Mạt Thế Chi Phế Vật

Edit: Yến Phi Ly

“Đi đi, nhớ cẩn thận một chút.” Chú Trần chuẩn bị tinh thần rồi đáp. Nếu như trước đó chú còn chút nghi ngờ và bất mãn thì ngay lúc gã thanh niên kia xuất hiện liền bị đánh mất triệt để. Từ câu đầu tiên mà gã thanh niên nói khi nhìn thấy bọn họ thì chú cũng đã hiểu, Võ tông sẽ trả thù người có dính líu không phải là chuyện hù người, nếu như chú và hai đứa trẻ không đi theo, lúc này sợ rằng đã thành ba cái xác không hồn. Xuất phát từ cảm kích, thậm chí là vì giữ mạng, chú cũng nên dốc toàn lực.

Kha Trường Phong gật gật đầu, sờ sờ súng lục trong túi áo, sau đó xách đao nhanh chóng rời khỏi chung cư.

Một đêm bình yên vô sự, nửa đêm Kha Trường Phong mới trở lại, xác định nơi đây là thành phố Đồ Nguyên, thuộc ranh giới Kỳ Châu, cách thị trấn nhỏ lần trước hẳn là vượt qua 20 km. Không tính là xa, nhưng bởi vì khi tới đây họ không lưu lại dấu vết gì cho nên muốn tìm thấy họ cũng không phải chuyện dễ dàng, vậy nên anh cũng liền yên lòng, chờ ngày mai sẽ đi ra ngoài tìm xe tìm thuốc, chung quy trong đêm tối mà đi lung tung khắp nơi sẽ quá nguy hiểm. Nếu anh mà xảy ra chuyện, một phòng toàn người tàn tật, thương tích, trẻ con này chỉ sợ cũng không còn ai để trông cậy nữa.

Lý Mộ Nhiên mãi tới chạng vạng ngày hôm sau mới tỉnh lại, mà sau khi tỉnh thì đầu óc cô đau như muốn nứt ra, đi đường ngã trái ngã phải, hoàn toàn không giữ được cân bằng, càng miễn bàn tới việc sử dụng dị năng, Tống Nghiễn thì vẫn đang trong trạng thái hôn mê, sốt cao không lui. Những người khác thì ngược lại, bởi vì Hà Nhữ An nghỉ ngơi một đêm đã có thể khôi phục dị năng nên tiến hành thêm một bước trị liệu, tình huống đã có chuyển biến rất tốt. Trong lúc này, thiếu niên cực kỳ tích cực giúp nấu cơm nấu nước, chăm sóc người bị thương, như là muốn cố gắng chứng minh mình cũng có tác dụng vậy. Mà Tần Tổ Vinh tựa hồ nghe lọt những lời nặng nề của Kha Trường Phong, ngoại trừ giúp gác đêm và ngủ đôi giấc ngắn ngủi, còn lại thời gian đều lo rèn luyện dị năng, thử hành động khi không có sự giúp đỡ của người khác.

Kha Trường Phong lại ra ngoài một chuyến khi trời nhá nhem tối, anh tìm thấy một chiếc xe buýt, còn có thêm một chút thức ăn và thuốc. Vốn dĩ anh định đưa tất cả mọi người rời đi ngay lập tức, thế nhưng ở bên ngoài dạo qua một vòng lại phát hiện thành phố Đồ Nguyên này gần như không có người may mắn sống sót nên bèn bỏ luôn ý tưởng này. Chung quy nơi này không nhỏ, ẩn thân ở đây so với chỗ rậm rạp chen lấn đầy người sống sót dễ để lại dấu vết thì càng an toàn hơn một ít. Huống chi nguy hiểm trên đường tuyệt đối sẽ không nhỏ hơn so với thanh niên Võ tông kia, chỉ anh và chú Trần, dẫu có tính thêm cả Hà Nhữ An, muốn chăm lo cho nhiều người bị thương như vậy thật sự rất khó khăn, không bằng đợi Diệp Kiên và Tạ Thu Sanh, Lý Mộ Nhiên hoàn toàn khôi phục rồi đi cũng chưa muộn.


Qua hai ngày, thân thể Lý Mộ Nhiên mới khôi phục bình thường, nhưng dị năng Vực của cô tựa hồ xảy ra vấn đề, chỉ có thể dò xét tinh thần, không thể tiến hành việc ‘vượt qua’ được nữa. Cô không biết đây là hiện tượng tạm thời hay là vĩnh viễn, trong lòng vì thế mà hoảng hốt không thôi, mãi đến khi Tống Nghiễn tỉnh lại biết được việc này nói với cô một câu.

“Không có dị năng thì em không biết đi đường nữa à?”

Bởi vì Tống Nghiễn cứ sốt cao không lui, cho nên tinh thần rất không tốt, ánh mắt phủ đầy tơ máu, còn mang theo một loại thần thái thô bạo khiến người ta sợ hãi run rẩy, đây là điều trước nay chưa từng nhìn thấy trên người hắn. May mà mỗi khi hắn nhìn về phía Lý Mộ Nhiên vẫn còn giữ lại đôi chút tỉnh táo, chỉ là lời nói ra thật sự không dễ nghe.

Lý Mộ Nhiên cảm thấy tủi thân, dù sao cũng do cô cứu hắn mới thành như vậy, không nghĩ đến chẳng được an ủi mà lại còn bị dạy dỗ. Thế nhưng lại cảm thấy bản thân hình như có khuynh hướng chịu ngược, bị mắng xong tuy rằng buồn bực nhưng tâm tình lại bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng không tiếp tục chìm trong cảm xúc lo được lo mất nữa. Tống Nghiễn nói đúng, dị năng chỉ là thủ đoạn hỗ trợ cho cô sống sót, nếu như mất đi dị năng mà ngay cả niềm tin vào cuộc sống cũng tắt luôn vậy thì cô thật sự đã lộn đầu lộn đuôi hết rồi. Suy nghĩ cẩn thận điểm này, tuy rằng còn cảm thấy mất mát nhưng lòng đã không khó chấp nhận nữa, lại AQ hơn một xíu, ít nhất thì năng lực tinh thần dò xét của cô vẫn còn tồn tại, hơn nữa tay chân cô vẫn nguyên vẹn, không bị thương hay tàn phế giống như đám Tần Tổ Vinh, việc này đã xem như là chuyện may mắn. Chẳng qua… cô đột nhiên nhớ tới Quỷ Bệnh, chuyện mà cô hứa với gã còn chưa thực hiện, trở về thật chẳng biết phải làm sao. Vì thế trong lòng cô lại thêm một phần bất an.

Thái độ người khác khi nghe tin này phần nhiều là tiếc nuối và áy náy, bởi Lý Mộ Nhiên vì cứu bọn họ mới rơi vào kết cục như vậy, dị năng trong tận thế chính là thứ bảo đảm mạng sống, đặc biệt còn là dị năng có thể vượt qua không gian nữa, mất đi dị năng ấy liền tương đương với việc mất đi nửa cái mạng, bọn họ sao có thể không áy náy. Nhưng đều là người thiết thực, không ai nói được mấy câu sáo rỗng tỉ tê, chỉ có thể âm thầm ghi lại trong lòng, về sau nhớ luôn che chở cho cô nhiều hơn, dù sao phụ nữ trong tận thế vốn đã không dễ dàng, huống chi là mới mất đi dị năng.


Lý Mộ Nhiên hồn nhiên không biết những chuyện này, cô tuyệt đối không ngờ mình lại vô tình kết nên mối nhân duyên đẹp đến thế, phải biết rằng lúc ấy tình huống khẩn cấp, cô hoàn toàn không có thời gian để kịp suy nghĩ, nếu mà cho cô thêm nửa phút, liệu cô có đi một chuyến cuối cùng hay không thì vẫn là ẩn số. Chung quy tại thời khắc Tống Nghiễn lớn tiếng gọi tên cô, ám chỉ cô đưa những người khác đi, hắn và cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng rất có thể bản thân hắn không thể rời khỏi.

Đoàn người của họ ở lại thành phố Đồ Nguyên ba ngày, người khác dù bị thương rất nặng nhưng bởi vì được Hà Nhữ An luân phiên chữa trị nên cũng đã tốt hơn phân nửa, chỉ có chỗ gãy xương thì phải tĩnh dưỡng lâu hơn mới lành. Có điều tình trạng của Tống Nghiễn lại cực kỳ hỏng bét, dị năng của Hà Nhữ An vô dụng với hắn, thuốc mà Kha Trường Phong kiếm về cũng không có tác dụng, hắn cứ sốt cao liên miên khiến mọi người đều thót tim, dù cho ngẫu nhiên hắn sẽ tỉnh lại, nhưng loại lo lắng này lại chẳng mảy may thuyên giảm. Mà điều càng thêm đáng sợ chính là, những bộ phận từng bị chém đứt của hắn như thắt lưng và cánh tay trái tuy rằng được dính lại một chỗ, nhưng làn da trên bề mặt nơi từng đứt lìa lại bắt đầu hóa thành màu đen nhánh và cứng đờ, nhìn qua thì cứ như là lớp sừng của loài bò sát, hơn nữa thứ màu đen này còn lan tràn ra hai bên. Ai cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì, nhưng cũng hiểu được nếu như thứ màu đen ấy tiếp tục phủ kín thân thể thì khẳng định sẽ không phải chuyện tốt.

Rời khỏi nơi này đi tìm viện trợ đã là chuyện cấp bách. Nhưng nên đi về  hướng nào thì mỗi người lại có một ý kiến khác nhau.

“Về Nhữ Châu đi, Nhữ Châu gần đây nhất.” Ý của Kha Trường Phong là như vậy, dù gì Nhữ Châu cũng là đại bản doanh của họ, chỉ cần về tới đó, bọn họ sợ gì lũ khốn Võ tông kia nữa. Đương nhiên, trong đó không phải anh không có ý để anh trai của Tống Nghiễn được gặp mặt hắn lần cuối cùng.

“Không được. Người Võ tông có thể đuổi theo nhanh như vậy khẳng định đã thăm dò lai lịch của chúng ta, nếu như bọn họ không tìm ra chúng ta, sẽ đi mai phục trên đường tới Nhữ Châu, hiện tại về đó không khác chui đầu vào lưới. Lui một bước mà nói, dù bọn họ không biết chúng ta là người Nhữ Châu, nhưng mà ta về đó thì chính là mang phiền toái đến cho căn cứ.” Điều khiến mọi người ngạc nhiên chính là người lên tiếng phản đối đầu tiên lại là Hà Nhữ An.


“Sợ éo gì, về được căn cứ rồi, dù toàn bộ người của Võ tông đến thì tôi cũng không sợ. Hừ, đến lúc đó cũng phải vui vẻ dạy cho chúng biết anh đây cũng không phải dễ ức hiếp!” Kha Trường Phong giận dữ cãi lại. Nói về chuyện này thì trong lòng anh ta uất ức vô cùng, người ta chỉ một mình mà hành cả đám họ lên bờ xuống ruộng, cục nghẹn này thật sự nuốt không không trôi nổi.

“Nếu công khai mà đánh thì không sợ, nhưng nếu như đối phương giở trò, nhằm vào cấp trên trong căn cứ mà đánh lén ám sát thì cậu chống đỡ được hay súng ống đạn pháo chống đỡ được?” Hà Nhữ An nghĩ đến khá xa, lại hoặc là nói sự trung thành của anh đối với Tống Đình và căn cứ đã vượt qua hết thảy, bao gồm cả mạng sống của anh, cho nên anh thà rằng để bản thân và mọi người bị vây trong nguy hiểm cũng không đồng ý mang phiền toái về căn cứ Nhữ Châu.

Kha Trường Phong im lặng nghĩ đến năng lực biến thái của gã thanh niên Võ tông kia, nếu như đối phương không phải muốn chơi đùa mà vừa đến liền trực tiếp muốn giết sạch họ thì hiện tại bọn họ còn ai sống sốt hay không cũng là vấn đề. Mà cao thủ Võ tông giống gã khẳng định không chỉ có một, chẳng cần phải kéo quá đông, chỉ ba năm kẻ ẩn vào căn cứ Nhữ Châu đã đủ cho quân mình thảm hại. Nghĩ đến đây anh ta gãi gãi da đầu, có chút khó chịu nói: “Tôi không hiểu mấy cái cong cong quẹo quẹo cậu nói, dù sao tôi chỉ biết Tống nhị sắp chết, không thể không để anh em họ gặp nhau lần cuối. Hơn nữa căn cứ chúng ta nhiều người tài như vậy, kiểu gì cũng có người có thể cứu cậu ấy!”

“Nói với mấy đứa thô lỗ như cậu chỉ tốn nước bọt, dù sao tôi cũng không tán thành đi Nhữ Châu!” Hà Nhữ An chán nản. “Huống chi việc này cũng không phải hai người chúng ta quyết định được, để mọi người cùng biểu quyết đi!”

“Biểu quyết thì biểu quyết…” Kha Trường Phong vỗ bàn gầm nhẹ. Dù là có tranh cãi nhưng anh ta vẫn biết phải kiềm giọng của mình lại.

“Đi Đông Châu.” Trong khi hai người kia tranh cãi túi bụi khi, một chất giọng khàn khàn suy yếu lại không cho phép ai nghi ngờ chen vào, quyết định dứt khoát mọi chuyện. Hóa ra Tống Nghiễn mới tỉnh lại một lúc, vừa vặn nghe hết đối thoại của hai người kia vào tai.


Hai kẻ đang tranh luận đều sửng sốt, trên mặt Hà Nhữ An hiện ra vẻ ngại ngùng, không nói gì, ngược lại thì Kha Trường Phong chỉ tiếc rèn sắt không thành thép muốn khuyên bảo: “Cậu có biết hiện tại cậu thế nào không? Nếu không mau chóng tìm cách chữa trị…”

“Người của tôi còn ở bên kia.” Tống Nghiễn vốn không định giải thích, nhưng lại sợ hai người kia tiếp tục tranh cãi ầm ĩ, phải biết rằng hắn đang cực kỳ thấp thỏm nôn nóng, cố khống chế xung động muốn xé người thành mảnh nhỏ đang không ngừng dâng lên trong lòng, cho nên nỗ lực khắc chế cảm xúc thô bạo kia mà nói một câu, nhưng đáy mắt hắn đã bắt đầu đỏ ửng, tiết lộ ra sát ý.

Lý Mộ Nhiên đang chăm sóc bên người hắn nhận ra được đầu tiên, vội vã mở miệng: “Tôi có một người bạn, dị năng của anh ấy rất đặc biệt, có lẽ có thể chữa cho chủ nhiệm.” Cô muốn ám chỉ tới Nam Thiệu, Nam Thiệu có dị năng sinh mệnh, nói không chừng có thể khắc chế thứ màu đen nhìn như chết chóc đang lan ra kia. Lúc trước cô không nói chuyện là vì cảm thấy anh trai của Tống Nghiễn là người đứng đầu căn cứ, hẳn khả năng của người nọ rất lớn, nếu như đi Nhữ Châu thì xác suất cứu được Tống Nghiễn sẽ càng cao. Dù cho thật lòng cô rất mong được trở về với đám trẻ của mình, nhưng mạng người quan trọng, chút nặng nhẹ này cô vẫn có thể phân rõ ràng. Cho nên khi nghe Hà Nhữ An nói thì trong lòng cô rất giận, vì thế quyết không lên tiếng, cứ mặc cho họ tranh luận. Hiện tại dĩ nhiên cô nghe lời Tống Nghiễn, một là vì cô biết Tống Nghiễn đã quyết định thì trên cơ bản không có khả năng thay đổi, mà giờ tính tình hắn đã bộc phát, không nhanh chóng xoa dịu tâm tình hắn thì ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Không biết là Tống Nghiễn giải thích khiến Kha Trường Phong chấp nhận, hay là vì lời của Lý Mộ Nhiên, dù sao anh ta không dông dài nữa, chỉ lắc đầu đi ra phòng khách. Hà Nhữ An dặn dò Lý Mộ Nhiên một câu có chuyện nhớ gọi anh rồi cũng ra ngoài. Đại để là anh cảm thấy có lỗi với Tống Nghiễn cho nên ánh mắt không dám đối diện với hắn.

Chung cư có kết cấu rộng rãi, trừ phòng khách và một phòng đọc ra thì ba gian còn lại đều là phòng ngủ, kể cả phòng đọc cũng bày một cái giường nhỏ, thêm sô pha trong phòng khách thì mười hai người ở cũng không cảm thấy chật chội. Khi tận thế phát sinh có lẽ chủ căn hộ không ở nhà cho nên bên trong không có zombie, đồ vật cũng được bảo tồn rất khá, chỉ là thức ăn trong tủ lạnh đã không thể dùng, trong nhà trừ một đống rượu tây và cà phê thì đồ có thể ăn chỉ là một túi ngô nhỏ, cho nên hai ngày qua đều là Kha Trường Phong và chú Trần ra bên ngoài tìm thức ăn về.

Trong phòng chỉ còn lại Tống Nghiễn và Lý Mộ Nhiên, gian phòng ngủ này là hai người bọn họ và Hà Nhữ An dùng chung, bởi vì muốn chăm sóc cho Tống Nghiễn nên Lý Mộ Nhiên và Hà Nhữ An phải thay phiên gác cả đêm, vốn rộng rãi cho nên ba người ở một phòng cũng đủ. Về phần loại chuyện ưu tiên đặc biệt cho giới nữ, đến bây giờ thì chỉ đành nhắm mắt bỏ qua. Hiện tại họ không có điều kiện ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui