Mạt Thế Chi Phế Vật

Edit: Yến Phi Ly

Giấc này Trương Dịch ngủ rất ngon, thậm chí trong cảm giác của anh thì đã được ngủ một quãng thời gian rất dài rất dài, dài đến nỗi dưỡng được cả tinh thần lẫn thể chất hồi phục. Đến khi anh tỉnh dậy thì mới biết hóa ra đó không phải ảo giác, mà là vì anh đã rời khỏi căn cứ, đang ngủ trong một gian phòng, cách đó không xa còn một đống lửa cháy lách tách. Tuy rằng vẫn nằm nghiêng trên mặt đất thế nhưng so với căn cứ nguy hiểm tràn ngập rét lạnh thì nơi này quả thực tựa như là thiên đường.

Đầu anh vẫn gối lên đùi Nam Thiệu, nửa người trên Nam Thiệu dựa vào ghế sô pha sau lưng, hiện tại hắn cũng đang ngủ. Nửa kia của sô pha là Thạch Bằng Tam chen chúc cùng Giới Sân, tiếng ngáy chậm rãi bình ổn vang lên đều đều trong phòng, mọi người hẳn là mệt muốn chết rồi, chẳng buồn dọn dẹp ngôi nhà đã đánh giấc nồng. Ngoài ra, trong phòng còn có những người khác nữa.

Một bóng dáng bé xíu ngồi trên băng ghế nhỏ, cầm xe đồ chơi mini trong tay yên lặng tự chơi một mình ở nơi đó. Chẳng qua chơi một lát nhóc sẽ ngẩng đầu nhìn về hướng Trương Dịch một cái. Trương Dịch tỉnh dậy thì người đầu tiên phát hiện là Nam Thiệu, thứ hai chính là nhóc. Nhóc con ‘a’ một tiếng, ném luôn xe đồ chơi mà xông lại đây, lập tức bổ nhào vào trong lòng Trương Dịch.

“Ba ơi!” Sợ đánh thức người khác, nhóc con kêu rất khẽ, thế nhưng niềm vui hân hoan trong thanh âm thì không hề giảm bớt.

Trương Dịch ôm lấy con trai gần như chẳng béo thêm được cân thịt nào, anh ngồi dậy, hôn vài cái lên gò má bẩn như mèo hoa kia, râu của anh mấy ngày chưa cạo cọ vào má nhóc khiến cậu bé bật cười khanh khách, nhưng lại cuống quít dùng bàn tay nhỏ xíu che miệng lại, cặp mắt to đen láy liếc qua chỗ Thạch Bằng Tam và Giới Sân, phát hiện không quấy nhiễu đến bọn họ thì mới cười hì hì dụi đầu vào ngực Trương Dịch.

Nam Thiệu gập cái chân tê rần lại, nghiêng người chống đầu tựa vào trên sô pha nhìn hai cha con đùa nghịch với nhau, trong mắt hắn toàn bộ là vẻ sủng nịch và thoải mái. Nét u sầu trên người Trương Dịch mãi chưa thoát khỏi giờ đây rốt cuộc cũng tan biến, cả người anh tựa như là đạt được cuộc sống mới, ngay cả mái tóc trắng xóa tựa hồ cũng phát ra ánh sáng, không còn dáng vẻ khiến người ta vừa thấy liền đau lòng nữa.

“Ba ơi, ba có đói bụng không, con đi lấy đồ ăn cho ba nhé.” Ôm cổ Trương Dịch, Trương Duệ Dương hỏi khe khẽ. Kết quả không đợi Trương Dịch đáp lại nhóc đã bò dậy, lon ton chạy ra ngoài.

Động tác của thằng bé rất nhanh, Trương Dịch chưa kịp gọi người lại thì nhóc đã đi mất, anh đơ ra mấy giây rồi sau đó liền bật cười. Đưa tay vỗ nhẹ lên đùi Nam Thiệu, đứng dậy nói: “Anh đi lấy ít nước rửa mặt.”

Nam Thiệu dĩ nhiên cũng đứng dậy theo. Hai người không đi tìm người dị năng hệ thủy của đoàn xe mà là tìm một cái ấm nhôm trong nhà rồi ra suối lấy một tảng băng bỏ vào, đặt lên bếp củi rực cháy nấu thành nước ấm. Trong phòng bếp có một lọ muối cũng được hai người lấy ra dùng ngón tay chấm một ít để vệ sinh khoang miệng, sau đó xé vài mảnh vải sạch đổ nước ấm lên chà lau khuôn mặt và cổ đã dính bẩn. Lúc hai người đang rửa thì Trương Duệ Dương mang theo mấy đứa trẻ ôm vài túi thức ăn to đi vào. Động tĩnh liên tục khiến Thạch Bằng Tam và Giới Sân cũng tỉnh lại, cả hai đều cảm thấy đã nghỉ đủ vì thế không ai ngủ thêm nữa, cùng đứng dậy hoạt động khớp xương cứng đến phát đau, rồi sau đó tự mình lấy nước ấm bắt đầu rửa mặt.

“Chú!”

“Chào chú!”

“Chú ơi, chú là ba của Tiểu Dương Dương sao?”

Ba đứa trẻ rất lễ phép, tuy rằng trong mắt tràn đầy hiếu kỳ nhưng đều ngoan ngoãn chào hỏi. Đợi Trương Dịch cười xoa xoa đầu hỏi tên của từng đứa, Ngô Tử Nhiên thích lảm nhảm lại bắt đầu chứng nào tật ấy.


“Chú ơi, sao tóc chú màu trắng vậy? Chú bao nhiêu tuổi rồi ạ? Chú đẹp trai quá đi nhưng chưa đẹp bằng ba con đâu.”

“Ba em đẹp nhất!” Trương Duệ Dương đang lúi húi lấy hộp đồ ăn trong túi ra, nghe vậy bèn ngẩng đầu phản bác.

“Em đã gặp ba chị đâu, sao em biết ba em đẹp hơn ba chị được?” Ngô Tử Nhiên bĩu môi, một chiêu ăn ngay chỉ ra chỗ hổng trong lời Trương Duệ Dương.

“Ba em đẹp trai nhất. Chú Bí đỏ đứng thứ hai, chú béo đứng thứ ba…” Trương Duệ Dương đúng lý hợp tình tuyên bố, hoàn toàn không cho rằng mình nói nhầm chỗ nào hết.

Cái miệng be bé của Ngô Tử Nhiên bĩu ra, vội vã nói: “Chú Mập Mạp chẳng hề đẹp chút nào được không? Chú chủ nhiệm còn đẹp hơn chú ấy đó.”

“Chú chủ nhiệm cũng rất đẹp trai.” Trương Duệ Dương ngẫm lại, sau đó gật đầu thành thật thừa nhận.

Vì thế Ngô Tử Nhiên rất đắc ý cong hai mắt thành ánh trăng, lại hoàn toàn không phát giác đề tài của hai đứa đã chạy tận đẩu đâu. Phó Đam và Lý Viễn Trác thì đáng tin hơn nhiều, cả hai đang bận rộn giúp Trương Dịch bắc nồi nấu mì. Trương Dịch vừa vui vẻ nhìn hai đứa trẻ đấu võ mồm, vừa tiếp nhận nhiệm vụ nấu ăn. Nam Thiệu đã ra ngoài cửa, không biết hắn đi làm cái gì, Thạch Bằng Tam và Giới Sân cũng rửa mặt xong, nói với Trương Dịch một tiếng liền rời khỏi ngôi nhà này.

“Chú ơi, chú biết không, lúc ấy chị Mộ Nhiên và Tiểu Dương Dương, cả Ú Ú nữa đột nhiên rơi xuống lều của tụi con, thiếu chút làm đổ luôn nồi canh tụi con đang nấu dở đó..”

Có bé gái chuyên lảm nhảm, Trương Dịch rất nhanh liền nắm rõ chuyện xảy ra sau khi lạc mất Trương Duệ Dương và Lý Mộ Nhiên, biết hai người gặp gỡ Tống Nghiễn như thế nào, cũng biết thêm tin tức về Quỷ Bệnh, càng biết chuyện Ú Ú đem Dương Dương đi. Tài ăn nói của bé gái vô cùng tốt, Trương Dịch nghe mà tim lúc lên lúc xuống, sắc mặt biến đổi mấy lần. Nhất là khi nghe Lý Mộ Nhiên và thiếu niên lớn tuổi nhất tên là Phó Đam thiếu chút nữa mất mạng thì lại càng lo sợ. Ánh mắt anh dừng một lát trên cánh tay phải dị dạng của Phó Đam, nhớ tới cái chân bị tật của mình thì liền biết Nam Thiệu hẳn là có thể khôi phục nguyên trạng giúp cậu. Có điều anh cũng chưa vội nói ra, hết thảy còn phải xem ý Nam Thiệu nữa.

Đối với chuyện Ngô Tử Nhiên dính lấy ba mình chíp chíp oa oa kể chuyện không ngừng, Trương Duệ Dương hơi hơi không vừa ý, nhóc chạy tới ôm lấy chân Trương Dịch để anh ôm nhóc đi, lập tức liền kéo sự chú ý của anh trở về. Trương Dịch cười ha ha, cõng nhóc con lên trên lưng, tuy rằng có vài lần anh muốn rửa sạch gương mặt lem nhem như mèo kia nhưng cuối cùng vẫn quyết định đợi khi nào tìm được cách để phòng chống rét lạnh đã rồi làm, dù sao da mặt trẻ con rất mềm, dù có bịt kín thì dưới thời tiết thế này vẫn rất dễ bị gió lạnh thổi cho nứt nẻ, thậm chí còn bị tổn thương do giá rét.

Nhìn Dương Dương nằm sấp trên lưng ba đùa nghịch vui vẻ, trong mắt ba đứa trẻ còn lại đều lộ ra vẻ hâm mộ và cả chút ảm đạm bi thương khó tả thành lời, có lẽ tụi nhóc đang nghĩ đến ba của mình. Trương Dịch quan sát tỉ mỉ, trong lòng anh thương tiếc vô cùng nhưng cũng không nói gì, những chuyện mất đi người thân này có nói cái gì cũng chỉ uổng công.

Sau khi nấu xong thức ăn, Nam Thiệu và Thạch Bằng Tam, Giới Sân cùng nhau trở lại, sau lưng họ còn có ba người Cục thịt Trần đã được đưa về từ trước và thêm Thường Hán, trong tay mọi người đều xách chút đồ có thể ăn.

Hóa ra sáng sớm khi Lý Mộ Nhiên tỉnh lại thì chuyện đầu tiên chính là vào căn cứ tìm bọn họ, Tống Nghiễn muốn trở về sắp xếp chuyện cứu viện, mấy người Nam Thiệu cũng không cần thiết phải ở lại căn cứ nữa vì thế cô liền đưa người trở về. Có lẽ là bởi vì ở bên Nam Thiệu nên lúc ấy Trương Dịch ngủ thật sự rất say, Nam Thiệu không đánh thức anh, Lý Mộ Nhiên trực tiếp mang mọi người vào ngôi nhà này. Trở về theo bọn họ còn có một người do căn cứ phái tới, hiển nhiên là vì muốn chứng thực lời của Tống Nghiễn.


Sau đó Lý Mộ Nhiên lại đi đi về về vài chuyến, trước tiên cô mang theo mười mấy chiến sĩ mạnh nhất trong đoàn xe qua xem như thay đổi cho nhóm Trương Dịch, đồng thời thuận tiện đưaa Thường Hán cùng với đội của hắn ta về, trong đó còn có vài người bị thương được Vân Hạo nhặt. Một đêm đi qua, tuy rằng Vân Hạo tận lực chăm sóc nhưng những người bị thương nặng vẫn không qua khỏi. Điều đáng chúc mừng duy nhất là nơi Vân Hạo chọn để ẩn nấp không tệ, bọn họ không hề lọt vào phạm vi tấn công của thú biến dị.

“Mẹ tiên sư đám quái vật biến dị! Mẹ cha lũ zombie khốn khiếp! Mẹ nó tổ tiên mười tám đời tận thế…” Thường Hán lải nhải mắng, một người đàn ông cao lớn khóc nấc lên như đứa trẻ con. Anh em của hắn chết mất chín người, đều là đồng đội dìu đỡ lẫn nhau, sóng vai chém giết cả chặng đường dài, sao hắn có thể không đau lòng?

Tất cả mọi người cũng bị lây nhiễm cảm xúc u sầu, mấy đứa trẻ càng trợn mắt há hốc mồm, đại khái là chưa từng thấy người lớn gào khóc như vậy, ngay cả Ngô Tử Nhiên ầm ĩ nhiều chuyện nhất cũng im lặng, Trương Duệ Dương thì trượt xuống từ trên lưng ba, lộ ra nửa người be bé, thử chạm vào Thường Hán đang khóc rất đáng thương, trong mắt nhóc hơi nước ầng ậng, nhẹ nhàng nói: “Chú đừng khóc, chú khóc nữa thì ai cũng muốn khóc.” Nói xong câu đó, nhóc nức nở một tiếng rồi òa khóc thật to.

Hai mắt Trương Dịch cay cay, anh vội vã ôm nhóc con vào lòng, vừa vỗ về lưng nhóc vừa hơi ngưỡng cao đầu. Lúc trước khi anh ra tù về nhà, nhìn thấy thi thể nguội lạnh của mẹ ở trên giường thì cũng khóc giống như vậy, khi ấy Trương Duệ Dương cũng nói y như thế: “Chú đừng khóc, chú khóc nữa thì cháu cũng muốn khóc.” Sau đó nhóc ngồi trên sàn nhà bên cạnh anh gào khóc theo, thậm chí còn thê thảm hơn so với tiếng khóc của anh. Khi đó, nhóc con còn chưa biết anh là ba ruột của nhóc. Cảnh này giờ đây tái diễn, Trương Dịch phát hiện chính mình vẫn đau đớn thấu tâm gan.

Nam Thiệu hơi không hiểu làm sao, chỉ đành thò tay ôm cả hai cha con vào trong lòng. Một hồi như vậy, Thường Hán dần bình tĩnh lại, không cảm thấy khổ sở quá nữa, hắn ngại ngùng dùng tay lau nước mắt nước mũi, nhìn nhóc con nhào vào trong lòng ba khóc lóc thương tâm thì vừa lúng túng vừa bối rối.

“Dương Dương, sao em lại khóc?” Phó Đam và Lý Viễn Trác còn hơi e dè, Ngô Tử Nhiên thì không có gì cố kỵ, ngồi xổm bên mình Trương Dịch, ngạc nhiên hỏi.

Chẳng rõ Trương Duệ Dương có nghe thấy hay không, dù sao tiếng khóc của nhóc chẳng hề giảm bớt.

“Chú ấy hết khóc rồi mà, hiện tại ai cũng nhìn mỗi mình em khóc, mất mặt chưa kìa.” Ngô Tử Nhiên không ngừng cố gắng, hoàn toàn quên mình cũng từng khóc nhè trước mặt biết bao nhiêu người.

“Hức…” Trương Duệ Dương nấc lên, tiếng dần dần nhỏ, chỉ còn lại ậm ừ khe khẽ, sau đó nhóc dùng sức nhào vào lòng ba, từ dưới nách Trương Dịch lộ ra một con mắt vụng trộm nhìn Thường Hán ngồi ở bên cạnh, phát hiện quả nhiên chú này đã ngừng khóc rồi, vì thế tiếng nức nở của nhóc dần ngừng lại. Chẳng qua do trước đó khóc thê thảm quá nên một chốc không thể dừng ngay được, giờ chỉ có thể cố gắng thút tha thút thít thật khẽ.

“Ai nha, không khóc nữa hả? Nhưng mà sao em lại khóc hả?” Ngô Tử Nhiên hất nhẹ cằm, tựa hồ rất muốn hỏi ra ngô ra khoai, nhưng gần như ngay lập tức bé liền bị Phó Đam và Lý Viễn Trác kéo ra cửa.

Quá mất mặt. Hai thiếu niên một lớn một nhỏ yên lặng lau mồ hôi lạnh không tồn tại trên đầu, nhìn nhau cười khổ. Nếu như Ngô Tử Nhiên không phải bé gái có lẽ hai cậu nhóc sợ rằng sớm đã chịu không nổi mà hung hăng táng cho bé một trận rồi.

Trong phòng, những người lớn ban đầu là há hốc mồm, nhưng rất nhanh liền phì cười thành tiếng, ảm đạm và u sầu trước đó phút chốc trở thành hư không. Trương Duệ Dương còn cho rằng mọi người đang cười mình, xấu hổ đến nỗi rúc đầu trong ngực ba không chịu ló ra.


“Kỳ thật chúng ta có thể sớm thoát khỏi căn cứ thì đã may lắm rồi, bằng không chẳng biết có ai trong này sống nổi hay không.” Cục thịt Trần vỗ vỗ bả vai Thường Hán, an ủi.

Thường Hán không thể không thừa nhận điều này, hắn và những anh em may mắn còn sống đều nhờ phúc của đám Trương Dịch mới có thể thoát khỏi nơi đáng sợ kia, không thì lúc này hẳn còn đang ở trong căn cứ tuyệt vọng chờ đợi cái chết, tựa như những người còn kẹt trong căn cứ vậy.

Từ Tịnh, Giới Sân và Bùi Viễn lấy mì đã nấu chín chia cho mọi người, tuy trước đó Thường Hán đã ăn qua chút đồ, nhưng bởi vì thân ở địa bàn của người khác nên không tiện để ăn quá nhiều, vì thế lúc này đây hắn cũng không khách sáo.

“Các dị năng hệ mộc đã thu thập đủ thực vật biến dị, chị Mộ Nhiên đưa họ đi, hôm nay số lần sử dụng dị năng của chị ấy cũng hết rồi, hẳn là một lát nữa sẽ về đây.” Bùi Viễn vừa ăn vừa nói. Ba người họ giống đám Thường Hán, kỳ thật trước đó đã ăn cả rồi, thế nhưng ai cũng cảm thấy lúc này cùng nhau ăn mì mới thoải mái hạnh phúc. “Anh Tống chỉ chừa hơn một trăm người canh giữ doanh trại, những người khác đều phái ra ngoài tìm cách dẫn dắt đám zombie bao vây căn cứ…”

Họ đang nói chuyện thì Lý Mộ Nhiên về, Cục thịt Trần vội buông bát, muốn đi nấu mì cho  cô.

“Anh Trần cứ lo ăn đi, để tự em làm cho, xíu nữa tô mì của anh đông đá bây giờ.” Lý Mộ Nhiên không để y phải giúp mình mà tự nấu một nồi khác, cho thêm gia vị đồng thời quay đầu nói với Nam Thiệu: “Anh Thiệu, trong đoàn xe có hai người cần anh giúp xem bệnh, bọn họ đã mê man mấy tháng rồi, không rõ nguyên nhân vì sao.” Lúc trước Vân Tắc bị Lâm An biến thành hôn mê bất tỉnh, người dị năng trị liệu trong đoàn xe cũng chẳng thể tìm ra bệnh, người đầu tiên mà cô nghĩ đến chính là Nam Thiệu. Nếu như Nam Thiệu có thể chữa khỏi cho hai người kia thì không chừng cũng có thể trị cho Tống Nghiễn.

Nam Thiệu ừ một tiếng xem như đáp ứng. Hắn vốn muốn đi giúp trồng thực vật biến dị nhưng có điều hôm nay Lý Mộ Nhiên đã không sang căn cứ được nữa, cho nên hắn có một ngày để làm chút việc vặt vãnh.

“Còn cả chú Quỷ Bệnh nữa ạ.” Trương Duệ Dương đã ngừng khóc từ lâu, lúc này nhóc đang bưng một cái bát lớn, học theo những người lớn ngồi xổm trên mặt đất, ăn cực kỳ vui vẻ. Nghe thấy Lý Mộ Nhiên nói về chuyện chữa bệnh thì nhóc vội ngẩng đầu nói chen vào.

Lý Mộ Nhiên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc dính một sợi mì, nhịn không được cười rộ lên, “Đúng vậy, chữa cho chú Quỷ Bệnh nữa.” Tuy rằng nói như vậy nhưng trong lòng cô lại hơi lo lắng vì không biết Quỷ Bệnh có chịu để cho Nam Thiệu chữa trị hay không, cả Tống Nghiễn cũng vậy.

Trương Dịch cũng buồn cười, thò tay lau sợi mì dính trên má con trai, hỏi: “Quỷ Bệnh đó có lai lịch thế nào?” Trước đó anh đã nghe khá nhiều từ miệng Ngô Tử Nhiên, chung quy anh cứ cảm thấy người này có vẻ rất quỷ dị.

“Không nói rõ, thế nhưng anh ấy rất lợi hại…” Lý Mộ Nhiên kể sơ những gì cô biết về Quỷ Bệnh và chuyện họ cùng trải qua một lần, ngay cả chuyện gã không ăn uống cũng không bỏ sót.

“Chú ấy cực kỳ cực kỳ lợi hại. Ở chỗ dì biến mất, buổi tối hôm ấy có một con zombie rất hung dữ chạy vào rồi giết chết rất nhiều người, cuối cùng là chú Quỷ Bệnh ra tay mới xử lý được nó, con trông thấy xác con zombie kia rồi, nhìn sợ lắm, dao chém vào nó cũng không sứt mẻ gì hết.” Trương Duệ Dương ôm bát, chững chạc nghiêm trang bổ sung: “Nhưng sau hôm ấy chú Quỷ Bệnh liền bị ốm rất nặng, may mà có chú tài xế đưa con đi tìm thật nhiều thuốc cho chú ấy uống mới chữa khỏi được. Sau đấy, chú Quỷ Bệnh dạy anh A Đam luyện võ, anh A Đam cũng trở nên rất lợi hại. Những mà chú Quỷ Bệnh không cho con luyện, chú ấy bảo con tập Đại lão hổ là được rồi… A, đúng rồi, dì Mộ Nhiên ơi, con tìm về rất nhiều hoa hoa cho dì đó…” Nhóc con đột nhiên nhớ tới những món đồ mà mình thu nhặt được.

“Hoa hoa?” Lý Mộ Nhiên không hiểu ra sao.

Trương Duệ Dương cố gắng suy nghĩ, rốt cuộc nhớ ra: “Mọi người bảo nó là băng vệ sinh. Con cầm về nhiều lắm, gửi ở chỗ chú tài xế ấy ạ, để con đi lấy về cho dì.” Nói xong Trương Duệ Dương bèn buông bát định lao ra ngoài.

Tiếng ho khù khụ vang lên từ khắp nơi trong nhà, nhất thời có vài người sặc mà phun cả mì qua lỗ mũi. Lý Mộ Nhiên bối rối đỏ bừng hai má, cũng không biết là nên giận hay nên buồn cười, vội vã đè nhóc con lại, kiên trì nói một tiếng cám ơn rồi sau đó chỉ chỉ nửa bát mì còn dư: “Con ăn xong mì rồi đi.” Cô biết sức ăn của nhóc con, một tô mì lớn hoàn toàn không là vấn đề.

“Dạ.” Trương Duệ Dương rất nghe lời của cô, bưng bát lên rồi đột nhiên nhớ tới mình còn quên một chuyện, “Con không thấy Ú Ú đâu cả, nó đi đâu rồi ạ?”


Vấn đề này thật đúng là không ai có thể trả lời, mọi người bất giác đều nhìn về hướng ‘cha’ của Ú Ú.

“Nó ở gần đây.” Nam Thiệu không hề chần chừ đáp lại. Từ sau khi bị kiến hóa, hắn liền bắt đầu mơ hồ có thể cảm giác được mối liên hệ giữa hắn và Ú Ú, cũng chẳng rõ đó có phải lí do trước kia dị năng của hắn có thể ấp nở ra nó hay không nữa.

“Vậy lúc nào nó về hả chú?” Trương Duệ Dương hỏi.

“Vài ngày nữa thôi.” Nam Thiệu dùng giọng điệu khẳng định, bởi vì dù con côn trùng khốn khiếp kia không về thì hắn cũng sẽ đi tóm cổ nó trở về.

Vì thế Trương Duệ Dương ngoan ngoãn lo ăn, những người lớn lúc này mới có thể tiếp tục đề tài của bọn họ.

“Không ăn gì cả, có khi nào gã là zombie cấp cao đã tiến hóa không?” Bùi Viễn hỏi, bọn họ từng gặp mấy con zombie tiến hóa ở trại Yết, có hai con hình như còn có trí tuệ cho nên không khỏi suy đoán như vậy.

“Anh ấy cũng không hứng thú với con người.” Lý Mộ Nhiên lắc đầu, bất kể là từ tình cảm hay lý trí, cô đều không cho rằng sẽ là đáp án này. “Em đã từng đoán anh ấy có khả năng là người của Võ Tông nhưng sau này mới biết không phải.”

“Võ Tông là cái gì?” Đối với hai chữ kia tất cả mọi người đều tương đối mẫn cảm.

Lý Mộ Nhiên giải thích và kể lại mọi chuyện, mọi người đều không khỏi trầm mặc tự suy ngẫm. Dẫu thế nào họ cũng không thể tưởng được hóa ra trên thế giới này còn có một loại người ‘khác biệt’ như vậy tồn tại. Nếu như thế giới mãi mãi ở thời bình thì có lẽ suốt đời họ đều không có khả năng nghe tới hai chữ này.

“Chẳng hay Võ Tông có quan hệ gì với Tân Giáo không. Người đứng đầu Tân Giáo hẳn cũng thuộc về nhóm người biết võ không tồn tại ở thế giới thường, bằng không họ đối phó với thú biến dị và zombie tiến hóa sẽ chẳng dễ dàng như vậy.” Thạch Bằng Tam vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng.

Việc này thảo luận không ra kết quả, nói tới đây cũng không ai tiếp tục bàn bạc thêm nữa.

“Anh ta muốn em giúp tìm cái gì?” Thật lâu về sau, Trương Dịch hỏi.

“Em không biết. Đợi chuyện này kết thúc, em sẽ phải đi thực hiện hứa hẹn.” Lý Mộ Nhiên đáp.

Trương Dịch khẽ nhíu mày, trong lòng lướt qua một ý niệm nhưng anh không nói ra mà chỉ bảo: “Khi đi nhớ thông báo tụi anh một tiếng.”

Lý Mộ Nhiên cười gật đầu. Đây là điều nên làm, quan hệ của mọi người như thế, cô không có khả năng lẳng lặng mà đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận