Edit: Yến Phi Ly
Cơm chiều là mì nấu với nước lọc, bỏ thêm một ít tiêu và ớt chứ không có nguyên liệu gì khác nữa, chẳng ai bận tâm tới hương vị thế nào chỉ cần số lượng lớn đủ no bụng là được rồi, hiện tại cũng không ai soi mói, mọi người cùng xì xụp húp mì, cùng nhau ăn cũng rất sảng khoái.
“Ầy, tôi nói chứ lão Thường, người bên anh cũng không kém, sao lại bị vây ở chỗ này thế?” Trời lạnh, vừa hơi ngừng chốc lát thì cơm canh nóng hầm hập sẽ lạnh hết như băng, cho nên Cục thịt Trần đợi ăn xong mới mở miệng tiếp tục đề tài trước đó.
“Đừng nói chuyện này, nhắc tới tôi liền nóng máu.” Thường Hán khoát tay, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ, nhưng cuối cùng hắn vẫn kể sơ về những gì đã trải qua.
Trước đây họ sống trong doanh trại thành lập trong một nhà kính, cách nơi đây đại khái gần 30km, đó là một thôn xóm có núi đá bao quanh, không lớn lắm nhưng tất cả mọi người tụ tập lại cũng tầm 500 nhân khẩu. Có điều thực lực của họ không kém, bởi vì trong đó hầu hết đều là thanh niên trai tráng, không có ai trên 45 tuổi, cũng không một ai bé hơn 13 tuổi, càng không có người nào tàn tật mất đi sức chiến đấu. Có phụ nữ nhưng số lượng rất ít, một bàn tay liền có thể đếm hết, những cô gái đó chỉ thuộc về vài người cầm đầu và một đám thiếu niên chưa trưởng thành chiến lực không đủ là công cụ để đám đàn ông giải buồn, nhưng mặc kệ thế nào thì cũng đều là nam, thể lực vẫn mạnh hơn so với phụ nữ.
Nếu như chỉ là như vậy, Thường Hán đã quen với tận thế cá lớn nuốt cá bé cũng sẽ không cảm thấy gì, ngay cả chính hắn đều có một thiếu niên đi theo. Chung quy thời gian dài sống dưới uy hiếp của zombie và sinh vật biến dị, cộng thêm thiếu thốn thức ăn, thời tiết khắc nghiệt và các loại nhân tố ảnh hưởng, tinh thần con người thường xuyên bị vây chặt trong áp lực, khi không có bất cứ thứ gì để giải trí thả lỏng, bạo lực và tình dục liền trở thành cách thức giải tỏa tốt nhất. Đối với loại chuyện này, hắn coi như mắt nhắm mắt mở mà cho qua. Nhưng khi nhìn thấy một đứa bé vừa sinh ra bị bóp chết thẳng thừng rồi biến thành miếng thịt trong nồi canh thì trong nháy mắt ấy, Thường Hán phát hiện lương tâm của bản thân còn chưa hoàn toàn bị tận thế bào mòn sạch sẽ, cũng mới biết đối với tương lai hắn vẫn ôm kỳ vọng rất lớn.
Trong nhà kính, thiếu niên vì dựa vào kẻ mạnh của đội ngũ mà tranh giành tình nhân với nhau, tối ngày lục đục, cũng không dám ra ngoài đối mặt zombie; phụ nữ thì sợ mang thai, một khi có bầu đều lo nghĩ biện pháp làm sảy đi, bớt cho tương lai khổ sở, miễn cưỡng chịu đựng đến đủ tháng sinh ra thì cũng không giữ được. Đàn ông cả ngày phát tình như bầy chó đực, không phải đánh nhau tranh cãi thì chính là đang dây dưa trên người thiếu niên hoặc phụ nữ nào đó. Áp lực, tanh tưởi, thối nát, tất cả những điều ấy Thường Thắng đều có thể chịu đựng. Nhưng hắn không thể chịu nổi là một đội mạnh như thế mà lại nhìn không tới một chút hi vọng cùng tương lai, thứ đặt ở trước mắt tất cả mọi người đều chỉ có đường cùng. Hắn sợ sớm muộn gì hắn cũng có một ngày biến thành chết lặng, được chăng hay chớ giống kẻ khác, vì thế nên hắn rốt cuộc lựa chọn rời đi.
Địa vị của Thường Hán trong doanh trại không thấp, nghe theo hắn cũng có hơn trăm người, nhưng khi rời khỏi lại chỉ có hai mươi mấy kẻ trước mắt này đồng ý đi cùng. Truy tới căn nguyên cũng là vì đa số mọi người không chấp nhận rời khỏi cuộc sống yên ổn hiện tại, chung quy ai cũng chẳng thể cam đoan doanh trại hoặc căn cứ của người sống khác có tốt hơn vậy hay không, nhưng nếu rời khỏi nơi hiện tại để bước vào hành trình mới thì sẽ là cuộc phiêu lưu cực kỳ mạo hiểm. Hắn có thể hiểu cho nên cũng không miễn cưỡng, nhưng mà thứ khiến hắn không thể tưởng được là chuyện hắn dẫn người đi lại đắc tội thủ lĩnh doanh trại. Đối phương cũng không trực tiếp trở mặt với Thường Hán, chỉ phái tâm phúc dụ zombie của các thôn trấn lân cận tới bao vây họ ở đây, hiển nhiên là tính toán khiến bọn họ rơi vào đường cùng.
“Các anh không tính trả thù à?” Nghe xong nguyên nhân bọn họ bị nhốt, Cục thịt Trần hỏi. Giọng của y vô cùng bình tĩnh, không hề lộ ra chút căm phẫn tức giận, dù cho không hề muốn thì lòng của y cùng với bạn bè bên cạnh đã bị đủ loại gian truân sau tận thế bào mòn gần như chết lặng.
Thường Hán lắc đầu, cười bảo: “Có thể giữ cái mạng nhỏ này đã may lắm rồi, không cần thiết phải ép buộc bản thân.” Hắn đương nhiên cũng có thể lấy đám người hiện tại dùng thân làm mồi dụ bầy zombie chuyển sang bao vây nhà kính, nhưng điều ấy có quan trọng sao? Bên đó còn một số bạn bè từng sánh vai chiến đấu với hắn và có rất nhiều người vô tội, hắn không phát rồ đến loại tình trạng ấy. Về phần đơn độc tìm tên đầu sỏ gây nên thù hằn, Thường hán không thừa thời gian và tinh lực, cũng không muốn đấu đến nỗi mày sống tao chết với đối phương.
Trầm mặc một lát, Cục thịt Trần lại hỏi: “Các anh tính đi đâu?”
“Không phải mấy cậu muốn tới căn cứ Vân Châu à, chúng ta cùng nhau đi.” Thường Hán rốt cuộc có cơ hội nói ra dự định từ sớm của hắn.
Đối với đáp án này, Cục thịt Trần cũng không quá ngạc nhiên, mắt y liếc qua chỗ Trương Dịch, thấy người bên mình đều lơ đãng như không quan tâm, biết tất cả không phản đối, y liền lộ ra sắc mặt vui vẻ, cười hì hì nói: “Cầu còn không được.”
Thực lực của đối phương không kém, cùng đi với bọn họ sẽ càng thêm thuận lợi, chẳng qua đôi bên dù sao cũng không quá thân quen, lại chỉ nghe chuyện từ một phía nên sao có thể phán đoán được nhân phẩm của đối phương, trên đường sợ rằng phải cẩn thận đề phòng hơn mới được.
Thương lượng xong mọi người cũng không dừng lại thị trấn lâu, ngày kế tất cả liền lên đường. Mà vào ngày thứ ba ngay khi đoàn người một lần nữa khởi hành, ổ kén đen đặc như đá của con kiến chúa đang làm tổ trên đỉnh đường hầm đột nhiên răng rắc một tiếng phá ra một lỗ hổng lớn, hai cái chân kiến màu đen đầy lông vươn ra từ đó, cố sức xé lỗ ra to hơn, xác kén bên cạnh nhanh chóng vỡ vụn rơi xuống, lộ ra một cái đầu người mà lại tựa như không phải người, giống kiến nhưng cũng không hoàn toàn là kiến.
Dáng vóc thứ ấy cao lớn cường tráng, hai sợi râu giống như dây anten, gương mặt mang theo lớp giáp xác màu đen nhưng lại có một đôi mắt của con người với ánh nhìn băng lãnh thâm sâu và mái tóc đen thật dài.
Rầm! Lỗ hổng bị phá của xác kén tăng lên gấp đôi, thứ đó vọt ra từ bên trong, khi sắp sửa rơi xuống mặt đất, trên lưng lại phần phật mở ra hai cánh giữ vững thân thể xiêu vẹo sắp rơi xuống đất ở giữa không trung. Hóa ra đó là một sinh vật hình người bao trùm toàn thân bởi lớp giáp kiến đen óng, đôi chân dài rắn chắc như đao cùng một đôi cánh mỏng lớn sau lưng.
Sinh vật ấy ngẩn ra tại chỗ một lát, hai tròng mắt đen láy không mang theo một chút cảm tình của loài người lướt qua vẻ mờ mịt, sợi râu trên đầu khẽ giật giật, đột nhiên lắc lư bay ra khỏi đường hầm. Tựa như là vừa mới bắt đầu học bay, động tác của nó vụng về lại khó nén vội vàng, vài lần đều đụng vào trên vách tường. Vất vả lắm mới bay ra khỏi đường hầm, sinh vật ấy nhìn thấy thực vật biến dị đầy khắp núi đồi, trong mắt nó lóe lên tia sáng rồi không chút do dự nhằm về phía một gốc thực vật biến dị gần đấy nhất, chỉ nghe thấy tiếng rột rột soạt soạt, một cây biến dị cao 7-8 mét thoáng chốc bị gặm sạch. Mà nó dường như còn cảm thấy chưa đủ, giương cánh tiếp tục nhào về một cây biến dị khác.
Theo số lượng lớn thực vật biến dị bị gặm sạch sẽ, thân thể sinh vật ấy dần dần phát sinh thay đổi, phần giáp cứng to lớn trên đầu bắt đầu rút lại, cặp chân kiến cũng mơ hồ có xu hướng chuyển về hình thái cánh tay người. Nửa giờ sau, trên gần một mẫu đất chen chúc đầy thực vật biến dị, nó tựa hồ rốt cuộc ăn no nên ngừng lại. Lúc này, nó đã không còn giống với khi mới xuất hiện nữa, trừ trên khuôn mặt còn có một nửa tựa như giáp xác màu đen, râu trên đỉnh đầu và cánh trên lưng vẫn còn, dưới sườn có một đôi chân kiến hơi héo rút, toàn thân trải rộng một lớp giáp kiến hệt như chiếc áo giáp thì đã không còn quá khác biệt với hình hài con người. Sinh vật ấy đã có cánh tay và đôi chân cường tráng, nửa gương mặt khi hoàn toàn trở về hình dạng con người thì giống như khuôn đúc với Nam Thiệu, người mà Trương Dịch đã tìm kiếm hai tháng.
Hắn đứng ở nơi đó, nhìn đất trời mênh mông bị tuyết trắng bao phủ, trong mắt lộ ra vẻ xa lạ và mơ hồ, tựa như không biết vì sao mình lại ở nơi này, tựa như không biết rốt cuộc cơ thể mình có vấn đề gì. Rất lâu sau, hắn mới chậm rãi tỉnh táo hơn, khàn khàn mà thong thả gọi khẽ hai chữ: “A Dịch.” Trong mắt không biết làm sao cũng chuyển thành nhớ thương, tưởng niệm, cùng với vội vàng và mong mỏi.
Hắn là Nam Thiệu, dính máu kiến cánh, hấp thu lực sinh mệnh của kiến chúa, cuối cùng vô tri vô giác cắn nuốt ngược lại kiến chúa mà đồng hóa rồi dị biến, cũng có thể xưng là biến dị kiến, tương tự như tình trạng dị hóa thú của Tống Nghiễn. Chẳng qua Tống Nghiễn lúc trước chỉ là bị tiêm vào chút huyết thanh của thú hoang biến dị nên tình trạng không nghiêm trọng như Nam Thiệu. Thậm chí có thể nói, nếu như lúc trước không phải bởi vì rơi vào nguy hiểm sắp chết, kích hoạt gen dị thú tiềm tàng trong cơ thể, bản thân Tống Nghiễn lại đủ mạnh để áp chế lượng gen lạ ấy thì có lẽ cả đời Tống Nghiễn đều sẽ không xuất hiện hiện tượng hóa thú.
Lúc này đầu óc Nam Thiệu không quá thanh tỉnh nhưng hắn vẫn nhớ được Trương Dịch, những ký ức khác thì đều hỗn loạn, dĩ nhiên cũng không nhớ nổi nên trở về khách sạn. Hắn không đợi ký ức hoàn toàn được sắp xếp ổn định đã vỗ vỗ đôi cánh mang màu đen, xiêu xiêu vẹo vẹo bay lên quốc lộ, sau đó tùy tiện chọn một hướng bay đi. Hắn phải tìm Trương Dịch, một giây cũng không thể đợi.
***
“Ú Ú, ở đây có mì tôm nè.” Trong một siêu thị nhỏ bỏ hoang ở một thành phố cách đường hầm 200 km về phía đông bắc, Trương Duệ Dương đang xách theo một cái ba lô to gần như bằng người nhóc lấy đồ trên kệ hàng của siêu thị ném vào trong đó. Nhóc bị Ú Ú đưa đi lưu lạc hai mươi mấy ngày nên đã không còn hỏi muốn đi đâu hay lúc nào trở về nữa, hiện tại nhóc bắt đầu học theo những người lớn, tìm ba lô, kiếm một ít thức ăn cất vào đó, miễn cho lúc nào cũng phải cắn gốc cây biến dị qua bữa. Chẳng qua dù sao cậu nhóc vẫn còn nhỏ, không biết cái gì nên lấy cái gì không nên lấy, nhóc chỉ cầm đi những gì mà nhóc nhận biết, kết quả là một cái ba lô to mà đa phần đều là đồ ăn vặt, sau đó là mì ăn liền, bánh quy, nhìn phồng to nhưng thật ra không thể giúp no bụng.
Mấy ngày nay thân thể Ú Ú lại lớn thêm một vòng, nó đi giữa các kệ hàng có hơi khó khăn, cho nên chỉ có thể ngồi ở bên ngoài chờ. Đương nhiên, đối với mấy đồ vật linh tinh trên kệ hàng nó cũng không có hứng thú, nghe thấy tiếng của Trương Duệ Dương, râu trên đầu Ú Ú cũng chẳng buồn động lấy một chút.
Trương Duệ Dương sớm đã quen nên cũng không để ý, nhìn thấy mì tôm thì nhét hết vào ba lô, trong đó còn kèm theo không ít miến phở ăn liền, thoáng chốc ba lô của nhóc đã phồng to lên.
“Hẳn là nên lấy một ít bánh quy.” Nhìn bánh quy cách đó không xa, nhóc hơi do dự, lại bỏ một phần mì ăn liền ra rồi đổi thành bánh cùng với một ít đồ đóng gói khác.
“Cải bẹ, cần hai túi.” Chép chép cái miệng nhỏ chẳng có mùi vị, nhóc phát hiện mình rất muốn ăn gì đó mằn mặn.
“Giấy vệ sinh.” Lau mông nhỏ phải dùng.
“Còn cả nước nữa nhưng không chứa nổi…” Thôi đành ăn tuyết vậy, đưa nước ra bên ngoài rất nhanh sẽ đông thành đá, căn bản uống không được. Trương Duệ Dương không dám nhóm lửa, cũng không biết nhóm lửa, cả chặng đường đều là gặm đồ sống, khát nước thì nhóc sẽ vốc một nắm tuyết vo thành cục coi như kem mà ăn.
“Nhiều kẹo quá, còn cả chocolate nữa.” Bà nội nói ăn nhiều kẹo thì răng sẽ bị sâu… Mỗi ngày mình chỉ ăn một cái be bé thôi. Đôi tay nhỏ bốc nắm kẹo đầy màu sắc nhét vào trong khe hở của ba lô. Chần chừ một hồi lại muốn thò tay đi lấy thêm mấy cái. Đúng lúc này, một tiếng ‘rầm’ thật lớn từ con đường đối diện cửa kính của siêu thị vang lên, dọa nhóc sợ run, ngón tay đã sờ tới kẹo lại vội vã thả lại trong hộp.
Ú Ú vẫn im lặng canh giữ bên ngoài đột nhiên ré lên, quay đầu xông ra khỏi siêu thị, hoảng sợ tới cực điểm giống như khi nó nhìn thấy Tống Nghiễn. Trương Duệ Dương đứng giữa hai kệ hàng còn chưa biết xảy ra chuyện gì, nhưng từ khi tận thế ập đến nhóc đã dưỡng thành bản năng lập tức bịt miệng, ngừng thở cẩn thận nấp ra sau cái ba lô to, xuyên qua khe hở kệ hàng để nhìn ra xem xét tình hình nơi phát ra tiếng.
Loảng xoảng —— hai kệ hàng ngã xuống, đụng rầm rầm vào kệ mà Trương Duệ Dương đang nấp khiến cho nó rung lên, một con thú biến dị to gấp đôi Ú Ú, quanh thân khoác vảy màu đen, đầu tựa như cá sấu, thân giống hệt sư tử, lại có tứ chi như vuốt ưng cùng một cái đuôi khổng lồ dài 4-5m tiến vào từ cửa kính của siêu thị. Nơi nó lướt qua, kệ hàng đổ ào ào, chai lọ bay loạn tứ tung, không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản.
Trương Duệ Dương mở to hai mắt nhìn con quái vật kia đi về hướng mình, con ngươi đen láy lộ ra vẻ hoảng sợ, nhóc vứt cái ba lô chứa đầy đồ đi, lặng lẽ lui về chỗ sâu của siêu thị. Trên thực tế nhóc rất muốn chạy ra ngoài nhưng lại quá sợ hãi. Ú Ú không ở đây, chỉ một mình nhóc với đôi chân ngắn ngủn đối mặt với con quái vật khổng lồ kia thì có chạy nhanh tới mấy cũng không thoát được. Đương nhiên, nhóc không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ là theo bản năng cảm thấy không thể chạy mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...