Mạt Thế Chi Phế Vật

Edit&Beta: Yến Phi Ly

“Đi thôi.” Đợi Hàn Linh rời đi, Trương Dịch nói với hai người, trong lòng anh kỳ thật có chút suy đoán thế nhưng cảm giác hiện tại không phải thời cơ tốt nhất để nói ra.

Ba người tìm đến nơi cho thuê nhà, chính là ở trụ sở của chính quyền địa phương trước đây. Đó là dãy nhà hai tầng cũ, phòng quản lý cho thuê nhà ngay tại lầu một, lầu hai có liên quan đến người dị năng, ngay cả Trương Dịch cũng không biết trên đó làm cái gì.

Tiếp đãi bọn họ là một người đàn ông trung niên béo trắng, tuy rằng người có trình độ béo tương đương với cục thịt Trần không ít nhưng ở trong thời tận thế này vẫn rất hiếm gặp. Nghe yêu cầu của họ, ánh mắt ông ta không khỏi ái muội quét qua Lý Mộ Nhiên nhưng sau khi thấy rõ ngoại hình của cô, lập tức mất hứng chuyển mắt.

“Các người cũng biết, phòng ở như vậy nhiều người tranh giành lắm…” Xác định ba người đều là người thường, ông ta ngồi ở chỗ cũ, tuy rằng cười tủm tỉm thế nhưng lại không chút che giấu khinh miệt trong đó.

“Cho nên muốn phiền chú giúp đỡ một chút, chú xem tụi cháu còn có con gái nữa, cứ ở mãi ngoài kia cũng không phải biện pháp hay.” Không đợi ông ta nói xong, Trương Dịch lanh lẹ đặt một nắm tinh hạch lên trên bàn trước mặt ông ta.

Người đàn ông liếc nhìn tinh hạch trước mặt, đại khái có hơn mười viên, trong lòng không khỏi bất mãn, ánh mắt dừng ở trên người Trương Dịch rồi lại chú ý tới Nam Thiệu đứng sau. Hắn tuy rằng cười nhưng trong ánh mắt lại không có chút ý cười nào, ngược lại khiến ông ta cảm thấy rét lạnh, theo bản năng muốn lùi bước, nhưng nghĩ kĩ thì hắn cũng không phải người dị năng, cần quái gì phải sợ, vì thế cười lạnh nói “Cậu cũng biết điều đấy nhưng coi chừng bạn cậu xót chết kìa, để người khác trông thấy còn tưởng rằng lão già này thích ức hiếp mấy người bình thường.” Ông ta cố ý cường điệu ba chữ ‘người bình thường’, muốn nhắc nhở bọn họ đừng quên thân phận chính mình.

Trương Dịch sửng sốt, quay đầu nhìn thấy Nam Thiệu duy trì không nổi tươi cười thì không khỏi giật mình, vì thế nhẹ thúc khuỷu tay vào hắn rồi nói “Anh ra ngoài chờ tôi.” Sau đó lại nhìn về phía Lý Mộ Nhiên “Cô cũng đi đi.”

Lý Mộ Nhiên không nói hai lời, xoay người rời đi. Nam Thiệu rũ mắt, thu hồi ánh nhìn không chút thiện cảm của mình, ừ một tiếng mới rời đi. Sớm đã ngã xuống bụi trần, hắn cũng bắt đầu học cách chấp nhận hiện thực phải cúi thấp cái đầu của mình, thế nhưng vất vất vả vả cả một ngày lại liên tiếp bị bóc lột khiến hắn thật sự không có biện pháp tiếp tục ngăn chặn lửa giận trong lòng.


“Đệt! Nghèo kiết xác còn chạy tới thuê nhà ở? Tưởng đây là trước tận thế à!” Người đàn ông trung niên nhìn bóng dáng Nam Thiệu, khinh thường mắng, thanh âm không có chút đè thấp.

Trong lòng Trương Dịch tức giận lại vẫn duy trì tươi cười, anh lấy thêm một nắm tinh hạch để vào cùng đám phía trước, đồng thời đưa cây gậy sắt vẫn dính máu óc đen đỏ của zombie bên tay đặt lên trên bàn “Chú đại nhân đại lượng đừng so đo với anh ta, chúng cháu vì để có đủ tinh hạch thuê nhà mà hôm nay liều mạng đi bệnh viện một chuyến, bị bầy zombie bao vây làm cho lửa nóng đầy bụng. Chú xem gậy sắt của cháu cũng cùn mất này, còn muốn hỏi chú xem nơi nào có bán vũ khí đấy.”

Ánh mắt đảo qua gậy sắt tản ra mùi hôi thối nồng đậm, người đàn ông lui về phía sau, lộ ra vẻ sợ hãi “Cái thứ bẩn thỉu này để lên đây sao tôi tiếp đón những người khác được nữa? Mau mau lấy xuống đi, mau lên mau lên, tôi dẫn các cậu đi chọn phòng ở.” Ông ta may mắn vì là người của trấn trên, thêm vào có con trai là dị năng hệ hỏa mới vớt vát được chức vị ngon ăn, cho nên tới hôm nay đều chưa từng tự tay giết qua một con zombie nào. Đừng nhìn bình thường ông ta kiêu ngạo thế kia, khi bị người khác mang theo sát khí hù dọa liền không tự giác mà nhũn ra.

Quả nhiên chỉ dùng lợi ích để dụ dỗ vẫn không đủ. Trương Dịch khe khẽ thở dài.

Một căn hộ bao gồm một phòng khách và một phòng ngủ là ở khu ký túc xá, nó nằm phía bên trái chân núi, vốn là xây dựng cho giáo viên và công nhân viên chức nhà nước. Đương nhiên, nhà máy trấn trên cũng có ký túc xá dành cho nhân viên, chỉ có điều hầu hết đều là hai phòng ngủ một phòng khách trở lên, hơn nữa nằm ở mặt khác của chân núi. Khi đám Trương Dịch tới xem nhà, bên trong đã có người ở kín bảy tám phần, đa số đều chọn từ tầng hai trở lên, tầng một lại chẳng có ai muốn, ước chừng là xuất phát từ nguyên nhân phòng ngừa zombie và trộm cướp.

“Cậu xem lầu một này tốt biết bao, còn có sân nối liền đến phía sau núi, thoáng khí mát mẻ, trước kia người ta đều thích trồng chút rau chút hoa trong sân đấy.” Người đàn ông giới thiệu cho họ lầu một, ba hoa chích chòe đủ kiểu “Cậu xem bên cậu cũng không ít người…” Nhớ tới bọn họ chỉ có ba người, ông ta dừng một chút, bỏ qua điểm này mà tiếp tục “Cho dù có lúc nổi hứng muốn chơi tình thú, ở trong sân lộ thiên làm vài phát…”

“Lấy căn này đi.” Trương Dịch cắt ngang những lời càng ngày càng khó nghe của ông ta, biết người này hiểu lầm quan hệ giữa ba người họ nhưng đối với người như thế thì cũng không cần thiết phải giải thích, khiến ông ta bớt lời đi là được.

“Trước thanh toán tiền thuê tháng này, đây là chìa khóa, đây là thẻ thuê phòng. Nhớ rõ trong hai ngày đầu tháng sau qua nộp tiền thuê nhà, không thì chúng tôi sẽ tự động thu hồi nhà ở.” Thấy đối phương không cự tuyệt đề cử của mình, sắc mặt ông ta tốt hẳn lên, vừa gỡ xuống hai cái chìa khóa trong chùm chìa khóa vẫn luôn đeo trên người và một tấm thẻ màu trắng đưa cho Trương Dịch vừa dặn dò hai câu “Trong khu này đều là người dị năng, tính tình không tốt, cẩn thận chút.”


“Cám ơn chú nhắc nhở.” Trương Dịch mặt lộ vẻ cảm kích, lễ độ đáp lại.

Vì thế ông ta cảm thấy mỹ mãn. Chờ ông ta rời đi, ba người mới có tâm tư đánh giá nơi này, phát hiện khóa cửa đều còn nguyên vẹn, tuy chỉ có một phòng khách một phòng ngủ nhưng khoảng trống còn khá nhiều, cho nên diện tích của căn phòng kỳ thật cũng rất rộng, cộng thêm buồng vệ sinh cùng với phòng bếp, ước chừng phải đến mười mấy mét vuông. Trong phòng ngủ chỉ có một cái giường đơn được trải sẵn đệm, trên bàn và giá có khá nhiều sách tích đầy bụi bặm, hiển nhiên chủ nhà trước đây không cảm thấy hứng thú với nơi này cho nên không động đến. Khóa cửa hẳn là sau này được trấn trên thống nhất đổi. So sánh với phòng ngủ thì phòng khách và phòng bếp có vẻ bừa bộn hơn rất nhiều, không chỉ chai lọ mà còn có muỗng đũa nằm chỏng chơ khắp nơi.

“Cô ở lại đây thu dọn đi, tôi với Nam Thiệu trở về đón người qua.” Trương Dịch cùng Nam Thiệu ném ba lô trên lưng lên sô pha, nói với Lý Mộ Nhiên, rồi sau đó như nghĩ đến cái gì, vội hỏi “Cô có cái gì cần mang tới không?”

Lý Mộ Nhiên khẽ giật giật môi, trong lòng không quá tự tại nhưng cảm giác về sau còn ở chung lâu dài, rất nhiều chuyện kiêng dè không được, vì thế nói “Cũng chỉ có một cái túi nilon, tất cả đều ở bên trong, đem qua đây là được rồi.” Bên trong chính là băng vệ sinh và đồ lót, có điều bên ngoài túi của cô có một cái áo khoác, nghĩ đến đây trong lòng thư thái hơn chút ít.

Trương Dịch gật đầu đưa chìa khóa cho cô, cái còn lại thì đưa cho Nam Thiệu “Anh cầm đi.”

Nam Thiệu vốn muốn từ chối, đột nhiên nghĩ tới ‘tay nghề’ của Trương Dịch, hoàn toàn không cần dùng chìa khóa vì thế nhận lấy “Có thời gian dạy tôi cách mở khóa đi.”

Trương Dịch sửng sốt một giây, bật cười “Ừ.” Học được mở khóa tại thế giới mà nhà cửa hầu như không có người ở quả thật có tác dụng không nhỏ.

Hai người không tiếp tục trì hoãn, đi tới chợ giao dịch bỏ ra một viên tinh hạch thuê chiếc xe ba gác sau đó ngồi xe đi về khu lán tạm bợ, lập tức chạy đến trước lều của bọn họ.


Lớp bạt làm lối vào trước lều khẽ vén lên một chút lộ ra không gian nhỏ hẹp bên trong.

“…Nghe được một tiếng rống to, chú vội vàng nhảy tới trước mặt gã chuột cống đó, nhìn lại thì thấy anh vợ của gã đang giơ con dao bổ dưa hấu to đùng chém về phía chú…” Trong túp lều truyền ra tiếng kể chuyện vui vẻ của cục thịt Trần.

“Ai nha!” Đây là tiếng than vì lo lắng của Trương Duệ Dương.

“Đừng sợ, chú béo của con lợi hại lắm…” Cục thịt Trần trấn an nhóc.

Trương Dịch và Nam Thiệu đều nhịn không được nở nụ cười, cảm xúc bị buộc chặt cả ngày tại một khắc này đột nhiên được giải tỏa. Nâng lớp bạt lên, hai người theo thứ tự tiến vào.

“Ba ba!” Trương Duệ Dương khoanh chân ngồi ở bên cạnh cục thịt Trần, nhìn thấy bọn họ lập tức nhổm dậy, vọt lại đây.

Nam Thiệu nhìn thấy, nhịn không được hâm mộ, mỗi ngày trở về đều có một vật nhỏ nhiệt tình nghênh đón như thế, quả thật dẫu có khổ đến đâu thì cũng đáng.

Trương Dịch khom lưng tiếp được con trai, hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn “Dương Dương ra bên ngoài đợi ba. Chúng ta phải chuyển nhà.”

Trương Duệ Dương chớp chớp mắt to, nhìn qua như rất muốn hỏi gì đó, thế nhưng cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn gật đầu ‘dạ’ một tiếng, sau đó bò vào trong cái hốc nhỏ tìm Ultraman mà mình giấu bên trong, còn có bát đựng nước, hai quả táo, nửa gói bánh quy, non nửa miếng bánh xốp…


Nhìn nó giống con chuột nhắt nhanh nhẹn tha đủ thứ ra ngoài, Nam Thiệu nhất thời có loại xúc động muốn ấn nhóc con vào trong lòng hung hăng xoa nắn một trận.

“Anh Dịch muốn đi đâu?” Cục thịt Trần hỏi ra lời mà cậu nhóc vẫn muốn hỏi mà không dám. Vì thế nhóc con đã ôm đủ thứ ra ngoài lại anh lẹ chui đầu vào trong, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Trương Dịch, tràn đầy đều là chờ đợi.

“Đến đó sẽ biết.” Trương Dịch buồn cười, cố ý nói lấp lửng. Sau đó cùng Nam Thiệu nâng cục thịt Trần ra khỏi túp lều, đặt lên thùng xe ba gác đã chờ từ trước.

Thu dọn hết tất cả đồ hữu dụng,lại đi lấy túi của Lý Mộ Nhiên, nhét hết toàn bộ lên trên xe, Trương Dịch ôm lấy Trương Duệ Dương, cùng với Nam Thiệu đi bộ theo sau xe ba gác, hướng về căn nhà mới thuê.

“Ba ba, chúng ta sẽ chuyển đến đâu ạ?” Ở trên người Trương Dịch xoay trái xoay phải nửa ngày, nhóc con rốt cuộc vẫn nhịn không được hỏi ra.

Trương Dịch lướt nhìn qua các đôi mắt dõi theo họ khắp bốn phía, sau đó đặt ngón trỏ lên trên môi suỵt một tiếng, nhóc con bỗng nhiên trừng to mắt, cuống quít nâng cái tay nhỏ bưng kín miệng, một bộ hiểu rõ gật gật đầu, hồn nhiên không biết mình bị ba ba mà mình tín nhiệm nhất đùa giỡn. Ngược lại Nam Thiệu đi ở bên cạnh lại nhịn không được, thò tay qua “Anh Dịch, chân anh đau, để tôi ôm Dương Dương cho.” Hắn cũng bắt đầu gọi giống cục thịt Trần, không liên quan đến vấn đề tuổi tác mà là xuất phát từ nội tâm tôn trọng. Ở chung tuy rằng chỉ có hai ngày thế nhưng năng lực của Trương Dịch cùng với tác phong làm việc của anh đã hoàn toàn đạt được sự kính nể của hắn, hắn tự nhận hắn còn chưa thể cúi đầu trước những kẻ mà trước tận thế ngay cả liếc mắt hắn cũng lười. Co được dãn được, so ra, Trương Dịch so với hắn mạnh hơn nhiều lắm.

Trương Dịch không nghĩ tới hắn sẽ gọi mình như vậy, có một nháy mắt anh cảm thấy kinh ngạc nhưng nghĩ đến mình hẳn là lớn hắn mới đúng, cũng liền thản nhiên chấp nhận. Đang định nói không sao, nào biết Trương Duệ Dương nghe được chân anh đau, lập tức vươn đôi tay nhỏ xoay về hướng Nam Thiệu. Nam Thiệu nghiêng người tới đón. Trương Dịch bất đắc dĩ, chỉ có thể buông tay.

Nam Thiệu ôm cậu nhóc, ở bên tai nhóc con thì thầm vài câu, lập tức hai mắt nhóc cong lên, sáng rực “Thật ạ?”

Nam Thiệu khẳng định gật gật đầu, vì thế má trái lập tức nhận được một nụ hôn thật kêu của nhóc con, kết quả hắn còn chưa kịp đắc ý, đã thấy cậu nhóc nhoài người qua ôm cổ Trương Dịch tặng cho anh một nụ hôn đồng dạng, sau đó hai cái tay nhỏ bé che ở ngoài miệng, một mình ở nơi đó vụng trộm vui vẻ. Vì thế, ánh mắt Trương Dịch cũng cong lên.

Nam Thiệu chậc một tiếng, thầm nghĩ quả nhiên là cha con, ngay cả cười cũng y hệt nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui