Mạt Thế Chi Phế Vật

Edit: Mạc Nhi

Beta: Yến Phi Ly

Ngay khi Trương Dịch và Nam Thiệu bị đưa lên trời thì Kiều Dũng và Thạch Bằng Tam cũng chạy ra khỏi khu nhà, họ vô cùng lo lắng nghĩ cách làm sao để ra tay giúp đỡ. Giới Sân, Bùi Viễn kêu thảm chạy ra từ phía sau, mà ngay phía sau họ có một thứ giống như con rắn màu xanh lục to bằng cánh tay bám riết không buông, thứ đó đung đưa giữa không trung, sau đó vút một cái quấn lấy cổ Bùi Viễn tha cậu về phía sau tòa nhà. Giới Sân nghe được tiếng kêu rên, quay đầu nhìn thấy liền đưa cánh tay giữ chặt Bùi Viễn, nhưng lập tức phát giác như vậy sẽ chỉ làm cậu ta chết càng nhanh, vì thế lại buông tay ra, túm lấy dây leo thô to kia, giơ đao chém điên cuồng vào nó.

Dây leo mềm dẻo dị thường, chém nửa ngày mà nó mảy may không tổn hao gì, ngược lại là trên bề mặt vươn ra rất nhiều lông mịn chui vào lòng bàn tay Giới Sân, không chút khách khí hút máu tươi của cậu. Đồng thời dây leo quấn lấy Bùi Viễn cũng đang chà sát làm rách da cổ để hút máu, trong thời khắc hút máu điên cuồng, lông mịn còn muốn chui vào động mạch cổ, ý đồ muốn hưởng dụng một bữa ăn ngon lành. Mắt thấy Bùi Viễn vì mất máu mà xanh tái cả mặt, ánh mắt trắng dã sắp chống đỡ không nổi, Kiều Dũng và Thạch Bằng Tam vội vã xông tới.

“Hòa thượng tránh ra!” Kiều Dũng hét lớn đồng thời ném ra một cầu lửa, mà Thạch Bằng Tam cầm trên tay kim loại đã được biến thành lưỡi đao sắc bén, chém vào khúc giữa của dây leo, cứ tưởng rằng lần này có thể chém nó thành hai khúc nhưng không ngờ chỉ gây ra xây xước bên ngoài, có điều cũng khiến nó tạm thời lui lại phía sau. Giữa chiến đấu trên bầu trời và mặt đất thì bọn họ giúp dưới mặt đất vẫn tốt hơn.

Tuy kim loại sắc bén thế nhưng cầu lửa của Kiều Dũng hiển nhiên có lực uy hiếp lớn hơn một ít, vừa đụng tới dây leo kia, nó liền giật giật mấy cái, sau đó buông lỏng Bùi Viễn ra, muốn chạy trốn, lại chưa kịp làm thì đã bị Thạch Bằng Tam vung đao ngăn cản. Họ nghe được tiếng vang tách tách, một miếng vỏ ngoài màu xanh bị cạo xuống, nhưng cũng không thấy máu dịch chảy ra, mà cầu lửa của Kiều Dũng thì giống như con giòi ăn sâu vào bên trong dây leo, sau đó trong đầu mọi người vang lên tiếng thét đau đớn thê lương, rầm một tiếng; một khúc dây leo xanh rơi xuống mặt đất, còn lại thì nhanh chóng rút về, lưỡi đao của Thạch Bằng Tam căn bản ngăn cản không kịp.


Giới Sân ôm lấy Bùi Viễn, tay trái và cổ Bùi Viễn đều chảy máu không ngừng, sắc mặt trắng bệch hiển nhiên mất máu không ít.

“Tiểu Viễn sao rồi?” Không vội đuổi theo dây leo cũng bất chấp việc nó là cái gì, hai người Kiều Dũng đi tới vươn tay dò xét mũi Bùi Viễn, lại xem xét vết thương của cậu, xác định người vẫn còn sống, động mạch chủ không bị chọc thủng, mới hơi nhẹ nhàng thở ra. Lại nắm tay của Giới Sân, hỏi “Có độc không?”

Giới Sân lắc đầu, nhưng sắc mặt vẫn khó coi như cũ, lại không phải vì chính mình mà là lo lắng cho cậu thanh niên trong ngực sẽ chống đỡ không nổi.

“Thạch Tam, cậu đưa hai đứa về trước đi.” Kiều Dũng không hỏi nhiều, chung quy cho dù có độc hắn cũng không thể giúp đỡ, còn không bằng để hai người đi về trước, ít nhất trong khách sạn an toàn hơn rất nhiều.

Thạch Bằng Tam đáp lại một tiếng, dặn một câu cẩn thận, sau đó khom lưng cõng Bùi Viễn rồi cùng Giới Sân men theo đường cũ trở về. Mà Kiều Dũng đi đến trên đường ngẩng đầu tìm kiếm tung tích một chim hai người.


Lúc này Nam Thiệu đã chiến đấu cùng chim kỳ dị đến khúc gay cấn, khi hắn tập trung hoàn toàn ý thức đến mi tâm thì đột nhiên phát hiện trong mắt hắn tất cả mọi thứ bây giờ đều đã rất khác. Trên người con chim kỳ dị kia lại bao phủ một tầng sương mù màu xám đen, mà chỗ sương mù dày đặc nhất chính là nằm ở giữa đầu, ước chừng khoảng một nắm tay trẻ con, sương mù màu đỏ không ngừng xoay tròn. Trực giác nói cho hắn biết đám sương màu đỏ kia là nơi mấu chốt. Trong nháy mắt hắn dựa theo trực giác, lập tức đâm xà beng trong tay vào đầu con chim, một tay còn lại siết chặt lấy cổ nó đề phòng bị nó quăng ra ngoài.

Nếu đưa dị năng vào sẽ thúc đẩy được sinh mệnh phát triển, như vậy nếu làm ngược lại liệu có phải sẽ hấp thu bớt năng lượng sống trong đó? Trong đầu chợt lóe ý nghĩ này, hắn không chút do dự thử đem ý thức tụ tập tại nơi có sương mù màu đỏ, giống như khi đang hấp thu tinh hạch vậy, ý đồ dẫn năng lượng bên trong ra ngoài. Nhưng mà cố gắng hồi lâu vẫn không thấy hiệu quả, ngược lại con chim bởi vì đầu không bị đánh nữa mà dần dần khôi phục bình thường, bắt đầu bay cao rồi lại thấp, tất nhiên là bởi vì muốn thoát khỏi người trên lưng nó. Nam Thiệu tóm cổ nó, lại thêm toàn bộ tinh thần đều đặt ở việc làm như thế nào hấp thu hoặc là tiêu diệt đám sương mù đỏ kia, nhất thời bình an vô sự, thế nhưng tay Trương Dịch lại càng ngày càng vô lực, thần chí dần dần mơ hồ. Khi mà con chim bay sát qua một tòa nhà cũ thì mất lực buông tay ra, anh rơi xuống nóc nhà xếp mái ngói màu đen, theo độ nghiêng mà ngã nhào xuống.

Mất đi sức nặng mấy chục cân, con chim lập tức thoải mái hơn nhiều, bắt đầu bay lên cao. Nam Thiệu như có chút giật mình, lập tức thoát ra khỏi cảm giác huyền bí vừa nãy, cúi đầu thì thấy Trương Dịch rơi xuống nóc nhà, nhất thời tinh thần hắn đều ngưng trệ, hét to tên của anh, cánh tay trái theo bản năng dùng lực, tay phải bộc phát ra sức mạnh xa lạ mà chính hắn cũng thấy ngạc nhiên đâm vào họng của con chim. Con chim khóc nỉ non như đứa trẻ rồi kêu lên thảm thiết, sau đó cong vẹo rơi xuống giống như bị mất đi khống chế.

Mà cùng thời gian này, Kiều Dũng nhìn thấy Trương Dịch rơi xuống liền nhanh chân chạy qua.


Bụp một tiếng, Trương Dịch lọt vào giữa một đống dây leo đỏ như máu, sau đó nhanh chóng bị bọc lấy. Khi Kiều Dũng đuổi tới chỉ nhìn thấy một dáng người bị bao kín như kén màu đỏ thẫm, mới nhìn thì cứ như một người bị lột da, đợi đến khi nhìn kỹ thì ra là từng tầng dây leo bao quanh. Hắn không kịp nghĩ nhiều liền ném một cầu lửa qua. Vào lúc này, con chim mang theo Nam Thiệu lảo đảo rơi xuống, dập tắt cầu lửa kia, họ nghe thấy mấy tiếng kêu quái lạ, dây leo đỏ vốn đang bó chặt lấy Trương Dịch đột nhiên tản ra quấn về hướng một người một chim. Nam Thiệu và chim khi rơi xuống đất giống như là chui đầu vào lưới, lập tức liền bị bao kín, mà con chim khi cơn đau đầu biến mất, lập tức khôi phục sức chiến đấu, rú lên một tiếng thê lương phá tan dây leo đỏ bay lên trên trời, sau đó hệt như là có người đuổi theo bỏ trốn mất dạng, ngay cả con mồi tươi sống đứng ngay bên cạnh cũng không buồn để ý.

Kiều Dũng chửi một tiếng, cũng không biết là mắng Nam Thiệu xui xẻo hay là vì con chim kia rốt cuộc rời đi mà cảm thấy may mắn, lui về phía sau mấy bước lại tiếp tục một mình chiến đấu hăng hái ném cầu lửa thiêu cháy dây leo cứu người, hắn còn phải đề phòng không biết lúc nào dây leo sẽ quấn lấy mình. Thực vật tựa hồ đều sợ lửa, dây leo đỏ không công kích Kiều Dũng, nhưng cũng không buông tha hai con mồi mà nó đã bắt được. Kiều Dũng ở bên ngoài gấp đến độ xoay quanh, lại thêm lúc trước công kích con chim đã tiêu hao cạn kiệt năng lượng, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả chính bản thân hắn cũng phải cùng chung số phận. Chính vào thời điểm không biết làm thế nào, hắn chợt nhìn thấy gỗ mục trong sân, ý tưởng lóe lên khiến hắn tiến lên cầm lấy một khúc gỗ khô dùng dị năng đốt cháy, sau đó cầm đi đốt dây leo. Vừa đốt vừa hô to tên Nam Thiệu và Trương Dịch, muốn biết bọn họ có còn sống hay không.

Hắn gọi nhiều lần cũng không được hai người đáp lại, lại gọi tới vài con zombie, hắn đành chạy về phía Thạch Bằng Tam cùng với Lý Mộ Nhiên và cục thịt Trần mới vừa tới để cùng nhau giải quyết.

“Tổ trưởng Kiều, anh Dịch đâu? Anh Thiệu nữa?” Lý Mộ Nhiên và cục thịt Trần ở trong khách sạn đã nghe thấy tiếng kêu khủng bố của con chim quái lạ nhưng không rõ xảy ra chuyện gì, mãi đến khi Thạch Bằng Tam mang theo Bùi Viễn và Giới Sân trở về mới biết được hai người Nam Thiệu gặp nguy, lúc này không chút do dự theo lại đây.

Kiều Dũng chỉ chỉ thứ do dây leo tạo thành, bởi vì bỏ thêm một Nam Thiệu mà trở nên càng lớn nhưng đã mất đi hình người khủng bố, mệt đến mức thở dốc “Đều ở bên trong, chỉ mong còn sống. Mẹ nó chứ, thứ này lợi hại hơn đám trước kia nhiều, đốt cũng không chết!”

Cục thịt Trần nghe vậy ánh mắt đều hằn đỏ, giơ đao vọt qua, một đao bổ về phía cái kén to lớn kia. Y là biến dị tốc độ lại còn đang nóng vội, ngay cả Kiều Dũng cũng ngăn không kịp. Sau đó liền nghe một tiếng va chạm lớn, hệt như lưỡi mác giao nhau, dây leo kia chịu kích thích mà tản ra ý đồ muốn bọc luôn cả cục thịt Trần, thế nhưng y đã sớm lui ra vì thế đám dây leo cũng lui trở về. Những người khác ngay cả bóng dáng hai người Trương Dịch cũng chưa thể thấy.


“Đệt, cứng như sắt ấy!” Cục thịt Trần câm lặng, đao y cầm đã bị mẻ, đủ thấy dây leo cứng cớ nào. Nhưng mà y lại không tính toán buông tay, trừng mắt sốt ruột muốn tiếp tục chém.

Lý Mộ Nhiên thấy thế, không phát ra một tiếng đi lấy mấy khúc củi trở về “tổ trưởng Kiều, cho em mượn lửa.” Thạch Bằng Tam thấy vậy, suy nghĩ rồi cũng đi tìm củi châm lửa, một tay cầm củi cháy một tay cầm vũ khí kim loại, hai tay hai thứ ra trận.

Ngay khi mọi người nghĩ cách cứu người, trong kén Nam Thiệu ôm chặt Trương Dịch đã hôn mê không biết gì, vừa chịu đựng dây leo co rút mang đến phần lớn áp lực cùng với gai nhọn trên dây leo ghim vào thân thể hắn để hút máu, vừa thử cảm giác giống như khi còn trên lưng con chim, cố gắng tìm điểm yếu của nó. Tuy rằng nghe được Kiều Dũng gọi, còn có tiếng bọn họ nói chuyện, nhưng chẳng thể đáp lại. Hắn biết rõ nếu mình lãng phí thêm một giây, Trương Dịch liền thêm một phần nguy hiểm.

Tập trung tinh thần trước mi tâm, trong mắt không chỉ thấy được sương mù màu xám bao phủ dây leo, như là thẩm thấu vào nó, hắn tỉ mỉ xem xét tổ chức bên trong, còn thấy được màn sương mờ màu trắng nhạt đến cơ hồ bị xem nhẹ phủ trên người Trương Dịch. Lòng hắn căng thẳng, chịu đựng cơn choáng váng vì mất máu, không dám tiếp tục lãng phí thời gian bắt đầu tìm kiếm nơi đậm đặc nhất của dây leo. Nhưng mà dây leo này không giống con chim kia liếc mắt nhìn một cái là thấy hết, không nói trên mặt đất phân cành lá khó tìm huống chi gốc rễ đâm sâu vào trong đất càng rắc rối khó gỡ, muốn tìm ra chỗ sương mù khác thường gần như là việc không thể. Thế nhưng hiện tại ngoại trừ kiềm chế tâm trạng rối bời, toàn lực tập trung ra thì hắn đã không có biện pháp khác, vì chính hắn và cũng vì Trương Dịch, nhất định tìm ra một con đường sống!

Ước chừng là dây leo trời sinh sợ sợ lửa, cho nên khi mấy người Lý Mộ Nhiên cầm củi cháy tới, cái kén bao vây Nam Thiệu không tấn công họ, thế nhưng trên thực tế khi vài người liều mạng dùng lửa đốt hay dùng đao chém cũng không thể gây thương tích cho nó. Mắt thấy thời gian từng chút một trôi qua, cứ tiếp tục như vậy người ở bên trong dù không bị siết chết, chỉ sợ cũng ngạt chết. Chính lúc tâm tình mấy người lo lắng tới cực điểm lại không tìm ra cách nào, dây leo kia đột nhiên nổ tung, hiện ra hai người bên trong gắt gao ôm nhau, đầy người vết máu, quần áo rách nát.

Nam Thiệu mờ mịt ngẩng đầu, tựa hồ không quá rõ phát sinh chuyện gì. Hắn vừa rồi thật vất vả mới tìm thấy điểm yếu màu xanh của dây leo, còn chưa kịp làm gì liền nhìn thấy một đám sương mù màu đen lấy tốc độ cực nhanh vọt qua, trong chớp mắt nuốt chửng toàn bộ điểm màu xanh kia. Bởi vì mất máu, thiếu không khí cộng thêm thời gian dài tập trung ý thức cao độ để sử dụng dị năng, lúc này hắn đã mỏi mệt tới cực điểm, cho nên phản ứng hơi chậm, nhưng áp lực trên người biến mất thì vẫn có thể cảm giác được. Khi ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt thân quen của đám cục thịt Trần, hắn cơ hồ là theo bản năng nói ra một câu vẫn luôn quẩn quanh trong đầu hắn kể từ khi Trương Dịch lao ra khỏi phòng “Không được để Trương Dịch chết!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui