Mạt Thế Chi Phế Vật

Edit: Yến Phi Ly

Người phụ nữ hờn dỗi ỡm ờ hai câu liền quấn lấy gã trai kia. Lần này cũng không biết là bởi vì nhắc tới tình nhân của cô ả hay là vì cặp chị em sinh đôi, tóm lại hai người đều rất kích động, gây ra tiếng vang lớn hơn trước rất nhiều. Lý Mộ Nhiên vừa thở ra nhẹ nhõm không lâu, nghe tiếng, trong dạ dày không khỏi bốc lên cuồn cuộn, hận không thể phun một đống lên người hai kẻ kia. Cô vừa mới nghỉ ngơi một hồi, dị năng khôi phục không hề ít, nếu giờ cô muốn sử dụng một lần thì sẽ được, nhưng cô cũng không dám lãng phí, chung quy phải xem ý của Tống Nghiễn đã. Trước khi rời đi họ hẳn là phải dọn sạch dấu vết ở nơi này để tránh gợi ra hoài nghi, càng không thể để cửa vào cống thoát nước bị phát hiện, nếu cô lỗ mãng dùng dị năng, lỡ gặp phải phiền toái gì thì sẽ không xong. Cho nên cuối cùng cô vẫn phải nhẫn nhịn, dù sao từ đầu đều đã cố nén rồi, thêm mười phút nửa giờ nữa thì cũng không đáng là bao.

Khác với cô thì điểm mà Tống Nghiễn chú ý lại ở mấy chữ võ giả Hoàng cấp. Gia thế của hắn đặc biệt, trước tận thế hắn đã biết đến một số ngành đặc trưng và gia độc lánh đời của quốc gia. Theo hắn biết, võ giả Hoàng cấp là một phân cấp trong Võ tông, về phần cụ thể tình huống Võ tông ra sao thì hắn cũng không rõ, bởi vì nghe nói người trong môn phái này phải chịu một số quy định ràng buộc. Võ giả từ Huyền cấp trở lên thì không cho phép ra ngoài, mà những võ giả xuất hiện bên ngoài cũng đều là mai danh ẩn tích, tuyệt đối không lộ ra thân phận là người Võ tông của mình. Hắn từng gặp một võ giả Hoàng cấp, là người vẫn đứng sau lưng Đại lão đỉnh cấp, người đó khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, chưa ai từng thấy kẻ đó ra tay cho nên không thể thăm dò sâu cạn. Lần này Cửu Đại lão đã bỏ mạng, không biết kết cục của người kia thế nào. Còn có một chuyện nữa, trước mắt đã là tận thế, không biết những người thuộc Võ tông có bị ảnh hưởng hay không, cũng chẳng rõ liệu họ có còn bị ràng buộc như trước.

“Lần này Võ tông tuyển đệ tử chẳng biết có lấy người chưa thức tỉnh không nhỉ?” Đúng lúc này, giọng khàn khàn của người đàn ông ngoài kia vang lên, nói đúng vào đề tài mà Tống Nghiễn cảm thấy hứng thú.

“Nghe nói là dựa vào tư chất để thu nhận, có điều người thức tỉnh nhất định sẽ chiếm ưu thế…” Cô nàng thở gấp đáp lời, rồi sau đó giọng khẽ cao lên, “Sao nào, anh thấy hứng thú hả? Người ta yêu cầu tuổi tác có hạn chế, đừng nói là anh, dù là hai ả lẳng lơ kia muốn học chỉ sợ cũng không có cửa đâu.” Nói đến hai chị em song sinh kia cô nàng có vẻ căm giận nghiến răng nghiến lợi.

“Không phải, là một đứa cháu họ hàng của anh, nó chưa đầy mười bốn tuổi. Anh chỉ còn lại một người thân này thôi, chung quy đâu thể nhìn nó rơi vào kết cục giống những người thường khác được.” Người đàn ông cố gắng nhẹ giọng lấy lòng cô nàng.


“Ôi trời, này thì có là gì? Để mai em nói với Kiều Cảnh Thành cho, khoảng thời gian này hắn chỉ lo chú tâm hai ả kia, kiểu gì cũng thấy có lỗi với tụi em, lúc này lời của em hẳn là hắn sẽ coi trọng gấp bội.”

Người đàn ông nghe vậy vui mừng không thôi, bỗng dưng thúc sâu một cái, khiến cho cô nàng lại la to lên. “Niệm Niệm, em thật tốt!” Nói xong, gã lại càng thêm ra sức.

“Vậy anh trả ơn em thế nào đây?” Cô nàng cười duyên, thanh âm lơi lả hơi run rẩy.

“Cả người anh đều là của em rồi, còn chẳng phải em muốn thế nào thì sẽ thế ấy sao…” Người đàn ông đáp bằng một câu mang hai nghĩa.

Kế tiếp tất cả đều là những thanh âm dâm đãng, không có tin tức giá trị nào nữa. May mắn hai người kia cũng không định ở đây làm đến hừng đông. Lần này chấm dứt xong cả hai liền mò mẫm mặc quần áo rời đi. Sau đấy họ không trò chuyện thêm gì nữa, giống như lúc bọn họ mới đến vậy.

Cửa tầng hầm bị kéo lên thật khẽ, tiếng khóa vang lên sau đó là tiếng bước chân đi xa. Lý Mộ Nhiên và Tống Nghiễn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức họ liền rơi vào tình trạng lúng túng cực lớn. Tống Nghiễn đẩy chăn đi ra ngoài, mùi tanh nồng bỗng dưng vọt vào xoang mũi khiến hắn thiếu chút nữa nôn ra. Hắn đánh bật lửa, chú ý đến chăn nệm tùy ý vứt trên lối đi, nơi nơi đều dính đầy vết trắng đục khả nghi, đèn pin đã hết điện cũng còn lẳng lặng nằm ở cách đó không xa, trước lúc rời đi hai người kia đúng là không hề thu dọn chút gì. Ước chừng là không mang theo đồ khác để chiếu sáng, hoặc khả năng lớn hơn là chìa khóa tầng hầm chỉ có bọn họ giữ. Tống Nghiễn vốn có tật sạch sẽ, thấy thế hắn lại cảm thấy ghê tởm, không khỏi quay đầu đi, đồng thời tắt bật lửa. Không ngờ phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng động trầm trầm, còn mang theo gió lạnh, giống như có thứ gì đó nện đến chỗ hắn, theo bản năng Tống Nghiễn định né tránh nhưng lập tức phản ứng lại được, cố ép động tác biến thành xoay người ra đón. Kết quả chậm một bước, tay Tống Nghiễn lướt qua trên đầu Lý Mộ Nhiên, bởi vì tóc cô quá ngắn nên hắn không tóm được, đợi khi nhanh tay đổi lại thành động tác nâng thì đầu cô đã va vào bụng hắn. Tuy rằng Lý Mộ Nhiên luống cuống tay chân túm được quần áo của Tống Nghiễn muốn ngăn cản mình tiếp tục trượt xuống, mặt cô vẫn thẳng tắp cọ trúng nơi mẫn cảm yếu ớt nhất của hắn. Tống Nghiễn giật mình, nhanh chóng sửa động tác nâng thành túm, nhanh tay kéo cổ áo Lý Mộ Nhiên xách người đứng lên.


“Em… Chân em tê…” Lý Mộ Nhiên được hắn dìu mới miễn cưỡng đứng vững, ngại ngùng giải thích. Trong bóng đêm cô cũng không biết mình đụng phải nơi nào, cho nên vẫn chỉ đơn thuần vì bản thân sẩy chân mà bối rối. Bằng không, phỏng chừng cô đã hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống rồi, nào còn tâm sức để mà nói chuyện.

Kỳ thật không chỉ là chân cô bị tê, bởi vì duy trì một tư thế quá lâu, giữa chừng lại sợ phát ra tiếng vang mà không dám nhúc nhích, cộng thêm cô luôn cố gắng ngả ra sau để tránh dính chặt lên người Tống Nghiễn, cuối cùng dẫn đến kết quả chính là toàn thân đều cứng đờ. Khi đi ra cô lại quên phía trước còn có một cái ba lô không nhỏ, vì thế vừa nhấc chân tức thì vấp trúng luôn.

Tống Nghiễn ho khan một tiếng, xác định giọng của mình không có gì lạ mới nhàn nhạt mở miệng: “Chúng ta đổi nơi khác thôi.”

May là hắn mặc đủ dày, nơi này cũng đủ tối. Có một khoảnh khắc, hắn âm thầm tự nhủ thật may mắn.

Lý Mộ Nhiên dạ một tiếng, yên lặng lau mồ hôi, quay lại kéo cái ba lô mà cô va trúng ra, Tống Nghiễn đánh bật lửa lần nữa, nhanh chóng khôi phục toàn bộ về nguyên trạng, xóa đi dấu vết hai người lưu lại nơi đây. Hăn quay đầu nhìn thấy Lý Mộ Nhiên đã đeo ba lô trên lưng, nâng tay lên tựa như muốn che mũi, bắt gặp hắn nhìn qua lại vội vã buông tay xuống, mặt không chịu khống chế mà đỏ bừng lên, hiển nhiên cô cũng ngửi thấy thứ mùi kia. Trong lòng Tống Nghiễn xẹt qua cảm giác khác thường, rũ mắt xuống, giơ bật lửa lên vòng qua cô đi trước dẫn đường.

Cuối cùng hai người cũng không rời khỏi tầng hầm này mà chỉ là đổi đến phía sau cầu thang, cũng chính là nơi mà bọn họ tiến vào, ở nơi đó chấp nhận qua một đêm. Trong lúc này, trừ phi cần thiết thì hai người cơ hồ không trò chuyện nữa, không khí ngập ngừng lạ lùng chằng hiểu sao cứ tràn ngập giữa hai người họ, nói không rõ là lúng túng hay là cái gì.


Trời đã dần sáng, giờ giới nghiêm cũng được giải trừ, hai người rốt cuộc rời khỏi tầng hầm khiến họ không thoải mái này, xuất hiện trên một còn đường vắng vẻ không một bóng người. Qua một đêm, Tống Nghiễn sớm đã khôi phục bình thường, ngược lại thì sắc mặt Lý Mộ Nhiên còn hơi mất tự nhiên. Tống Nghiễn chỉ xem như không thấy được, nên thế nào thì cứ làm thế đó, dần dần cô cũng thả lỏng hơn. Ít nhất, ở mặt ngoài là như thế.

Trên lưng có một ba lô thức ăn, cộng thêm chuyện xảy ra đêm qua, Lý Mộ Nhiên càng không muốn ở lại căn cứ thủ đô nữa, thế nhưng tựa hồ Tống Nghiễn có chuyện cho nên cô cũng đành phải theo. Tống Nghiễn dùng hai cái bánh quy đổi được thông tin cụ thể trong căn cứ từ một thiếu niên chạy xe ba bánh tới kéo khách, cuối cùng ngại với việc chỉ cho cậu ta hai cái bánh thì quá kéo kiệt nên hắn trực tiếp ném cho cậu chàng một gói bánh chưa bóc luôn. Thiếu niên mừng rỡ như điên, kể rằng cậu chạy xe cả ngày cũng chẳng thể kiến nổi một gói, cho nên muốn dùng xe đưa bọn họ một đoạn đường.

“Bình thường tụi em ăn cái này nè, em đi làm để kiếm thức ăn cho em gái.” Thiếu niên cũng mới mười ba mười bốn tuổi mà thôi, lớn xấp xỉ với Phó Đam nhưng nhìn qua thì có vẻ sáng sủa hơn rất nhiều, có lẽ là bởi vì cậu vẫn còn một cô em gái. Cậu móc từ trong túi áo ở ngực ra một cái bánh màn thầu nửa đen nửa vàng cho hai người nhìn rồi lại cẩn thận cất về. Đây là bữa trưa của cậu, nếu mất đi thì sẽ phải nhịn đói.

“Cái này là chú Trần phân cho em đấy, chú ấy không ăn mà cho em và em gái. Chờ em lớn lên chút nữa em sẽ ra ngoài giết zombie kiếm tinh hạch với chú Trần, đến lúc đó sẽ không cần chú ấy tiếp tế cho tụi em nữa.” Hóa ra căn cứ thủ đô đối xử với người dị năng xem như cũng không tệ, chỉ cần gia nhập đoàn đội người dị năng thì mỗi tháng đều có thể tới bộ ngành chuyên môn nhận 20 kg lương thực, đối với lượng cơm ăn của người dị năng thì chừng ấy căn bản không đủ, hoàn toàn không sợ bọn họ bởi vậy mà biếng nhác, nhưng đối với người dị năng phải nuôi người thường thì lại có thể giảm bớt áp lực trên người bọn họ.

“Chú Trần là bạn của ba em, nhà chú ấy không còn ai cả nên chú đem em và em gái vào căn cứ…” Thiếu niên hiếm khi gặp được hai người chịu nghe cậu nói chuyện, không tự giác linh tinh lang tang kể một đống, đợi phản ứng lại được thì chợt thấy ngại ngùng, “Hai anh chị tới Sở giám định đẳng cấp dị năng của mình đi.”

Hóa ra căn cứ thủ đô đã có phân loại bước đầu đối với người dị năng, tiếc là rất nhiều máy móc công nghệ cao chẳng thể sử dụng, cộng thêm tận thế mới một năm, năng lực của người dị năng tăng lên có hạn, nhưng quả thật đang dần dần được nâng cao, ít nhất là trong vài năm sẽ không có biện pháp xác định các hệ dị năng tăng lên tới cực hạn nào, cho nên việc phân cấp cũng chẳng quá nghiêm túc hoàn chỉnh, chỉ đợi ngày sau chậm rãi bổ sung hoàn thiện. Cũng bởi vậy, căn cứ tuy rằng thành lập cơ cấu giám định đẳng cấp dị năng nhưng lại chẳng có mấy ai cảm thấy hứng thú. Đối với người dị năng mà nói, có thể giết zombie, có thể đối phó với sinh vật biến dị mới là chuyện quan trọng, ai thèm bận tâm mình ở cấp bậc nào.

“Đẳng cấp dị năng phân chia dựa theo phương thức của Võ tông đấy anh chị, theo thứ tự thì gồm có Thiên Địa Huyền Hoàng Long Hổ Ưng. Ba cấp Long Hổ Ưng trong mắt người thường tụi em chẳng khác nào cao thủ, nhưng ở trong Võ tông kỳ thật mới chỉ là nhập môn thôi, trong mắt người ta đó mới chỉ là đặt nền móng, mỗi cấp lại chia cách thành ba bậc thanh, bạch, hoàng. Thanh là thấp nhất, hoàng là cao nhất. Chỉ có khi tiến vào Hoàng cấp thì ở Võ tông mới miễn cưỡng được tính là người có địa vị. Từ Hoàng cấp trở lên, mỗi cấp lại được chia thành thượng trung hạ, nghe nói sau khi tiến vào Thiên cấp thì sẽ tương đương với nửa thần tiên, có thể đạp kiếm bay lên, có điều hình như trong Võ tông không có cao thủ Thiên cấp rồi, cao nhất cũng chỉ là Địa cấp mà thôi, Tông chủ và vài Trưởng lão đều ở mức độ ấy.”


Nhắc tới Võ tông, trong mắt thiếu niên tràn ngập vẻ sùng bái và khao khát, trong tim mỗi một thiếu niên đều có một giấc mộng võ hiệp, bây giờ cuộc sống chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết võ hiệp lại đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt, sao có thể không khiến cõi lòng người ta háo hức mong chờ cho được. “Dị năng của con người cũng được phân như vậy, nghe nói cho tới bây giờ đều chưa ai đạt tới Hoàng cấp. Lợi hại nhất Hàn thiếu tướng thì cũng mới chỉ ở cấp bậc Thanh Long. Nghe nói có người đề nghị phát hành huy chương cho cấp bậc của người dị năng, cái gì mà Thanh Ưng, Bạch Ưng, Hoàng Ưng ấy, dùng đồng xanh, bạc trắng và vàng để làm, ngẫm lại chắc là ngầu lắm đây. Cơ mà nó bị phủ quyết rồi.” Nói tới đây, vẻ mặt thiếu niên tràn đầy tiếc nuối.

“Sở giám định dùng cái gì để xác định đẳng cấp dị năng?” Thấy cậu nhóc có vẻ sẽ nói mãi không ngừng, Tống Nghiễn không thể không lên tiếng ngắt ngang.

“Em cũng đâu biết, người thường không thể đi vào đó, em đưa anh chị tới nơi rồi chỉ được đợi ở cửa.” Thiếu niên lắc đầu nói.

Thật ra Tống Nghiễn cũng không định kiểm tra đẳng cấp dị năng của mình ở cơ cấu còn chưa hoàn thiện này, nhưng hắn muốn biết bọn họ dựa vào cái gì để giám định, nếu có thể dĩ nhiên hắn muốn học hỏi, đợi trở về sẽ chỉ cho cấp dưới của hắn sử dụng, nói không chừng còn có thể đốc thúc bọn họ cố gắng tăng lên dị năng. Có đẳng cấp liền có so bì, có so bì mới có thể nhanh chóng tiến bộ.

“Nhóc còn chờ anh làm gì?” Tống Nghiễn cảm thấy trẻ con giống như miếng kẹo mè xửng, dính lên liền quăng không được nhưng lại không hề cảm thấy chán ghét.

“Không phải hai anh chị muốn thuê phòng sao, lại còn muốn gia nhập đội dị năng nữa, mấy chuyện này em đều biết một ít…” Thiếu niên vỗ ngực, rất có ý thức đảm đương trách nhiệm. Nói còn chưa nói xong, dòng người và chiếc xe phía trước đột nhiên dạt về hướng hai bên đường, cậu nhóc còn chưa kịp thấy rõ là cái gì đã cuống quít đi theo dòng người tạt chiếc xe ba bánh vào ven đường, đồng thời quay đầu giải thích với Tống Nghiễn và Lý Mộ Nhiên: “Ở trong căn cứ đi lại quan trọng nhất là theo sát người khác, như vậy sẽ không đụng đến người lợi hại.”

Không ngờ là cậu nhóc còn rất nhỏ tuổi nhưng đã học được cách thức sinh tồn riêng cho bản thân rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui