Mạt Thế Chi Phế Vật

Edit: Yến Phi Ly

Không qua bao lâu, xe đi đón người đã tới nơi, nhưng chưa kịp ôn chuyện đoàn người đã vội vã lên xe nhanh chóng quay đầu đuổi theo hướng mà Ú Ú biến mất. Chung quy ai cũng không dám cam đoan con côn trùng không đáng tin kia có bỏ lại Dương Dương giữa đường hay không.

“Ú Ú hẳn là về doanh trại rồi.” Người ra đón không phải Tiêu Thắng cũng không phải Long Hạ, mà là vài người tương đối lạ lẫm đối với Lý Mộ Nhiên, trong lòng cô đang hiện lên băn khoăn liền nghe người đàn ông ngồi ở ghế phó lái nói: “Anh Thắng với cô Long Hạ dẫn người đi thông đường tới Vân Châu rồi, zombie vùng lân cận đã được dọn dẹp hầu hết, cho nên trong doanh trại không còn lại bao nhiêu người.”

Hóa ra trong quãng thời gian Tống Nghiễn và Lý Mộ Nhiên rời khỏi, người trong đoàn xe cũng không hề nhàn rỗi Mọi người xử lý nguy hiểm bốn phía một lượt, sau đó thay phiên cử người ra ngoài tra xét những con đường chưa được khơi thông, liên lạc người sống sót xung quanh chuẩn bị phác họa ra một tấm bản đồ quy hoạch số lượng người sống sót phân bố từ Đông Châu đến Vân Châu, thăm dò địa thế chuẩn bị cho việc thành lập căn cứ mai này.

“Người của chúng ta đã đến Đế Hà, ở nơi đó cũng thành lập doanh trại lâm thời, cô Long Hạ mang người đóng quân phòng vệ bên đó, anh Thắng thì tiếp tục đi thông đường, phỏng chừng cũng sắp về rồi đấy.”

Lắng nghe tình hình trong khoảng thời gian qua của đoàn xe, Lý Mộ Nhiên kéo dài tinh thần lực theo sát sau Ú Ú đang chở Dương Dương, đến khi xác định nó quả thật đang bay về hướng doanh trại mới thoáng yên tâm, nhưng cũng không dám thả lỏng mà vẫn chú ý chặt chẽ.

Tống Nghiễn nhắm mắt tựa vào lưng ghế, cũng chẳng biết có nghe vào hay không, đến khi tài xế kể về con zombie biến dị tập kích doanh trại hại chết không ít người, cuối cùng bị Quỷ Bệnh tiêu diệt thì hắn mới ừ một tiếng mở mắt ra.

Lý Mộ Nhiên hoảng hốt, quay đầu nhìn qua, chú ý thấy vảy lân bên mặt trái của Tống Nghiễn đã dần dần mất đi mới âm thầm thở phào, tiếp tục nhìn chằm chằm Ú Ú.

“Ú Ú, dì ở bên kia mà, sao mày lại bay sang bên này?” Trương Duệ Dương cũng bị Ú Ú đột nhiên chạy trốn hù dọa, đợi bay ra thật xa mới phản ứng lại, sốt ruột dùng bàn tay nhỏ cố sức tóm lấy lưng Ú Ú, ý muốn bảo nó quay đầu.


Ú Ú chỉ lo chạy trốn, hoàn toàn không để ý tới cảm giác nhói khẽ không đáng kể trên lưng. Tim gan nó hiện tại còn đang run rẩy, bảo nó trở về thì cứ mơ đi.

“Ú Ú! Sao mày không nghe lời vậy!” Trương Duệ Dương thở dài thầm oán, chán nản ghé vào trên lưng con côn trùng khổng lồ, trơ mắt nhìn Ú Ú mang nhóc quay về doanh trại. Mà điều càng khiến nhóc hoảng sợ đó là Ú Ú bay qua trên không doanh trại rồi mà cũng chẳng chịu dừng lại. Nó kêu lên một tiếng rồi tiếp tục bay qua, bỏ trốn mất dạng. Đợi tới khi người trong doanh trại phản ứng lại thì chỉ nhìn thấy một cái bóng đen biến mất tại chỗ ngoặt ngoài núi đá mà đường quốc lộ duy nhất vào làng đi qua, muốn đuổi cũng không kịp.

Nghe thấy tiếng bọn trẻ con kêu gào ở bên ngoài cùng với âm thanh truy đuổi, Quỷ Bệnh đi ra khỏi phòng, híp mắt nhìn một lát, cuối cùng chẳng hé miệng nói gì cả. Thân thể gã vẫn ốm yếu bệnh tật như cũ, cứ như gió thổi liền ngã xuống, nhưng so với mấy hôm bị Trương Duệ Dương nhìn chằm chằm bắt uống thuốc thì đã tốt hơn rất nhiều.

“Không ổn rồi!” Lý Mộ Nhiên bỗng nhiên ngồi thẳng người, mặt tái nhợt đi.

“Chuyện gì vậy?” Tống Nghiễn vẫn trầm mặc nghe cấp dưới báo cáo công việc lần đầu mở miệng, ánh mắt nhìn về Lý Mộ Nhiên khó nén thân thiết.

“Ú Ú bay ra khỏi làng rồi.” Lý Mộ Nhiên gấp đến độ chóp mũi đều rịn mồ hôi, cô sợ mình vừa trở về, Dương Dương lại bị Ú Ú mang đi mất. Một lần lại một lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn đã khiến cô như chim sợ cành cong.

“Không thể nào, Ú Ú gần đây chỉ đưa Dương Dương chơi trong doanh trại thôi mà, chưa từng ra bên ngoài. Hôm nay vì mọi người trở về nên nó mới bay ra đó.” Người đàn ông ngồi bên ghế phụ chần chừ nói, hiển nhiên anh ta không quá hiểu năng lực của Lý Mộ Nhiên khó tránh khỏi sẽ có điều hoài nghi, chẳng qua ngại với thân phận đối phương nên không biểu hiện quá rõ rệt.

Tống Nghiễn nhìn anh ta một cái không giải thích, chỉ ra lệnh: “Chạy nhanh lên!” Rồi sau đó mới quay đầu an ủi Lý Mộ Nhiên: “Đừng lo lắng, chúng ta nhiều người như vậy sẽ có thể tìm được nhóc con đó về.” Trên thực tế lời này hắn nói ra mà hơi chột dạ, bằng không với tính cách của hắn tuyệt đối sẽ không buông lời an ủi. Hóa ra ngay khi Ú Ú xuất hiện Tống Nghiễn còn đang ở trạng thái dị hoá, có thể cảm giác rõ rệt được bản thân hắn hoặc là nói phần sinh vật dị hoá trong người hắn hẳn là thiên địch với con côn trùng kia. Hắn có cảm giác chỉ cần mình ở đây thì con quỷ nhanh nhạy kia sẽ không chịu ngoan ngoãn trở về.


Thế nhưng Lý Mộ Nhiên không biết điều này. Cô vô cùng tin tưởng Tống Nghiễn, nghe vậy trong mắt không khỏi lộ vẻ biết ơn. Tất cả mọi chuyện từng trải qua đã nhắc nhở cô một điều, mặc kệ quan hệ như thế nào, người khác chịu giúp mình thì đó là ân huệ, không chịu giúp thì đó là bổn phận của riêng mình, cho nên dù hai người từng vào sinh ra tử với nhau, cô cũng sẽ không theo lý mà đương nhiên mặc định rằng Tống Nghiễn phải làm gì cho mình.

Tống Nghiễn lúng túng sờ sờ mũi, mắt nhìn phía trước, trong lòng hắn mơ hồ hơi thấp thỏm, lo lắng lỡ đâu không tìm được nhóc kia về, cô bé này chỉ sợ sẽ đau lòng chết mất. Còn cả thằng bé Dương Dương kia nữa, nếu là vì hắn mà nhóc xảy ra chuyện gì thì hắn cũng không tha thứ được cho bản thân. Về phần Ú Ú, tốt nhất đừng bị hắn bắt được, bằng không chặt chân chặt cánh nó!

Xe băng băng trên đường, cố ý đẩy nhanh tốc độ, rất nhanh liền về tới ngôi làng họ đang trú tạm. Mà lúc này, Ú Ú đã hoàn toàn biến mất trong phạm vi cảm ứng của Lý Mộ Nhiên. Vào doanh trại, chiếc xe chở Tống Nghiễn không dừng lại lâu mà trực tiếp xuyên qua đường quốc lộ gào thét đuổi theo phương hướng người biến mất. Những người khác thì ở lại và được người trong doanh trại tiếp đãi, sắp xếp.

Mãi tới nửa đêm, xe của Tống Nghiễn mới quay lại, nhìn thấy gương mặt suy sụp của Lý Mộ Nhiên liền biết họ không tìm được Dương Dương. Ba đứa nhóc Phó Đam vẫn cố nén cơn buồn ngủ ngóng trông nhìn qua, vui sướng còn chưa kịp dâng lên liền rút sạch.

“Chị Mộ Nhiên…” Bọn trẻ cất tiếng gọi, nhìn thấy sắc mặt mỏi mệt đầy lo lắng của Lý Mộ Nhiên thì ba chữ “Dương Dương đâu” bị nuốt xuống. Cuối cùng, cả ba đột nhiên xoay người chạy vào trong phòng, đến trước mặt Quỷ Bệnh.

“Chú Bệnh ơi, chú giúp tụi cháu tìm Dương Dương đi, em ấy còn bé như vậy nhất định sẽ rất sợ hãi.” Phó Đam năn nỉ cầu xin. Ở chung hơn hai tháng, đám nhóc không chỉ tràn đầy kính sợ đối Quỷ Bệnh mà còn vô cùng ỷ lại, tựa hồ chỉ cần có gã ở đây thì sẽ chẳng có chuyện gì mà không giải quyết được. Bọn chúng vẫn luôn tin chắc điều này.

Quỷ Bệnh đang ngồi tựa trên cái ghế mây, hai mắt khép hờ, chân đạp lên giá đỡ, chậm rì rì mà lắc lư trước sau, phát ra tiếng kẽo kẹt khe khẽ, dường như gã hoàn toàn không để ý chuyện thằng nhóc đi lạc.

“Đi xa rồi, tìm không được.” Nghe thấy lời thỉnh cầu, Quỷ Bệnh ngay cả mắt cũng không buồn mở, chỉ thản nhiên nói.


Lời của gã tựa hồ chỉ có ba đứa trẻ và Lý Mộ Nhiên tin tưởng, bởi vì bọn họ đã nhiều hơn một lần chứng kiến năng lực tiên đoán của gã, nghe vậy sắc mặt ai cũng trở nên lo sợ không yên, còn cả vẻ không cam lòng. Tống Nghiễn nhíu nhíu mày, quay đầu đi sắp xếp người trong doanh trại tiếp tục tìm kiếm Trương Duệ Dương và Ú Ú, đồng thời phái người suốt đêm đi tới đường phía trước báo cho Tiêu Thắng và Long Hạ, để bọn họ cũng chia nhau tìm người.

“Anh Bệnh…” Lý Mộ Nhiên vất vả một ngày đường lại tìm người tới hơn nửa đêm, lúc này cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, giọng cô khàn đặc gọi một tiếng, muốn nói lại thôi, mang theo ý cầu xin mơ hồ.

Quỷ Bệnh ‘hửm’ một tiếng, mở mắt ra đánh giá cô một lượt, trên mặt hiếm thấy mà lộ ra mỉm cười: “Không tệ, dị năng có tiến bộ.” Rồi sau đó gã nhìn sang Tống Nghiễn đang đứng cạnh cửa phân công nhiệm vụ, trong mắt hiện lên một tia sáng tỏ, nhưng cũng không nói gì.

Tiến bộ? Lý Mộ Nhiên cứng đờ cả người, lúc này mới nhớ tới dị năng của mình không sử dụng được, còn cho rằng đối phương đang nói mát châm chọc. Cô hổ thẹn trong lòng, tự biết việc này chẳng biết ăn nói ra sao, vẻ mặt không khỏi bắt đầu bối rối.

“Không cần lo lắng, Ú Ú bị hoảng sợ, tất sẽ tìm về với chủ, chuyến này Dương Dương có kinh sợ nhưng không nguy hiểm, không có hại mà còn nhận được tin vui bất ngờ.” Có lẽ tâm tình tốt, Quỷ Bệnh không khỏi nói thêm vài câu, nói xong liền nhắm mắt không để ý tới mọi người nữa.

Trong phòng lại quay về im lặng, chỉ có tiếng ghế mây lay động khe khẽ. Tống Nghiễn đứng ở cửa sắp xếp xong việc, quay đầu thì thấy Lý Mộ Nhiên đang thấp thỏm lo âu đầy mặt là vẻ kính trọng đứng trước Quỷ Bệnh, trong lòng hắn chợt nao nao khó chịu.

“Mộ Nhiên, em lại đây.”

Lý Mộ Nhiên đang cân nhắc mấy câu không rõ ràng của Quỷ Bệnh, nghe tiếng kêu, theo bản năng liền đi qua, “Sao thế chủ nhiệm?”

“Tôi đã cho người đi tìm, em ngủ một lát đi, chờ em dậy hẳn sẽ có tin tức.” Tống Nghiễn áp chế cảm xúc không vui trong lòng, trầm giọng nói.

Lý Mộ Nhiên lắc đầu, xảy ra chuyện như vậy bảo cô sao mà ngủ được, nhưng không thể để người khác bận tâm vì cô, thế nên miễn cưỡng cười nói: “Anh Bệnh bảo Ú Ú trở về tìm chủ. Ú Ú là anh Thiệu ấp nở ra, chủ của nó hẳn chính là anh Thiệu….”


Nếu như Dương Dương có thể tìm được anh Dịch và anh Thiệu thì cũng là chuyện tốt, thế nhưng trước lúc ấy nhóc phải làm thế nào? Có thể tìm được thức ăn không? Có bị lạnh không? Gặp phải sinh vật biến dị và zombie thì phải làm sao? Gặp trúng kẻ xấu… Lý Mộ Nhiên không dám tiếp tục nghĩ tiếp nữa.

Mày Tống Nghiễn nhăn càng gắt gao, trong lòng hắn hoàn toàn không tin lời của Quỷ Bệnh, thấy Lý Mộ Nhiên còn lẩm bẩm nhưng cũng không định cắt ngang suy nghĩ của cô, cho nên chỉ là thò tay vỗ vỗ vai cô, “Nam Thiệu ở Trung Châu, tôi đã cho người đi báo cho Tiêu Thắng, bảo bọn họ chia nhau tìm. Thằng bé ấy thông minh, sẽ không có chuyện gì đâu.” Hắn nhớ tới nhóc con lem nhem như mèo hoa treo trên tay hắn sống chết cũng không chịu tắm rửa, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác tội lỗi. Dù không phải vì Lý Mộ Nhiên thì hắn cũng sẽ dốc toàn lực tìm cậu nhóc trở về.

Mà trong khi toàn bộ đoàn xe đều đang phát động tìm kiếm suốt đêm, trên một vùng núi cách đó chừng hơn 100 km, một cậu bé và một con côn trùng biến dị to bằng nghé con đang chen chúc trong một hang đất giữa sườn núi, nhóc con bất lực nhìn mảnh rừng tối thui trước mắt cùng với gió tuyết tung bay.

“Ú Ú, hình như tao hơi sợ, mày có sợ không?” Trương Duệ Dương nhỏ giọng hỏi. Cái hang đất này là Ú Ú đào ra, cửa rất thấp mà bên trong lại cao, gió tuyết không thổi vào được nên cũng không quá lạnh. Có điều một mình ở nơi hoang vu này thì đừng nói là trẻ con, dù cho là một người trưởng thành, e rằng cũng sẽ sợ hãi.

Ú Ú dùng râu chạm Trương Duệ Dương, như là an ủi.

“Ú Ú, vì sao chúng ta không quay về vậy?” Trương Duệ Dương thò tay ôm Ú Ú, ngáp một cái, giọng mang theo mệt mỏi.

“Ú Ú, dì Mộ Nhiên về rồi, mày biết dì Mộ Nhiên mà đúng không, dì ấy vô cùng… vô cùng tốt bụng, mày đừng sợ dì ấy. Tao nhớ dì lắm… Chúng ta trở về đi. Không thấy chúng ta thì dì và cả anh A Đam sẽ lo lắng.” Cậu nhóc vẫn đang lo khuyên bảo người bạn nhỏ của mình trở lại doanh trại, chỉ là ngáp liên tục khiến lời nói đứt quãng không quá rành mạch. Lúc này là nửa đêm, sớm đã qua giờ đi ngủ của nhóc.

Ú Ú hoạt động thân thể khổng lồ, lộ mông ra đối diện với nhóc bày tỏ ý cự tuyệt.

“Ú Ú, tao đói quá.” Trương Duệ Dương cũng không cảm thấy thất vọng, bàn tay nhỏ sờ sờ bụng, mắt sắp không mở ra nổi nữa, miệng mơ hồ nói không rõ.

Râu của Ú Ú giật giật, sau đó lại chậm rì rì chuyển thân qua, bò ra khỏi hang. Nó mở tung cánh thoáng chốc đã biến mất giữa trời đêm. Trương Duệ Dương lúc này đã cuộn mình trên mặt đất ngủ say, hoàn toàn không hề phát hiện gì cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui