Edit: Mạc Nhi
Beta: Yến Phi Ly
Hẻm sau ngoại trừ hai đầu thông về phía đường chính còn có một đường rẽ tương đối hẹp kéo dài đến khu kiến trúc thấp bé cũ kỹ, chỉ là nơi này tới gần trung tâm thị trấn, cho dù tiến vào cũng rất khó đi ra ngoài. Con đường ấy vừa lúc ở nơi giao nhau giữa hai phố trước và sau, bị ngăn ở bên ngoài tường đất, cũng chính là vì cách khá xa cho nên ngày hôm trước dọn dẹp đường tắt cũng không đánh động đến zombie bên kia.
Tường đất bị mở ra một đường chuyên dụng có thể vừa đủ cho một chiếc xe đẩy tay đi qua, Kiều Dũng và Thạch Bằng Tam đi đầu, những người còn lại thì theo sát phía sau. Khi Văn Bân cùng người dị năng hệ thổ đồng thời sử dụng dị năng bằng tốc độ nhanh nhất dựng nên một tường đất tại ngã ba đường, những người còn lại một đám phòng thủ lối vào phố cổ, một đám khác cảnh giác tình huống trên đường chính.
Có nhiều người tập hợp sao có thể không hấp dẫn zombie, đám zombie này chủ yếu ở phố cổ, chung quy cũng là ngã tư đường cho dù có ùa lại thì cũng chỉ là tương đối, phải đợi đám phía trước nằm xuống thì đám sau mới có thể chen được, huống chi zombie trong phố cổ cũng không nhiều, hoàn toàn không tạo thành uy hiếp. Ngược lại những zombie ở con phố trước bị hấp dẫn lại đây thì thật sự không hề ít, tường đất khi còn đang được chèn cao lên thì đã có vài con nhào vào.
Người dị năng hệ thổ xây tường đất cũng không cần đụng tới mặt tường, bình thường là cách một khoảng, đương nhiên cự ly càng ngắn thì càng ít tốn sức. Mà dị năng hệ thổ không mạnh đến mức vô địch, bọn họ không có khả năng trực tiếp biến ra bùn đất, giống như dị năng hệ mộc không có khả năng từ tay không mà biến ra thực vật hay chỉ huy thực vật công kích vậy. Có điều bùn đất tùy ý có thể gặp được cho nên dị năng hệ thổ mới mạnh hơn dị năng hệ mộc. Cũng chính là vì cự ly này mà zombie không thể bắt được ba người, thế nhưng để người buồn bực là chúng nó quá mức linh hoạt, linh hoạt đến độ biết leo qua tường.
Đối mặt với đám zombie biết trèo tường, những người đang cảnh giác không chút khách sáo bắt đầu xử lý, tới một con chém một con, đợi đến khi phần lớn zombie tập trung lại đây thì tường đất đã vượt qua hai mét, mà ba người Văn Bân cũng đã kiệt sức được đám Triệu Xuân đưa về. Lúc này dọn dẹp phố cổ chỉ là thử nghiệm, chủ yếu là để xem có thể gặp gỡ động vật biến dị hay không và xem thử động vật biến dị rốt cục trông như thế nào cho nên không cần tất cả mọi người ra tay, chỉ để lại Kiều Dũng, Thạch Bằng Tam, Nam Thiệu, Trương Dịch cùng với Giới Sân và Bùi Viễn. Sở dĩ sắp xếp như vậy cũng là muốn cho hai thằng nhóc nhỏ tuổi rèn luyện nhiều hơn một chút, có bốn người Kiều Dũng ở bên thì an toàn hẳn là không thành vấn đề. Nếu ngay cả đám Kiều Dũng đều ngăn không được, như vậy cho dù trốn trong khách sạn phỏng chừng cũng không có đường sống nữa.
Sáu người trụ vững xử lý sạch sẽ những zombie tụ tập đến, vào thời điểm ban ngày phố cổ vốn không có bao nhiêu người, họ đều ra ngoài đi làm hoặc là buôn bán, đi dạo trên đường không phải người già trẻ nhỏ thì chính là mấy bà chủ quán ngồi ở cửa nhà chơi mạt chược nói chuyện phiếm, cho nên dù toàn bộ họ có bị biến thành zombie cũng thật sự rất có hạn, huống chi không phải tất cả đều là zombie dị biến. Mặc dù như thế bọn họ cũng không hề thả lỏng, thật cẩn thận kiểm tra toàn bộ phòng ốc bên trong một lần, không ai chú ý tới đồ ăn linh tinh chỉ vì mong muốn không bị bất cứ thứ gì cản đường.
“Nhìn kìa, đó là cái gì?” Bùi Viễn đột nhiên lên tiếng, chỉ vào một mái nhà cách đó không xa.
Mấy người đang chuẩn bị tiến vào khu nhà không khỏi ngừng lại nhìn theo phương hướng mà cậu chỉ. Đó là một tòa nhà khoảng bốn năm tầng ở hướng Tân Thành, bởi vì bị tầng tầng nóc nhà che nên cũng không phân rõ là văn phòng làm việc hay chỉ là nhà tầng cũ, mà lúc này ở trên nóc tòa nhà kia có một thứ màu đỏ kỳ dị, giống như là chim, bởi vì hai cái cánh lớn đang cụp xuống không bay, nhưng dáng ngồi lại rất giống con khỉ.
“Anh ơi, chỗ kia có khi nào là bức tượng quái dị trên nóc nhà thôi không?” Những người khác nhìn đều hơi ngây ngẩn, nhưng bởi vì cách xa cho nên không thể phân biệt rõ ràng nên không có ai nói gì, ngược lại Bùi Viễn hỏi Trương Dịch đứng cách đó một khoảng, trên mặt còn mang theo biểu tình tội nghiệp, tất nhiên là hi vọng có được đáp án.
“Trước kia chưa thấy qua.” Trương Dịch lắc đầu, đang muốn nói anh cũng không nhìn rõ, liền nghe Nam Thiệu mở miệng.
“Nó là vật sống. Nó nhìn thấy chúng ta.” Thị lực của hắn tốt hơn những người khác rất nhiều nên có thể thấy rõ bộ dáng quái vật kia. Chẳng phải chim cũng không phải khỉ, cánh và thân thể của nó không có lông, toàn thân đỏ tươi giống như bị lột da, phủ đầy cơ thịt cường tráng cùng với gân mạch, thân thể càng giống như trẻ con, có điều phần cánh co lại trước ngực thì giống với móng vuốt của loài chim vô cùng sắc nhọn. Khi bọn họ chú ý tới nó thì ánh mắt của nó cũng vừa vặn nhìn qua đây, tròng mắt nó đỏ như máu cho dù là Nam Thiệu gan dạ cũng không khỏi rùng mình.
Đơn giản một câu lại khiến mọi người dựng tóc gáy, không khí nguy hiểm đến cực điểm bao trùm lấy bọn họ, Kiều Dũng quyết định thật nhanh “Lập tức về khách sạn.”
Đáng tiếc không còn kịp rồi. Mọi người vừa chạy hai bước liền nghe thấy một thanh âm tựa như tiếng gào thét của con người trước khi chết vang lên thật thảm thiết thê lương, khi ngẩng đầu quay lại thứ đó đã biến mất.
“Trên đầu! Mau vào trong.” Nam Thiệu hô to, một tay giữ chặt Trương Dịch bên cạnh vội vã chạy vào hướng cửa phòng gần nhất. Những người khác phản ứng cũng không chậm thậm chí ngay cả ngẩng đầu xác định lại cũng không cần liền vọt theo.
Một tiếng nổ tung cùng với tiếng thủy tinh vỡ vụn vang dội, cả hai tầng bị va chạm như thể rung lên. Những người vào trong phòng thoáng nhìn nhau, trên trán đã không chỉ đổ mồ hôi lạnh nữa, bởi vì vừa quay đầu lại liền đối diện với một ánh mắt đỏ như máu, bên trong chất chứa ánh sáng tham lam khiến người ta khi nhìn vào không thể nào nghĩ đến những điều tốt. Tiếng cánh đập trong gió hướng về khu nhà tầng cùng với tiếng phá cửa sổ xông vào mang theo mùi tanh hôi nồng đậm.
“Đệch mẹ nó chứ, thứ này rốt cục là cái chó gì?” Kiều Dũng ném một cầu lửa ra ngoài đồng thời chửi ầm lên che giấu kinh hãi trong lòng.
“Quỷ mới biết.” Luôn luôn trầm mặc ít lời, Thạch Bằng Tam thao túng tất cả kim loại có thể dùng trong phòng, nắn nắn niết niết biến thành một thứ vũ khí dài bén nhọn, vừa đâm ra bên ngoài vừa lạnh lùng đáp lại.
Thứ đó tuy thân thể khổng lồ nhưng thực ra rất linh hoạt, không thì cũng sẽ không chỉ trong nháy mắt liền từ chỗ xa xa bọn họ thấy không rõ mà bay đến trên đỉnh đầu, cho nên rất nhẹ nhàng liền tránh được cầu lửa của Kiều Dũng và cả vũ khí dài khó thao tác của Thạch Bằng Tam, đồng thời còn không quên dùng cặp móng vuốt sắc nhọn của nó cào vào vách tường. Một vuốt của nó hạ xuống, vách tường xi măng rơi hơn một mảng lớn, gạch vữa cát đá rụng xuống, xem ra căn bản không giữ được bao lâu nữa thì bức tường này sẽ bị đào ra một lỗ thủng.
“Tiếp tục như vậy không được.” Bốn người còn lại cũng chưa có biện pháp công kích cự ly xa lúc này chỉ có thể giương mắt nhìn, Trương Dịch bình tĩnh quan sát một lát mới nói “Bùi Viễn, Giới Sân đi xem có cửa sau hay không, Nam Thiệu chuẩn bị tùy thời tiếp ứng cho tôi.” Dứt lời, không đợi những người khác phản ứng liền lấy cây đao bên người lách qua Thạch Bằng Tam xông ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...