Mạt Thế Chi Phế Vật

Edit: Yến Phi Ly

Đột nhiên tăng thêm hơn trăm người, vốn ban đầu Vân Tắc còn tính ở lại nội thành một ngày  giờ đây anh không thể không thay đổi chủ ý, quyết định lập tức trở về doanh trại.

Một giờ sau, khi đoàn xe chậm rãi chạy vào thung lũng Hồ Lô, mấy nhóc con và một con côn trùng biến dị đen nhũi cực lớn nhanh chóng xông tới. Mấy ngày nay mỗi khi có xe trở về, bên trong thung lũng đều sẽ trình diễn một màn như vậy.

Chạy nhanh nhất là Trương Duệ Dương và Ú Ú, sau đó là Ngô Tử Nhiên, cuối cùng mới là Lý Viễn Trác cõng bé Nắm gạo nhỏ mới hai tuổi. Hiện tại không có khả năng tìm ra người chịu trách nhiệm làm bảo mẫu cho bé, vì vậy nhiệm vụ trông giữ Võ Lam bèn giao cho đám nhóc vẫn còn nhỏ như Lý Viễn Trác. Đau khổ khiến con người ta trưởng thành sớm, không chỉ riêng Lý Viễn Trác và Ngô Tử Nhiên mà ngay cả Trương Duệ Dương cũng vô cùng săn sóc với em gái bé hơn mình ba tuổi này, nhóc thường xuyên cho bé ăn kẹo mà mình cất giữ được. Cũng chỉ có Ú Ú là không chịu cho Nắm gạo nhỏ kề cận, bởi vì mỗi lần bé vừa lại gần là sẽ vuốt râu Ú Ú, sờ cánh, ấn cái bụng mềm mại hoặc là đòi trèo lên lưng nó, đau chết mà lại không thể phát giận. Bé gái nhỏ như nắm gạo thế kia nó có thể nuốt chửng ngay nhưng mà nó không có can đảm đó. Tống Nghiễn không ở đây, Nam Thiệu cũng đi rồi, thế nhưng còn có Quỷ Bệnh, dù bình thường chẳng thấy chút bóng dáng của gã nhưng Ú Ú vẫn có thể cảm nhận được sự uy hiếp khủng khiếp kia.

“Ba ơi!” Nhìn thấy Trương Dịch và Nam Thiệu xuống xe, Trương Duệ Dương vọt qua như một cơn gió, nhóc muốn nhào vào trong lòng Trương Dịch. Kết quả lại bị Nam Thiệu giành ôm lấy trước.

“Chú thì sao?” Tuy rằng Nam Thiệu chỉ muốn đùa nhóc con nhưng hắn vẫn hơi hơi hướng nửa gương mặt hóa kiến sang bên cạnh để tránh dọa nhóc sợ.

Trương Duệ Dương cũng không giãy giụa, nâng lên hai tay ôm lấy mặt Nam Thiệu, hôn mấy cái liền lên má hắn rồi cười hì hì gọi: “Chú bí đỏ.”

Tim Nam Thiệu mềm như muốn tan ra nhưng lại làm ra vẻ như không hài lòng lắm, hắn trầm giọng nói: “Vì sao không gọi ba?”

Trương Duệ Dương ngớ người, theo bản năng nhìn về chỗ ba mình. Trương Dịch cũng sửng sốt mấy giây rồi sau đó cười nhẹ một tiếng, nói với Trương Duệ Dương đang ngóng trông nhìn mình: “Sau này con gọi chú bí đỏ là ba đi.” Anh thầm nghĩ đây xem như đã xác định danh phận cho cả hai, còn những người xung quanh sẽ thấy thế nào hay nghĩ gì thì cũng chẳng quan trọng bằng Nam Thiệu.


“Dạ.” Trương Duệ Dương vẫn chưa hiểu lắm, không biết vì sao lại gọi chú bí đỏ là ba, thế nhưng nhóc vẫn nghe lời gọi lớn: “Ba bí đỏ.”

Nam Thiệu cũng chỉ tiện miệng trêu chọc, không nghĩ đến Trương Dịch sẽ thật sự đồng ý, nhưng mà còn chưa kịp vui mừng hay kích động thì lập tức bị Trương Duệ Dương đả kích đến mức không còn lành lặn, bầu không khí hân hoan gì đó đều tan vỡ. Xem ra cả đời này hắn sẽ bị hai chữ “bí đỏ” ám theo mãi mãi.

“Như vậy… cũng dễ phân biệt.” Trương Dịch buồn cười nói.

Nam Thiệu lắc đầu, cam chịu g vỗ nhẹ lên mông Trương Duệ Dương một bàn tay, sau đó rốt cuộc đưa nhóc cho Trương Dịch. Vừa đến trong lòng Trương Dịch, nhóc con lập tức giống như phát điên hôn loạn xạ lên mặt anh rồi đột nhiên nói: “Ba ơi, ba thơm quá à.”

Hôm trước anh mới tắm rửa thay đổi quần áo, giữa một đám người đã lâu chưa được tắm quả thật rất nổi bật, mặt Trương Dịch nóng bừng lên, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Trương Duệ Dương: “Tối ba tắm cho con.” Lát nữa họ sẽ phải đi diệt trừ zombie rồi, đành phải chờ tới tối thôi.

“Tắm sạch sẽ bị người ta bắt đi ăn…” Trương Duệ Dương co quắp. Có thể thấy được cảnh người ăn thịt người ở tận thế đã lưu lại bóng ma tâm lý nghiêm trọng cỡ nào trong lòng nhóc, cho tới bây giờ vẫn khiến nhóc có nhận định như vậy.

“Hiện tại không sợ, có ba ở đây mà.” Trương Dịch đau lòng sờ đầu nhóc con, nhẹ giọng nhưng rất trịnh trọng nói. Khi đó chân anh bị tật lại không có dị năng, một mình mang theo cậu nhóc nên phải cố hết sức, cơm nhiều lúc ăn không đủ no, nước cũng chẳng đủ uống, càng miễn bàn tới chuyện tắm rửa. Hiện tại anh có thực lực, nước cũng không khan hiếm nữa, ngay cả những đồ để chống rét đều tìm được, sao có thể khiến nhóc con chịu khổ được nữa.

“Dạ.” Đối với ba, Trương Duệ Dương luôn là tràn đầy tín nhiệm và ỷ lại, không giống lúc trước khi nhóc ở trong tay Tống Nghiễn, bảo nhóc đi tắm quả thực chẳng khác gì muốn giết nhóc.


Bên kia, Lý Viễn Trác và Ngô Tử Nhiên đã phát hiện tay Phó Đam được chữa lành, đang ở nơi đó líu ríu hỏi không ngừng. Tâm trạng Phó Đam vui vẻ nên vô cùng kiên nhẫn đáp lại từng câu. Võ Thanh đi cùng với cậu nhìn thấy bọn họ tới đón người cũng mang theo em gái của mình thì không khỏi cười tươi, lòng tràn đầy cảm xúc ấm áp. Thêm một lần nữa cậu cảm thấy may mắn lúc trước mình mang em gái đi theo Tống Nghiễn, tuy rằng lúc ấy chỉ xuất phát từ bất đắc dĩ.

Đột ngột gia nhập nhiều người và về sau sẽ còn người được cứu từ trong căn cứ ra, cho nên xây dựng nhà ở là chuyện cấp bách. Dưới chỉ đạo của người phụ trách đóng giữ doanh trại, dị năng hệ thổ lập tức bắt đầu khởi công, mà những người khác thì mang vật tư tìm được chuyển vào kho hàng, bận rộn xong lại gia nhập công tác xây dựng phòng ốc. Người trong hầm trú ẩn mới tới không đợi ai chỉ dẫn đã chủ động tham dự vào. Trong số họ không thiếu người dị năng, người chưa thức tỉnh cũng nhanh nhẹn dũng mãnh, dù không giết zombie thì cũng góp sức không nhỏ trong các công việc lao động chân tay. Người của đoàn xe nhìn thấy vậy đều thoải mái hài lòng.

Trừ nơi ở, nhiên liệu và xăng cần tiêu hao mỗi ngày cũng thành vấn đề nhất định phải giải quyết, nhưng đấy đều là chuyện của đội vật tư, Nam Thiệu và Trương Dịch đã chuyển sang chiến trường zombie rồi, mà cùng đi bọn họ còn có vài đứa trẻ. Những người tới từ hầm trú ẩn sau khi giải quyết xong vấn đề nhà ở sưởi ấm thì lại được Tống Nghiễn sắp xếp ra chiến trường.

Chiến trường chia làm ba điểm, một chính là giao lộ thông từ huyện Chương tới căn cứ, lần trước vì tiếp ứng Lý Mộ Nhiên mà từng dựng tường, một là chỗ tiếp giáp giữa thành phố Lũng Nhân và căn cứ, cuối cùng thì xa hơn rất nhiều là ngã ba giao giữa Lũng Nhân, Tân Long và căn cứ. Hai địa điểm trước thì khá bình thường, nơi cuối cùng lại thật sự quá xa, mỗi ngày đi đi về về sẽ không ổn, cho nên đội viên đi trước dứt khoát đóng quân ở bên kia luôn. Chẳng qua thức ăn, nhiên liệu và đồ dùng thì phải do doanh trại phái đoàn xe chuyên môn đưa qua, cách mười ngày sẽ có đội khác tới thay cho bọn họ.

Biết đám Cục thịt Trần đang ở huyện Chương, thậm chí không cần xe của doanh trại đưa đi, Trương Dịch và Nam Thiệu đã tự tìm một chiếc xe tải trong thị trấn gần đó, bỏ thêm thùng xăng mang từ trong doanh trại ra, hai người bèn lái xe dẫn một đám nhóc con hướng về phía chiến trường. Thân phận của cả hai khá đặc biệt, gần giống như Quỷ Bệnh nên người của đoàn xe không hề gây khó khăn hay ràng buộc bọn họ. Đương nhiên cũng có một phần nguyên nhân là do thành viên của đoàn xe quá nhiều, bất kể là thu thập vật tư hay giết zombie thông thường cũng không thiếu một hai người như này. Cho nên cả hai chỉ cần nói với người phụ trách là Vân Tắc một tiếng thì có thể đi.

“Hai cậu sao vậy?” Xe chạy được một lúc, Phó Đam đột nhiên hỏi.

Nam Thiệu ngồi ở ghế phụ và Trương Dịch đang lái xe thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, Trương Duệ Dương và Lý Viễn Trác, Ngô Tử Nhiên, Phó Đam chen ở hàng ghế sau cùng. Chỉ nghe được giọng Ngô Tử Nhiên chíp chíp oa oa nói không ngừng, Lý Viễn Trác và Trương Duệ Dương ngẫu nhiên sẽ đáp lại cô bé một câu. Có thể nhìn ra mấy đứa nhóc này không hề căng thẳng vì sắp đi giết zombie, trái ngược thì Vân Hạo và Võ Thanh đang ôm em gái ngồi ở hàng ghế trước lại chẳng nói một tiếng, sắc mặt lo lắng, vì thế trong bầu không khí thoải mái lại càng lộ rõ. Tuổi của Phó Đam và hai người không quá chênh lệch, lại từng cùng đi làm nhiệm vụ cho nên quan hệ không tệ lắm, cậu chàng nhìn thấy vậy thì nhịn không được hỏi.

Phó Đam vừa mở miệng, những người khác đều không khỏi nhìn lại đây. Mặt của hai thiếu niên lập tức đỏ bừng, tựa hồ khá là bối rối, cuối cùng vẫn là Võ Thanh gãi gãi đầu, ngại ngùng mở miệng: “Hơi căng thẳng… Trước kia mình chưa giết thây ma bao giờ.” Hóa ra tuy rằng cậu dẫn em gái nhỏ trốn ra, thế nhưng dọc đường đi luôn theo người khác và lại có chú Trần bảo vệ, đến căn cứ thủ đô cậu chỉ ở trong căn cứ làm công kiếm thức ăn, chưa từng ra ngoài bao giờ cho nên gần như chưa tự tay giết zombie.


“Đúng vậy, không biết tự mình có làm được không nữa.” Vân Hạo thấy Võ Thanh nói ra bèn thả lỏng bàn tay vẫn nắm chặt đao nãy giờ, lau lau mồ hôi lên quần, tự giễu cười nói. Thân phận của cậu trước kia vốn không cần đi đối mặt với zombie, chỉ cần hầu hạ đám đàn ông, tranh giành tình nhân với đám thiếu niên, thiếu nữ là được. Nếu như không phải cuối cùng cậu đi theo Thường Hán, thoát khỏi cuộc sống tăm tối ấy thì cậu cảm thấy bản thân vĩnh viễn cũng không có khả năng trở thành một người đàn ông chân chính.

Đương nhiên, trước lúc xuất phát Trương Dịch đã hỏi ý của các cậu nên mới đem người theo. Trong suy nghĩ của Trương Dịch, sự chăm sóc tốt nhất trong tận thế chính là để các cậu đi đối mặt với thế giới tàn khốc này, học được cách chém giết, cũng học được cách bảo vệ chính mình. Hiện giờ có anh và Nam Thiệu ở đây, đừng nói là zombie thông thường mà ngay cả thú biến dị hay zombie biến dị xuất hiện, chỉ cần số lượng không quá lớn thì bảo vệ cho đám nhóc hoàn toàn không có vấn đề gì. Hơn nữa rất khó gặp được hoạt động tiêu diệt đông đúc zombie như vậy, đúng lúc mang đám nhỏ đi cọ xát rèn luyện. Còn đối với cô bé Nắm gạo nhỏ, bởi vì Võ Thanh ngại ngùng cũng không yên lòng giao cho người khác cho nên cậu dứt khoát đưa theo luôn.

Mà bất kể là Võ Thanh hay Vân Hạo đều không muốn ỷ lại người khác, cho nên dù trong lòng sợ hãi cực độ thì cả hai đều kiên trì đi theo.

“Có gì đâu mà sợ, tiểu Trác và Tử Nhiên cũng có thể giết mà.” Nghe được đáp án này, Phó Đam thoáng kinh ngạc, cậu cười nói. Lẽ ra cậu muốn nêu ví dụ là Dương Dương nhỏ tuổi nhất, thế nhưng trong lòng cậu Dương Dương đã vượt qua mức độ giỏi giang bình thường rồi, hoàn toàn không phải đẳng cấp của cậu, hiển nhiên không thể nhắc tới.

“Đúng vậy, đáng tiếc em lùn quá, không thì một mình cũng dám giết zombie.” Không nghĩ đến còn có người nhát gan hơn cả mình, Ngô Tử Nhiên lập tức hào hứng, đứng lên bám lưng ghế, giọng điệu hơi có chút khoe khoang.

Lý Viễn Trác nhìn bé một cái, nhịn xuống xúc động muốn châm chọc, quay mặt đi ngó ra ngoài cửa sổ.

“Em cũng có thể.” Trương Duệ Dương chen vào một câu. Vóc dáng của nhóc nhỏ, Phó Đam ôm nhóc ngồi lên đùi mình cho nên chỗ ngồi phía sau cũng khá rộng rãi.

Võ Thanh và Vân Hạo nghe thấy lời nhóc con thì nở nụ cười, vốn tâm trạng căng thẳng sắp hỏng tức thì được thả lỏng. Trương Duệ Dương nhìn thấy các anh mình cười nên cũng cười theo, hoàn toàn không biết người ta vốn chẳng hề xem lời nhóc nói là thật.

Trên mặt Phó Đam hiện lên nụ cười quái dị, cậu nhịn xuống ý định giúp Dương Dương chứng thực, hơi có ý xấu mong đợi vẻ mặt khiếp sợ kinh ngạc của hai người kia.

Trương Dịch đang lái xe liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, hoàn toàn không nói câu gì để trấn an. Quá trình này tất nhiên phải sợ hãi, đương nhiên nếu như hai thiếu niên lâm trận lùi bước, anh và Nam Thiệu cũng sẽ đưa cả hai trở về an toàn, chẳng qua sau này hẳn sẽ không xen vào việc của người khác nữa.


Từ thung lũng Hồ Lô đến chiến trường ở huyện Chương cũng là lộ trình hơn 10km, mấy ngày nay vẫn có xe cộ lui tới, mặt đường được dọn dẹp rất sạch sẽ, ngay cả tuyết đọng đều chỉ còn một lớp mỏng manh, hiển nhiên là mới rơi xuống. Hơn mười phút sau, con đường phía trước bắt đầu xuất hiện một loạt xe bus, xe việt dã, xe bọc thép xếp thành hàng dài đậu bên đường. Trên đỉnh cùng với thùng xe đều đặt giá súng, họng súng đen ngòm chỉa ra ngoài, có người ở trên đi qua đi lại tuần tra.

Nhìn thấy xe của Trương Dịch lại đây, người đứng trên nóc xe bus lập tức giơ tay lên cao, dùng tay ra hiệu cho bọn họ dừng lại cách đó 50m. Sau đó có người nhảy xuống từ xe bus chạy chậm tới kiểm tra nghiêm túc trong xe, trên nóc và đuôi xe, thậm chí gầm xe một lần, xong xuôi mới chỉ huy bọn họ chạy vào tiếp, cuối cùng ngừng tại ven đường.

“Zombie biến dị vô cùng giảo hoạt và am hiểu ẩn nấp, vì an toàn của tất cả mọi người nên chúng tôi không thể không cẩn thận.” Người của đoàn xe đa phần đều nhận ra đám nhóc Trương Duệ Dương và cả Ú Ú nằm trên nóc xe, cộng thêm Trương Dịch và Nam Thiệu có tướng mạo đặc biệt, gặp qua một lần sẽ rất khó quên nên ai cũng rõ họ có quan hệ thân thiết với Lý Mộ Nhiên, vì vậy không ngại giải thích thêm một câu.

Một đường đi qua, trên mỗi chiếc xe và thùng xe đều có người canh gác, nòng súng hướng ra rừng biến dị hai bên để ngừa có cái gì tiếp cận. Chạy thêm một đoạn sẽ nhìn thấy người ngồi vây quanh đống lửa nghỉ ngơi. Nhìn thấy mấy cô nhóc cậu bé và thiếu niên tới đây thì những người ấy đều hơi giật mình, nhưng vẫn sôi nổi cười chào hỏi, trêu đùa Trương Duệ Dương vài câu.

Ở chỗ xa hơn đang tiến hành cuộc chiến, ánh đao lóe sáng, dị năng phát động, từng đám zombie ngã xuống như rơm rạ, lớp này lại đến lớp khác che kín nền tuyết lầy lội. Theo thời gian dài tiến vào tận thế, cho dù là người chưa thức tỉnh thì thân thể cũng phát sinh những biến hóa rất nhỏ, tuy rằng kém xa người dị năng nhưng thính giác thị giác đều sắc bén hơn rất nhiều. Bởi vậy cách vài trăm mét mà Trương Dịch vẫn trông thấy ngay nhóm của Cục thịt Trần đang tựa lưng vào nhau hợp sức giết zombie.

Chiến trường huyện Chương có 500 người, bởi vì cách doanh trại gần nhất, tiện cho việc rút lui và cầu viện, cộng thêm bị sân bãi hạn chế cho nên số lượng được cử tới đây ít hơn hai nơi còn lại 200 người, do Tống Nghiễn tự mình chỉ huy. Tống Nghiễn chia quân thành năm đội, mỗi đội trăm người, hai đội thành một tổ thay phiên ra trận, còn lại một tổ thì phụ trách dụ zombie và xử lý thi thể. Năm đội này luân phiên nhau để tất cả mọi người đều có thể được nghỉ ngơi đầy đủ.

Lý Mộ Nhiên cũng ở đây, cô đương nhiên theo nhóm của Cục thịt Trần. Trước kia mọi người đều quen phối hợp với nhau, bây giờ chỉ là thêm một Từ Tịnh mà thôi. Từ Tịnh vốn là một người rất biết cách phối hợp với người khác, khi mới bắt đầu có khả năng chưa quen lắm, nhưng chẳng bao lâu sau cả đám đã hợp tác rất khá.

Tống Nghiễn nhìn chằm chằm Lý Mộ Nhiên vài lần, có điều cuối cùng hắn vẫn không kéo cô về bên cạnh mình, đại để là cảm thấy ngoại trừ dị năng thì phương diện đánh đấm của cô còn quá kém. Trong mắt của hắn dị năng là lựa chọn cuối cùng, chỉ dùng để cứu mạng, tăng mạnh thực lực bản thân mới là điều căn bản. Tống Nghiễn có tình cảm với Lý Mộ Nhiên, dành hết tâm tư cho cô, thế nhưng hắn lại không muốn biến cô thành vật phụ thuộc vào mình. Sự đời khó có thể dự liệu, hắn có năng lực bảo vệ Lý Mộ Nhiên thế nhưng hắn không thể tùy thời tùy chỗ đều bảo vệ được, nhất là tại bối cảnh tận thế này, tước bỏ cơ hội giúp Lý Mộ Nhiên tăng cường năng lực chẳng khác gì gián tiếp mưu sát cô. Cho nên dù lòng khó chịu thì hắn vẫn phải cố khắc chế tính tình bá đạo của bản thân.

Trước mặt không có bất kì một con zombie nào còn đứng, khi nhóm người giết zombie trở về, đội phụ trách xử lý thi thể và thu nhặt tinh hạch lập tức phân thành hai nhóm, nhóm lớn bắt đầu dọn dẹp chiến trường, tiêu hủy xác zombie, nhóm nhỏ thì cũng chỉ có vài người lái hai chiếc xe chạy ra ngoài mấy dặm dẫn zombie lại đây, sau đó lại lợi dụng dị năng hệ thổ xây tường cắt đứt phía sau, bao vây đám bị dụ về. Hai tổ còn lại lúc này cũng đã nghỉ ngơi no đủ bắt đầu lên thay ca.

Bọn họ không hề dám kề cận biển zombie ngoài kia để tránh xuất hiện tình trạng bất ngờ ứng đối không kịp, bởi vậy mới chọn dùng cách đánh từng chút một như tằm ăn lá này để làm suy yếu số lượng zombie khổng lồ kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui