Edit: Yến Phi Ly
Bởi vì Kha Trường Phong bị thương nên dù đã bắt được Viên Tấn Thư thì không khí trong xe vẫn rất nặng nề. Nhưng Tống Nghiễn thay đổi thật sự quá mức rõ rệt, có muốn vờ nhìn không thấy cũng chẳng được.
“Tống nhị, rốt cuộc cậu bị sao thế này?” Liếc mắt vào trong kính chiếu hậu nhìn gương mặt vẫn còn đầy vảy đen giống như xăm hình của Tống Nghiễn, Diệp Kiên nhịn không được hỏi một câu.
Người khác cũng không khỏi dựng lỗ tai lên, ngay cả Hà Nhữ An đang chữa thương cùng với kẻ sắp chết như Viên Tấn Thư đều chuyển lực chú ý qua. Nhất là Viên Tấn Thư, gã cảm thấy lần này mình thua thật sự là vừa hồ đồ lại oan uổng, sao gã có thể chịu phục. Hiện tại tạm thời giữ được một mạng, nhưng cũng phải biết rõ ràng nguyên nhân mới được.
Lúc này Tống Nghiễn đã mặc quần áo, đang ngồi trên ghế sau, nét mặt mang theo vẻ kiêu căng, cười lạnh nói: “Chưa từng gặp cao thủ à? Ngu xuẩn!”
“Đậu má!” Diệp Kiên giận dữ, phanh xe lại, xoay người định thụi cho Tống Nghiễn một đấm. Trên thực tế, không chỉ mình anh mà người khác trong xe cũng đều trợn mắt há hốc mồm, rồi sau đó lòng âm thầm dâng lên xung động muốn quẳng cho tên kia mấy đấm. Viên Tấn Thư thì bật cười thành tiếng, tuy rằng bởi vì cười nên tác động miệng vết thương trên bụng khiến gã không nhịn được mà ho khù khụ, nhưng tiếng cười lại vẫn không dừng, rước lấy không ít ánh nhìn căm tức.
“Là dị năng! Là dị năng!” Lý Mộ Nhiên kéo cánh tay Tống Nghiễn, đồng thời ngăn ở giữa hai người, gấp gáp giải thích. Cô đã nhìn thấy vẻ bạo ngược và khí thế hung ác trong mắt Tống Nghiễn, sợ Diệp Kiên chọc giận hắn sẽ phát sinh hậu quả không thể lường trước.
“Chủ nhiệm thức tỉnh dị năng mới, mau lái xe đi, có chuyện gì đợi anh Kha Trường Phong khỏe rồi lại nói.”
Diệp Kiên hừ một tiếng, quay người căm tức đạp chân ga. Xe lao băng băng trên đường, bông tuyết ùa vào từ cánh cửa bị phá hỏng phủ đầy mặt Tống Nghiễn ngồi gần đó.
Lý Mộ Nhiên im lặng, không khỏi lo lắng nhìn Tống Nghiễn, sợ người này giận lên lại phát tác tính tình, chẳng ngờ lại bắt gặp ánh nhìn lạnh băng của hắn, tựa hồ hắn có thể nhìn thấu ý nghĩ trong lòng cô.
“Nể em là người phụ nữ của tôi, chỉ một lần này thôi, lần sau không được lấy lý do này nữa.” Hắn lành lạnh mở miệng.
Tim Lý Mộ Nhiên đập bịch bịch, lại không phải vì câu “người phụ nữ của tôi” mà là vì giọng điệu của hắn và câu cảnh cáo lần sau không được lấy lý do này nữa. Cô không biết lần sau là chỉ cô không nên quản chuyện lung tung hay là vì chuyện Diệp Kiên định đánh hắn. Điều càng khiến cả người cô run rẩy đó là ánh mắt hắn nhìn cô và ngữ điệu kia làm cô có một loại cảm giác bị ác quỷ nhìn chằm chằm, tựa hồ chỉ cần cô hơi phản kháng thì sẽ bị cắn nuốt tức khắc. Thế cho nên cô thậm chí không còn tâm trí để ý câu nói trước của hắn.
Bên trong xe lập tức rơi vào tĩnh lặng, đối với mọi người đã quen với việc cảm nhận nguy hiểm đều theo bản năng không mở miệng nói chuyện nữa. Qua một lúc, Tống Nghiễn nhíu mày nhìn Lý Mộ Nhiên đã thu hồi bàn tay vừa túm cánh tay hắn, dáng vẻ cô vô cùng phục tùng và ánh mắt mờ mờ ảo ảo lộ ra một chút sợ hãi. Hắn đột nhiên xoay người nhảy xuống từ cánh cửa đã chẳng còn nguyên vẹn, chớp mắt biến mất trong gió tuyết.
“Chủ nhiệm!” Lý Mộ Nhiên kinh ngạc gọi với theo.
“Cậu ta lại nổi bệnh thần kinh gì vậy?” Diệp Kiên bực bội nhưng vẫn dừng xe lại.
Hà Nhữ An đang chữa trị cho Viên Tấn Thư ngẩng đầu nhìn anh ta, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống. Trước mắt điều quan trọng nhất là ngăn cản tình trạng ngày càng chuyển xấu của Kha Trường Phong, những thứ khác đều có thể gác tạm sang một bên.
Đợi hơn mười phút Tống Nghiễn cũng không trở về, gió tuyết ào ạt đập thẳng vào xe, ngay cả người dị năng đều chịu không nổi, hai anh em Võ Thanh và Võ Lam lại càng rét tới nỗi môi trắng bệch run rẩy, cộng thêm ở bên ngoài lâu dễ dàng gọi đàn zombie tới, cuối cùng bọn họ quyết định tìm một chỗ đặt chân gần đây trước. Họ tin với năng lực hiện tại của Tống Nghiễn hẳn sẽ không quá nguy hiểm, nếu hắn muốn tìm bọn họ lại càng không hề khó.
Vì tiện cho sửa chữa và cải tạo xe, cuối cùng mọi người vẫn lựa chọn quay lại xưởng ô tô họ từng ở, mà khi trở về tới nơi này, Viên Tấn Thư cũng vừa vặn thoát khỏi trạng thái nguy hiểm tính mạng, miễn cưỡng có thể hoạt động. Về phần chữa khỏi hoàn toàn cho gã thì đấy là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Người này rất kinh khủng, không ai dám mạo hiểm như vậy.
“Tôi phải dùng cách thức đặc biệt kích phát tiềm năng trong thân thể hắn, quá trình sẽ rất đau đớn, chỉ cần chịu đựng qua thì sẽ không sao.” Viên Tấn Thư nói, giữa chừng thỉnh thoảng ho khan một hai cái. Lúc này gã đã không còn vẻ tiêu sái phóng khoáng khi đuổi giết mọi người nữa, một thân quần áo trừ phần bụng bị móng vuốt của Tống Nghiễn đâm thành lỗ lớn thì còn nhiều chỗ bị đốt trụi, gương mặt coi như tuấn tú cũng bị khói hun đen thui, tóc cháy rụi một nửa, hiển nhiên trận oanh tạc dưới hầm ngầm kia cũng không phải hoàn toàn vô dụng.
“Mày biết lừa chúng tao sẽ có hậu quả gì rồi đấy!” Hà Nhữ An lạnh lùng cảnh cáo. Nếu như không phải trạng thái của Kha Trường Phong quá mức nguy cấp lại không có biện pháp nào khác, anh chắc chắn sẽ không đồng ý mạo hiểm như vậy. Anh không tin người Võ tông.
“Biết rồi, tôi còn chưa muốn chết. Trước tiên lấy cho bản thiếu bộ quần áo, cả người đang bẩn chết được!” Dù đang lâm vào tình trạng này, Viên Tấn Thư cũng không hề lộ ra chút dáng vẻ hèn mọn nào, thậm chí vẫn mang bản tính kiêu ngạo xưa kia, chẳng qua so với khi mới gặp thì coi như đã bớt đi rất nhiều. Hiển nhiên gã cũng không phải một kẻ ngông cuồng không biết tiến lui, ở chuyện liên quan đến sống chết thì cũng biết cúi đầu, bằng không sẽ không lấy việc mình có thể ngăn cản zombie hóa thành lợi thế, làm giao dịch tạm thời với Tống Nghiễn để giữ mạng. Lại nói tiếp gã cũng buồn bực lắm rồi, vốn tưởng rằng chỉ cần đuổi kịp tung tích đám người này, sau đó trừ khử Lý Mộ Nhiên có dị năng ngấm ngầm dẫn người đi thì kẻ khác chính là cá nằm trên thớt, tùy tiện gã chơi thế nào cũng được. Nào biết lại sẽ từng bước từng bước nhảy vào bẫy của đối phương, may là gã nội lực hộ thể lại vừa vặn tìm được cửa địa đạo mới bịt qua loa mà Kha Trường Phong và Diệp Kiên để lại mới có thể miễn cưỡng tránh thoát một kiếp. Dù là như thế, gã vẫn bị thương không nhẹ, nhưng gã lại càng thêm nhận định đám người Tống Nghiễn thực lực thua xa gã, bằng không cần gì bố trí đủ âm mưu quỷ kế thế này. Thế là gã nghĩ dẫu mình bị thương thì cũng có thể dễ dàng xử sạch cả đám, hơn nữa lửa giận tận trời, chẳng kịp quan tâm dung nhan mà gã vẫn chú trọng nhất, vừa thoát khỏi tầng hầm ngầm liền trực tiếp đuổi theo.
Bất kể thế nào gã cũng không ngờ được Tống Nghiễn từng bị gã đánh trọng thương lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy. Nếu như gã không bị thương, có lẽ còn không sợ, nhưng trận nổ đã tạo thành chấn thương nội tạng, khi vận công đánh nhau mới lộ ra, kéo chậm tốc độ của gã, cuối cùng thua dưới tay đối phương. May mà gã cái khó ló cái khôn, nhớ tới vết máu trên đất nhìn thấy khi đuổi theo Kha Trường Phong, suy đoán trong số bọn họ khả năng có người bị zombie gây thương tích mới vội nói ra mình có thể cứu, bằng không sợ rằng đã bị người đàn ông ác liệt như ma quỷ kia xé xác rồi. Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt, gã sẽ không cho rằng cầu xin trước mặt kẻ địch yếu thế hơn là chuyện mất mặt, có thể sống sót mới là quan trọng nhất. Có thể sống thì mới có cơ hội đòi lại hết tất cả mọi món nợ.
“Mẹ nó!” Diệp Kiên phẫn nộ, rất muốn đập cho tên này một trận, nhưng Kha Trường Phong đang nguy kịch, lúc này nói nhiều một câu với đối phương là sẽ chậm trễ thêm một giây, có khả năng sẽ tạo thành hối tiếc vô tận. Cho nên không chỉ anh mà ngay cả người hận Võ tông nhất như Tần Tổ Vinh cũng không dây dưa, cố nén cơn giận trong lòng. Võ Thanh nhanh chóng tìm ra một bộ quần áo, ném qua.
“Xấu chết khiếp đi được, sao xứng với bản thiếu!” Viên Tấn Thư bất mãn nói thầm, nhưng may mà biết tình cảnh bản thân nên không dám quá phận, vẫn cầm quần áo lên thay.
Trong phòng, trên trán vài người đã hằn gân xanh, nếu không phải đang gấp phỏng chừng sẽ cùng nhào vào xé xác tên kia rồi. Hà Nhữ An lạnh lùng nhìn gã một cái, trong mắt lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, không nói gì so với thúc giục lại càng hiệu quả hơn.
Viên Tấn Thư không rề rà nữa, miễn cưỡng vận nội lực, phủ tay lên huyệt Bách Hội trên đầu Kha Trường Phong rồi chuyển ra sau đầu mỗi huyệt vỗ một cái, tiếp đó liền thu tay. Thân thể Kha Trường Phong chấn động, sau đấy kịch liệt run run đứng lên, sắc mặt trở nên khó xem hơn trước, trong cổ họng thậm chí phát ra gầm rú trầm thấp áp lực giống như thú hoang bị thương, hiển nhiên anh đang thừa nhận đau đớn cực lớn.
“Mày làm gì cậu ấy?” Lệ Thanh biến sắc, túm cổ áo Viên Tấn Thư tức giận quát hỏi.
“Tôi nhớ đã nói rất rõ ràng, anh bạn à, không phải anh lớn tuổi rồi nên lãng tai đó chứ?” Viên Tấn Thư đập một cái nhưng không thể đập rớt tay Lệ Thanh, thế là đành mặc kệ cho anh nắm áo mình, không hề thấy sợ hãi mà chỉ lười biếng nói.
Nhìn cái vẻ heo chết không sợ nước sôi của gã, răng Lệ Thanh không khỏi nghiến ken két, nhưng vẫn nhịn xuống, buông tay rồi lạnh lùng nói: “Tốt nhất mày nên cầu nguyện cậu ấy không có chuyện gì đi.” Đối với bọn họ, giữ cho đối phương một mạng vì Kha Trường Phong, nếu như Kha Trường Phong chẳng còn, như vậy mặc kệ đối phương có từng thật lòng ra tay cứu chữa hay không đều đã không quan trọng nữa.
Viên Tấn Thư nhếch miệng cười, không chút để ý. Gã cũng không sợ người uy hiếp, gã chẳng qua là vì chính mình mà mưu cầu một cơ hội sống. Loại phương pháp ngăn cản zombie hóa này là do khi hành hạ người khác đến chết gã mới vô tình phát hiện, sau này thử nghiệm nhiều lần, xác xuất thành công vượt qua 50%, có điều gã là kẻ cực đoan ích kỷ nên tuyệt đối không lan truyền biện pháp ra ngoài, thậm chí ngay cả sư môn đều không cho hay. Do bây giờ cần cứu mạng nên mới lộ ra, bằng không chỉ sợ gã thà rằng nhìn người khác đi chết cũng sẽ không muốn giúp đỡ.
Đã không cần tới Viên Tấn Thư nữa nên mọi người trực tiếp ném gã vào góc. Bởi vì trong lòng hận gã cực độ, Lệ Thanh xách gã là trực tiếp túm cánh tay kéo lê người qua. Tuy rằng một đường gập ghềnh đau đớn khiến Viên Tấn Thư đổ mồ hôi lạnh nhưng trên mặt gã lại vẫn treo nụ cười chẳng hề để ý, sau một lát, gã thậm chí còn có thể dựa vào tường cắn răng khom lưng vặn xương đùi bị bẻ gãy của mình cho thẳng lại.
“Haaa, nhóc con… giúp một tay đi, tìm cho ta mấy cây gậy gỗ, cả băng vải nữa.” Gã thở hổn hển ngẩng đầu nhìn về Võ Thanh cách đó không xa. Gương mặt tái nhợt tuấn tú dính tro bụi đen nhẻm, mái tóc dài cháy xém bị mồ hôi lạnh dán vào hai má, cuộc sống đuổi giết hai mươi mấy ngày qua gần như tương đương với tu thân dưỡng tính, khiến gã không còn dáng vẻ no say vì rượu thịt, nhìn qua nom có vẻ thuận mắt hơn nhiều. Tuy rằng trong mắt gã vẫn là vẻ ngạo nghễ bất tuân, nhưng coi như còn biết thức thời, lúc sai bảo Võ Thanh thì vừa vặn kịp chuyển từ ‘oắt con khốn khiếp’ thành ‘nhóc con’, giọng điệu cũng khách sáo hơn đôi chút, vì thế cũng có tí xíu phong thái đứng đắn, không phải chỉ còn một mặt khiến người ta chán ghét nữa.
Võ Thanh bị điểm danh nhìn gã một cái, lại ngó những người khác, sắc mặt cậu chàng vì thế mà do dự, cuối cùng vẫn mềm lòng lặng lẽ đi tìm gậy gỗ và băng vải mang tới.
Tâm tư những người khác đều đặt ở trên người Kha Trường Phong, tuy rằng thấy hành động của cậu nhưng cũng không nói gì. Trong mắt bọn họ, bất kể có cứu được Kha Trường Phong hay không thì kẻ này đều không thể lưu lại được, dù cho hiện tại để gã nối lại xương chân thì có thể làm được gì đâu.
Trong khi mọi người thót tim lo lắng vì Kha Trường Phong, Tống Nghiễn lại đang đứng trong một trung tâm thương mại, ánh mắt hắn đỏ hằn, bốn phía đầy đất là thi thể zombie vương vãi. Một lát sau, hắn tùy tay xé một mảnh vải bố chà lau sạch sẽ vết máu đen trên tay, sau đó nắm tay đập nát tủ kính, lấy hết trang sức châu báu bên trong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...