng của trẻ con sống sót trong tận thế đương nhiên rất mạnh, chẳng qua vì có Trương Duệ Dương, hơn nữa Lý Mộ Nhiên lại là người dị năng, đương nhiên bọn chúng không biết dị năng của cô rất không đáng tin. Sau khi thương lượng, ba đứa trẻ đáp ứng cho hai người tạm thời ở lại nhưng phải giao tiền thuê. Một tháng trả năm tinh hạch, tinh hạch của zombie hay động thực vật biến dị đều được, cũng có thể dùng thứ khác để thay thế tỷ như đồ ăn, củi gỗ, xăng. Còn về thức ăn, Lý Mộ Nhiên có thể cùng bọn chúng lên núi đương nhiên cũng có thể tự cô nghĩ cách.
Nghe xong điều kiện, Lý Mộ Nhiên đáp ứng không cần chần chờ, trong lòng tuy rằng cảm thấy rất hợp lý, giá cũng không cao, thế nhưng lại vẫn không thể không cảm khái tận thế đã buộc trẻ con phải trở nên khôn lỏi già dặn như vậy.
Vì thế từ ngày ấy trở đi, mỗi ngày cô đều mang theo Dương Dương và ba đứa trẻ lên núi tìm thực vật biến dị có thể ăn được. Từ bọn chúng, cô và Dương Dương có thể biết được thực vật biến dị nào cần tránh đi, loại nào không gây nguy hiểm cho con người. Cũng nhờ vậy cô mới biết không phải tất cả thực vật biến dị đều có thể hoạt động, có một số chỉ là nhìn qua tương đối khổng lồ đáng sợ mà thôi. Có lẽ đây chính là cái gọi là trời không tuyệt đường người.
Khiến mấy đứa trẻ sửng sốt đó là đi kiếm thực vật biến dị với Lý Mộ Nhiên khiến bọn chúng dường như may mắn hơn, luôn có thể nhặt được thực vật biến dị vừa mới chết, dạng gì cũng có, có thể ăn, có loại còn có cả tinh hạch mà căn cứ thu, hơn nữa hầu như không gặp nguy hiểm gì.
“Ngày mai chị muốn đi với đội giết zombie, không thể lên núi cùng các em.” Lý Mộ Nhiên gian nan nuốt xuống thực vật biến bị trong bát, mắt nhìn Trương Duệ Dương ngoan ngoãn bưng cái bát sứt húp từng ngụm nhỏ thức ăn mà không khóc không ầm ĩ, khiến trong mắt cô chợt lóe vẻ đau lòng. Mới đến đây hơn một tháng mà chút thịt nuôi được trên người nhóc con đã bay sạch. Điều khiến cho cô khó chịu hơn đó là Dương Dương chỉ vào ngày đầu tiên hỏi ba ba ở đâu, làm thế nào mới tìm được ba, sau khi nhận được câu trả lời liền không đề cập đến nữa, thằng bé chỉ trở nên rất ít nói, cũng không bao giờ ghét bỏ thực vật biến dị quá khó ăn, cho nhóc ăn cái gì thì nhóc ăn cái đó, khiến cô dù muốn an ủi cũng không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể nghĩ cách làm sao sớm vào căn cứ một chút, sau đó tìm cơ hội tới Bác Vệ. Tuy dễ dàng tìm được thực vật biến dị nhưng kì quái là thực vật biến dị họ tìm được đều không có tinh hạch, mặc dù có vài thứ có thể đổi tinh hạch nhưng không phải lần nào cũng gặp được. Tinh hạch tìm được không nhiều, lại phải chia đều cho mấy người, căn bản không thể dùng chút tinh hạch này mua đồ ăn, càng đừng nói đến việc khác. Cho nên đối với cô mà nói, việc ưu tiên hàng đầu hiện nay chính là đi giết zombie thu thập lượng lớn tinh hạch, sau đó mới có thể nói đến chuyện khác.
“Vậy để em trai nhỏ ở nhà đi, bọn em trông giúp chị.” Ngô Tử Nhiên nói, đã ở chung hơn một tháng, bé cũng rất thích Trương Duệ Dương.
Nghe nói thế, Trương Duệ Dương theo bản năng nắm chặt tay Lý Mộ Nhiên sợ bị bỏ lại, nhưng vẫn hiểu chuyện không mở miệng nói không được.
“Không cần.” Lý Mộ Nhiên nắm chặt bàn tay nhỏ bé, lắc đầu, cô sẽ không giao Trương Duệ Dương cho bất kì kẻ nào. Đừng nói Trương Duệ Dương đã có thể giết zombie, dù không thể giết cô cũng thà cột nhóc trên lưng chứ không muốn để nhóc ở lại nơi hỗn loạn này. Cô hi vọng có thể đổi chỗ ở tốt hơn, sau đó nghĩ biện pháp đi căn cứ Bác Vệ, không thì truyền tin qua cũng tốt.
Ba đứa trẻ nhìn nhau, sau đó Phó Đam lớn tuổi nhất đột nhiên mở miệng “Tụi em muốn đi với chị, em cũng có tinh hạch.” Muốn đi hơn trăm dặm, họ có thể giao nộp số tinh hạch nhất định cho vài đội có xe trong căn cứ, nếu xe bọn họ còn dư chỗ sẽ thuận tiện mang theo hoặc khi trở về nộp một phần ba tinh hạch kiếm được thì sẽ có không ít đội đồng ý chở. Đương nhiên, nếu không giết được zombie không giao được tinh hạch, vậy chỉ có thể tự mình bò về. So với thực vật và động vật biến dị, giết zombie tuy rằng dễ hơn một chút nhưng lại nguy hiểm hơn rất nhiều, bởi vì dù bị động thực vật biến dị làm bị thương cũng không lây nhiễm, mà zombie thì dù chỉ bị xước da một chút thôi cũng chỉ có thể chờ chết.
Lý Mộ Nhiên nhìn thoáng qua dao chặt dưa hấu bị hỏng bên cạnh bọn chúng, trầm mặc nói “Đi cũng được nhưng chị sẽ không bảo vệ các em.” Cô chỉ có thể vừa bảo vệ Trương Duệ Dương vừa giết zombie, những người khác thì không lo được. Ở chung hơn một tháng, tâm tính của ba đứa trẻ nhìn qua khá ổn, nhưng đấy là ở tình huống không gặp nguy hiểm, cho nên cô chưa thể hoàn toàn tin tưởng bọn chúng.
“Bọn em không cần chị bảo vệ.” Sắc mặt Phó Đam tái nhợt nhưng vẫn mạnh miệng nói. Trên thực tế, chúng căn bản chưa từng giết zombie, trước kia có cha mẹ, không cần bọn chúng đi làm, sau này là bởi vì zombie chung quanh căn cứ đã bị dọn dẹp sạch sẽ, bọn chúng không lấy được tinh hạch, càng không có khả năng đi nhờ xe để giết zombie. Lúc này, số tinh hạch có được là do sau khi hai người Lý Mộ Nhiên đến, nhặt được mấy thực vật kia đổi được.
Lý Mộ Nhiên đương nhiên sẽ không đả kích dũng khí của một đứa trẻ, chỉ gật đầu rồi không nói thêm gì nữa.
Túp lều quá nhỏ, ba đứa trẻ ngủ vừa đủ, giờ có thêm Lý Mộ Nhiên và Trương Duệ Dương liền rất chật chội, cuối cùng chỉ có thể dời đống lửa, chen chúc với nhau coi như vừa đủ nằm. Có hai tấm trải giường bị hỏng, đắp trên người căn bản không ngăn được lạnh, củi lửa không đủ, không thể đốt cả đêm, không biết ba đứa trẻ kia làm cách nào sống được đến bây giờ. Mà điều duy nhất khiến Lý Mộ Nhiên yên tâm chính là Trương Duệ Dương không sợ lạnh, ôm nhóc vào người như lò sưởi, ai cũng muốn ngủ bên nhóc, thế cho nên đến hừng đông tất cả mọi người đều chen thành một đống.
Buổi sáng vẫn ăn canh nấu từ thực vật biến dị, không chỉ răng và đầu lưỡi đau, dạ dày cũng rất khó chịu nhưng quả thật không có biện pháp khác, ít nhất còn có thứ để ăn. Người sinh hoạt bên ngoài căn cứ hầu như đều ăn thứ này và một ít thịt động vật biến dị chua khó nuốt hoặc thịt côn trùng, có một lần Ú Ú trên vai Dương Dương thiếu chút nữa đã bị người ta bắt ăn. Cũng là lần đó, Lý Mộ Nhiên kiến thức được tốc độ nhanh nhẹn cùng với sự hung tàn của Ú Ú, nếu không phải Dương Dương kêu dừng, người kia chỉ sợ đã mất mạng.
Nhắc tới Ú Ú liền phải nói thêm một chút, Lý Mộ Nhiên phát hiện sau khi đến nơi này Ú Ú lớn rất nhanh, khi vừa ấp ra chỉ bằng nửa bàn tay, hiện tại lại như con ưng lớn đứng trên vai Dương Dương, thế nào cũng thấy kỳ quái. Liên tưởng đến lúc trước Trương Dịch nói dế nhũi thích cắn thực vật, cô không chỉ một lần hoài nghi đám thực vật biến dị mà bọn họ nhặt được kia đều do con dế này xử lý, bằng không thật sự không có cách nào giải thích vì sao nó không ăn gì mà lại lớn như vậy. Đối với suy đoán này, Dương Dương chỉ đáp lại bằng khuôn mặt không hiểu, sau đó liền ném ra sau đầu. Dù sao với trẻ con mà nói, Ú Ú không đói bụng cũng rất tốt, về phần nó có năng lực gì, nhóc không hề để ý, bởi vì nhóc chỉ đơn thuần coi Ú Ú là bạn bè mà thôi.
Ăn sáng xong, bọn họ liền chuẩn bị những thứ cần mang đi, sau đó đi đến cổng căn cứ, đứng ở đó chờ các đoàn xe trong thành ra ngoài. Nói là chuẩn bị kỳ thật cũng không có gì để mang, trừ vũ khí thì chỉ còn mấy cây trúc đã nướng chín, thứ này hương vị không ngon nhưng chứa rất nhiều tinh bột, có thể coi là đồ ăn tốt, cộng thêm mấy bình nước. Nước do căn cứ dùng ống dẫn tới bên ngoài, đã được người dị năng tinh lọc cung cấp miễn phí cho dân nghèo. Mặc kệ quản lí cấp cao trong căn cứ có mục đích gì, việc này vẫn làm cho rất nhiều người được lợi.
Lý Mộ Nhiên không có ba lô, cuối cùng đồ ăn và nước của cô đều để chung với ba đứa trẻ trong một cái túi lớn.
Họ dừng lại cách cổng căn cứ một khoảng, chỗ đó đã có không ít người, gần như không có phụ nữ và trẻ em nên khi bọn họ xuất hiện đã lập tức thu hút không ít sự chú ý, còn có kẻ ngán ngẫm lắc đầu. Thần sắc của ba đứa trẻ đã trở nên hơi co quắp, cọ cọ đôi giày thể thao rách nát dưới chân tiết lộ nỗi bất an trong lòng. Ngược lại, Lý Mộ Nhiên nắm tay Trương Duệ Dương đứng phía trước hoàn toàn không chịu ảnh hưởng gì.
“Ú Ú rất khiến người ngoài chú ý.” Lý Mộ Nhiên thấp giọng nói với Trương Duệ Dương, cô thấy hơi khó xử, bởi vì hiện tại không phải chỉ cần để Ú Ú trong ba lô là có thể mang đi. Một đứa trẻ mang theo côn trùng biến dị, thật sự rất khó để không gây chú ý.
“Vậy phải làm sao ạ?” Trương Duệ Dương sờ cái bụng mập mạp của Ú Ú, ngẩng đầu hơi phát sầu nhìn Lý Mộ Nhiên.
Lý Mộ Nhiên im lặng, cô đương nhiên sẽ không khuyên Trương Duệ Dương bỏ Ú Ú đi, ở cùng nhau lâu như vậy, cho dù cô không thích côn trùng thì giờ cũng có cảm tình, huống chi đã sớm chiều làm bạn.
“Thôi kệ đi.” Cô trả lời, cảm thấy mình quả thực nói rất vô nghĩa, vì thế sửa thành hỏi “Dương Dương không cảm thấy Ú Ú nặng sao?” Hiện tại hình thể của con dế nhũi này nếu đặt trên vai cô, phỏng chừng bả vai của cô cũng sẽ bị ép rất nặng, đứa nhỏ này lại như không chịu ảnh hưởng gì khiến cô thật sự rất ngạc nhiên.
Trương Duệ Dương lắc đầu “Không nặng ạ.” Hiển nhiên nhóc đã sớm quen.
Lý Mộ Nhiên vốn không giỏi biểu đạt, tìm đề tài nói hai câu, kết quả mỗi câu đều bị đứa trẻ mờ mịt bất giác trả về, trong lòng thở dài, nghĩ rằng nên buông tha cho việc khiến nhóc nói nhiều thêm vài lời, khi quay đầu dặn ba đứa trẻ phía sau những vấn đề cần chú ý khi đối mặt với zombie thì trong căn cứ liền có xe nối đuôi chạy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...