Edit : Dật Phong
Beta : Yến Phi Ly
Đêm đó Lý Mộ Nhiên phát sốt, cơ thể bất ngờ nóng lên nhưng tựa hồ cũng nằm trong dự liệu, tóm lại cô ngã gục. Cho dù đang trong tình trạng mơ hồ, cô vẫn hiểu được mình không thể cứ ngã xuống như vậy, cũng cố gắng giãy giụa muốn tỉnh lại. Bên tai vẫn luôn có tiếng khóc, còn có tiếng nói mơ hồ không nghe rõ làm cho cô càng thêm lo âu, nhưng cơ thể quá mệt mỏi, dù cô có cố thế nào cũng không tỉnh lại được.
“Khóc cái gì? Đau cả đầu!” Bị Trương Duệ Dương gào khóc đập cửa rồi kéo về nhà tra tấn lỗ tai, Qủy Bệnh day day huyệt Thái Dương đang nảy lên thình thịch, nhẹ nhàng mắng.
Trên chiếc giường lớn đơn sơ là hai trụ cột của gia đình nhỏ lâm thời này, chẳng trách ba đứa trẻ không biết làm gì trừ việc khóc đến thê thảm như trời sắp sập, cũng chỉ có thể tìm người trưởng thành quen biết hỗ trợ. Đáng tiếc người ở khu chín có thể có cách gì? Nếu có đã sớm rời khỏi nơi này, mà ngay cả chính bọn họ cũng phải cố gắng sống sót nói gì đến giúp người khác. Bởi vậy ba đứa nhỏ chỉ có thể ở bên cạnh nói vài lời an ủi, lại đun nước sôi đến đút cho hai người sốt cao đã hôn mê hoặc dùng khăn ướt đắp lên trán để hạ nhiệt độ. Thế nhưng trong lòng chúng cũng biết, ở hoàn cảnh này một khi đã sốt cao sẽ rất khó khoẻ lại.
Quỷ Bệnh vốn không muốn xen vào nhưng ai bảo nhà gã lại ở cách vách cơ chứ, gã có dự cảm nếu mình không làm gì, tiếng khóc bên kia vẫn sẽ tiếp tục không cho gã được yên lành.
Thanh âm của gã không lớn nhưng nói đến cũng lạ, nghe vào tai lại như có ma lực khiến người ta theo bản năng mà nghe lệnh, không chỉ ba đứa trẻ khóc thút thít dừng lại, mà ngay cả đám Hoàng Hải bị gọi tới cũng đều an tĩnh.
“Mang cho chú cái ghế.” Không quản đủ loại ánh mắt từ bốn phía bắn tới, Quỷ Bệnh khụ một tiếng ra lệnh.
Ba đứa nhỏ nghe vậy vội lục tìm lung tung, cuối cùng từ dưới giường kéo ra một cái ghế nhỏ, đây là cái ghế Phó Đam tiện tay mang về khi bọn họ đi thị trấn săn zombie. Quỷ Bệnh ngồi xuống, thở dài thật mạnh, sau đó bảo đám Lý Viễn Trác nhóm lửa. Trong phòng rất lạnh, không bệnh cũng bị đông lạnh thành bệnh, huống chi còn có hai người bệnh nằm kia. Lần này không cần mấy đứa nhỏ ra tay, nhóm người lớn vẫn luôn đứng bó tay bên cạnh đã nhanh chóng làm tốt.
Bếp chỉ là mấy tảng đá đơn giản quây lại rồi dùng củi gỗ để đốt, trong phòng không có ống khói, chỉ có thể hé cửa để khói thoát ra. Mấy người trợ giúp tay chân lưu loát nhóm lửa đồng thời cũng giúp bọn nhỏ đun nước phòng khi cần dùng. Bếp mới nhóm vẫn chưa toả hơi ấm nhưng ánh lửa đỏ bập bùng lại khiến căn phòng nhỏ lạnh lẽo thêm chút sức sống, khi củi gỗ bốc cháy toả lên làn khói mỏng, Quỷ Bệnh lấy từ trong người một viên gì đó màu đen phủ đầy hoa văn linh tinh không theo quy tắc nào, để trong lòng bàn tay vuốt phẳng nửa ngày, sau đó tùy tay tung ra, thứ màu đen đó rơi trên mặt đất vỡ nát.
Không ai nói chuyện nhưng ánh mắt mỗi người đều trở nên quỷ dị, không biết gã đang làm cái gì. Quỷ Bệnh tựa khuỷu tay lên đầu gối, lấy tay chống đầu, không chút để ý mà nhìn mảnh vỡ trên mặt đất.
“Quẻ thăng.” Quẻ thăng, hết thảy tốt đẹp. Gặp được quý nhân, chớ lo lắng. Đi phía nam gặp may mắn.
Quẻ tốt nhất, sẽ có quý nhân trợ giúp, hoàn toàn không cần lo lắng.
Một lúc lâu, gã nhặt các mảnh vỡ lên nhét vào trong ngực, sau đó chậm rì rì đứng thẳng thắt lưng, ánh mắt đảo qua ba đứa nhỏ đang trông mong nhìn gã “Đi hướng nam tìm người.”
Trên thực tế từ khi gã đến, trừ nói vài câu còn lại chuyện gì cũng không làm, nhưng có thể do tư thái của gã điềm tĩnh, thong dong, không chút hoang mang lan truyền đến mấy đứa nhỏ vốn đang lo sợ không yên và mấy người đàn ông mang tâm tình thương hại chờ thảm kịch xảy ra đang chuẩn bị giúp đỡ xử lý hậu sự không khỏi bình tĩnh trở lại, thậm chí còn dâng lên một tia chờ mong.
“Phía nam?” Ngô Tử Nhiên mê mang mà nhìn đông nhìn tây, tựa hồ muốn tìm hướng nào mới là hướng nam.
“Phía nam là bên kia phải không ạ?” Trương Duệ Dương hiểu nhanh hơn, trực tiếp hỏi.
“Bên kia là khu Thượng.” Hoàng Hải khoa tay múa chân một chút, kịp phản ứng, đàn ông hình như nhanh nhận rõ được phương hướng hơn. Hắn nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Quỷ Bệnh hiện lên thất vọng “Ba khu Thượng là chỗ người như chúng ta có thể đi vào sao?”
“Đúng vậy, nếu như có thể tìm người ở đó, ai còn ở nơi này chứ.” Những người đến hỗ trợ khác cũng đồng ý.
Đúng lúc này, Trương Duệ Dương khóc đỏ hai mắt, lông mi còn đọng nước đột nhiên mở miệng “Chú chủ nhiệm sống ở đó.”
Mọi người nghe được không khỏi đồng thời im tiếng, kinh ngạc mà nhìn đứa trẻ kia, khiến nhóc hoảng sợ co rúm, rồi lại cứng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc mà lớn tiếng biện bạch “Cháu không nói dối.”
“Là thật, chị Mộ Nhiên quen chủ nhiệm Tống.” Ngô Tử Nhiên ở một bên nói theo. Bởi vì Lý Mộ Nhiên vẫn luôn gọi Tống Nghiễn là chủ nhiệm, cho nên bọn nhóc cũng gọi theo như vậy.
“Nhưng chị Mộ Nhiên hôm qua đi tìm chú ấy mà chưa gặp được.” Lý Viễn Trác tạt cho hai nhóc một chậu nước lạnh, rồi sau đó chán nản cúi đầu, thất vọng nói “Vào còn không được, vậy làm sao tìm được người?”
Nghe đến đó, mọi người rốt cục tin tưởng bọn chúng có quen người ở ba khu Thượng, tuy rằng không biết chủ nhiệm Tống là thần thánh phương nào nhưng nếu ở bên đó hẳn sẽ có cách, chỉ cần đối phương cung cấp chút thuốc hạ sốt, hoặc là mời đến một người dị năng hệ trị liệu, Lý Mộ Nhiên và Phó Đam được cứu rồi. Không ai phát hiện, bọn họ hoàn toàn không nghi ngờ lời của Quỷ Bệnh.
“Đúng vậy, cho dù có quen biết cũng chưa chắc đã vào được.” Dư Kiến Quân phát sầu than thở.
“Nhưng thế còn tốt hơn không có chút hi vọng nào.” Hoàng Hải trả lời, sau đó nhíu mày suy nghĩ làm thế nào mới liên hệ được vị chủ nhiệm họ Tống kia. Mặc kệ quan hệ giữa người kia và Lý Mộ Nhiên là sâu hay cạn, hẳn sẽ không thấy chết mà không cứu.
“Đi thôi.” Quỷ Bệnh không để ý tới bọn họ, chỉ chỉ Trương Duệ Dương, ý bảo nhóc đi theo mình.
Những người khác đều giật mình sửng sốt một lát, rồi sau đó mới kịp phản ứng, Hoàng Hải không khỏi tiến lên chắn trước mặt gã, hỏi “Quỷ Bệnh… người anh em, anh là đang…” Hắn còn chưa dứt lời liền đột nhiên ngừng lại, sau đó trước ánh mắt trống rỗng lạnh lẽo của Quỷ Bệnh mà bại lui tránh qua một bên.
Mãi đến khi Quỷ Bệnh mang theo Trương Duệ Dương đi xa, mọi người mới lấy lại tinh thần, kỳ quái hỏi “Lão Hoàng, vừa rồi cậu làm sao vậy?”
Hoàng Hải sờ mũi không trả lời, ngay cả bản thân hắn cũng còn đang không hiểu gì đây, không hiểu sao đối phương rõ ràng chỉ là một tên bệnh tật yếu ớt ngay cả đi đường còn lung lay, hơn nữa cũng không lộ ra địch ý gì mà mình lại bị doạ sợ như vậy. Đáng tiếc lời này không thể nói với bất luận kẻ nào, mẹ nó, mất mặt chết!
Trong khi bọn họ đang đoán mò, Quỷ Bệnh đã đưa Trương Duệ Dương chậm rãi đi tới hướng ba khu Thượng. Trương Duệ Dương vừa chạy chậm theo phía sau gã vừa không ngừng quay đầu nhìn lại, bởi vì cho tới bây giờ Ú Ú vẫn luôn như hình với bóng với nhóc lần này lại không đi theo. Hình như… từ khi nhóc dẫn chú Quỷ Bệnh tới, Ú Ú liền trốn dưới giường không chịu ra.
Lại đi qua hai con đường, Trương Duệ Dương mới hoàn toàn bỏ qua, chạy nhanh hai bước vươn tay nắm lấy tay Quỷ Bệnh. Quỷ Bệnh cứng người, sau đó nhanh chóng khôi phục bình thường, cũng không giãy ra, chẳng qua bất luận Trương Duệ Dương hỏi cái gì gã đều không đáp lại.
“Chúng ta không vào được.” Mắt thấy cổng khu ngay phía trước, Trương Duệ Dương nhịn không được nói một câu. Nào biết Quỷ Bệnh cũng không đi qua mà là rẽ vào một ngõ hẻm, đi thêm một phút, cuối cùng dừng lại trước một bức tường cao. Nơi này không có ai canh gác nhưng hiển nhiên cũng không ai có thể trèo vào.
“Đi đi.” Chỉ đầu tường, Quỷ Bệnh cúi đầu lẳng lặng mà nhìn nhóc, nói.
“Còn chú thì sao?” Trương Duệ Dương đáp lời, vừa muốn động đột nhiên kịp phản ứng đối phương hình như không định đi cùng mình, không khỏi luống cuống.
Quỷ Bệnh nắm tay che trước miệng ho khan, thở dốc một lát mới chậm rãi đáp “Về.”
“Nhưng cháu không biết chú chủ nhiệm ở đâu.” Trương Duệ Dương ngẩng đầu nhỏ nhìn Quỷ Bệnh, trong cặp mắt đen láy nổi lên ánh nước muốn khóc lại không dám khóc. Trước kia đi theo Trương Dịch sau lại đi theo Lý Mộ Nhiên, trừ một mình ở nhà, nhóc chưa bao giờ một mình làm chuyện gì khác, sao có thể không cảm thấy khủng hoảng cho được.
Quỷ Bệnh lại bất động, lạnh lùng mà phun ra một chữ “Hỏi.” Làm đến nước này đã vượt qua nguyên tắc sống của gã, gã sẽ không giúp nữa.
“Vâng.” Nước mắt rốt cục rơi xuống nhưng Trương Duệ Dương đã quen nghe lời, xác định đối phương sẽ không thay đổi ý định, nhóc nâng tay áo lau nước mắt, kìm lại sợ hãi trong lòng, xoay người, tay nhỏ bé mở ra bám trên góc trụ tường, thân thể nho nhỏ nhảy lên, vèo vèo vèo mấy cái, giống như khỉ con nhanh nhẹn bò lên tường. Nếu nhóm người Trương Dịch thấy một màn này nhất định đều sẽ bị doạ.
Nằm úp sấp trên vách tường, Trương Duệ Dương nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua ngõ hẻm, thấy Quỷ Bệnh đã run rẩy bắt đầu trở về, nước mắt không khỏi ào ào chảy xuống, rất muốn theo về. Nhưng nhóc còn nhớ mình muốn tìm chú chủ nhiệm cứu dì Mộ Nhiên và anh Phó Đam, bởi vậy chỉ hé miệng như khóc lớn nhưng lại không phát ra thanh âm gì, sau đó rốt cuộc lau khô nước mắt, giang hai tay giống như chim non học bay nhảy xuống từ trên tường. Thời điểm rơi trên mặt đất, nhóc lăn hai vòng rồi đứng lên, không hề bị thương.
Đây là một khu nhà được cấu tạo từ rất nhiều khoảng sân cổ kính xa hoa, ở thời cổ là chỗ ở của các nhà quyền quý, mà trải qua hơn một trăm năm sau, lần thứ hai lại về trong tay quyền quý. Nơi Trương Duệ Dương nhảy xuống là một ngõ nhỏ, nhóc đi ra ngoài gặp con đường lớn do rất nhiều viên đá trải chỉnh tề, trên đường cái dựng đền thờ cao, hai bên thì phân bố rất nhiều khu nhà nom sàn sàn như nhau.
Trên đường cái không có bao nhiêu người, thanh tĩnh hơn khu chín nhiều lắm, Trương Duệ Dương mờ mịt đứng ở nơi đó, thân ảnh nhỏ bé có vẻ đặc biệt chói mắt.
“Chú ơi, chú biết chú chủ nhiệm ở đâu không?” Đi lung tung trên đường lớn trong chốc lát, nhóc rốt cuộc cố lấy dũng khí ngăn một người đàn ông đi ngang qua.
Người đàn ông có diện mạo rất bình thường nhưng đi theo là một người thanh niên đeo kính, còn có hai người đàn ông mặc áo bành tô đen có vẻ là vệ sĩ, dáng vẻ uy phong rất giống chú chủ nhiệm Tống cho nên mới bị nhóc lựa chọn.
“Chú chủ nhiệm nào?” Người đàn ông đưa tay ngăn lại vệ sĩ muốn xua đuổi nhóc, hơi hơi khom lưng xuống, lộ ra khuôn mặt hoà ái.
Khuôn mặt Trương Duệ Dương nhỏ nhắn bị nước mắt làm thành bẩn lem nhem không khác gì mèo hoa, nhưng đôi mắt to đen láy trong vắt bừng sáng như ngọc trai đen làm cho người khác bất giác buông lỏng phòng bị. Lông mi thật dài của nhóc chớp một chút, nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói “Chú chủ nhiệm Tống… ngài Tống.” Chú Tiêu Thắng hình như xưng hô như vậy.
Người đàn ông kia thoáng sửng sốt rồi sau đó nở nụ cười “Đương nhiên biết.” Vì cùng ở trong một khu, cách nhau chỉ mười phút đi đường, cho nên y quyết định đi bộ đến thăm Tống Nghiễn, không nghĩ tới sẽ có thu hoạch ngoài ý này. Theo y biết, trong nhà Tống Nghiễn hình như có một đứa trẻ năm sáu tuổi, có khi nào chính là đứa trẻ lạc đường này? Nhưng nhìn qua nhóc con không phiền phức như trong lời đồn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...