Mạt Thế Chi Ôn Dao


Edit: Trang Nguyễn
Ôn Dao đóng kỹ cửa, sau đó thân thể khẽ dựa ra sau, từ từ trượt xuống ngồi trên mặt đất.

Sắc mặt Ôn Dao trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, trong đầu truyền đến từng trận đau nhức như bị kim đâm.

Vừa rồi vì chặt đứt thiết bị giám sát trên tuyến đường đi, chỉ có thể vận dụng tinh thần lực vừa khôi phục một ít, có điều trong cái rủi có cái may chính là, còn lại một nửa tinh thần lực bị phong bế dưới loại tình huống này đã bị cường hành phá tan.

Chỉ là có chút đau đầu.

truyện được đăng tại truyenhd1.

com: hongtrang301
Ôn Dao lấy ra một ống thuốc khôi phục tinh thần lực từ trong không gian uống hết, toàn bộ trung tâm tinh thần lực được một dòng nước mát lạnh bao bọc, cảm giác đau đớn từ từ biến mất, dần chuyển biến thành một cổ cảm giác mát lạnh thoải mái dễ chịu.

Tiểu Tiểu tùy ý ném O'neill vào trong một góc hẻo lánh, sau đó thân hình nhỏ đi, tiến đến bên người Ôn Dao, cọ cọ vào đầu gối Ôn Dao, sau đó từ trên đùi bò lên, về đến cổ tay Ôn Dao.

Trong lòng nó suиɠ sướиɠ lắm đấy, nghĩ thầm cảm giác của mình quả nhiên không sai, chẳng phải đã tìm được chủ nhân rồi sao?
Còn giúp được chủ nhân, chính mình thật sự quá đắc lực mà!
Lúc này trong lòng Tiểu Tiểu tràn đầy chờ đợi đợi lát nữa chủ nhân khích lệ mình, đã quên mất Đại Hoàng còn ở lại trên mặt đất không còn một mảnh.

Mấy ngày nay mới miễn cưỡng leo lên con thuyền hữ nghị, Tiểu Tiểu nói trở mặt liền trở mặt nha!
Sau khi tinh thần lực khôi phục, Ôn Dao sờ sờ lên đầu Tiểu Tiểu, sau đó đút cho nó một viên tinh thạch nhỏ.

Nói thật, Ôn Dao thật không nghĩ đến Đại Hoàng và Tiểu Tiểu sẽ tìm đến nơi này, dù sao không có một chút manh mối, có thể tìm được cũng thật sự làm khó bọn chúng rồi.


Lúc mình mất tích chắc đã dọa hỏng bọn chúng rồi nha, Ôn Dao mềm lòng thành một mảnh, lại duỗi ngón tay ra dùng móng tay gãi gãi trên lân phiến của Tiểu Tiểu.

Ừm, đồ ăn vặt vẫn không hủy bỏ nha, còn Đại Hoàng, đợi đến khi ra ngoài cho Đại Hoàng một viên tinh thạch vừa có độ tinh khiết rất cao nha.

Còn! phải sớm chút đi ra ngoài, có lẽ anh trai cũng rất sốt ruột rồi.

Ôn Dao cùng trao đổi tình cảm với chiến sủng nhà mình, lúc này Ôn Dao mới bắt đầu dò xét gian phòng mình vội vàng trốn trong này.

Gian phòng này dường như là một không gian nghỉ ngơi tạm thời, bên cạnh còn xếp ghế cùng bàn tròn bằng vật liệu không biết tên.

Xác định bên ngoài gian phòng không có những người khác, lúc này Ôn Dao mới đứng dậy đi về hướng O'neill bị Tiểu Tiểu ném ở một góc hẻo lánh.

O'neill vẫn hôn mê như trước, trán hắn bị sưng lên một cục u lớn, bên thái dương còn có nơi bị xanh tím, dường như trong quá trình Tiểu Tiểu mang theo hắn bỏ chạy bị va phải nơi nào đó.

Ôn Dao vươn tay bám vào trên đầu O'neill, tinh thần lực cường hạnh tiến vào tinh thần hải của hắn, bắt đầu tìm tòi kí ức của hắn.

Sắc mặt O'neill lộ ra vẻ mặt thống khổ, thân thể cũng bắt đầu không khống chế được run rẩy, cả người không tự chủ cuộn mình lại.

O'neill đã có hơn một trăm tuổi rồi, ký ức trong đầu có rất nhiều, đa phần đều là về các loại thí nghiệm đấy.

Bây giờ nhu cầu cấp bách của Ôn Dao cần giải quyến vấn đề có thể sử dụng được dị năng của mình hay không, còn cần hiểu rõ tình huống cả phi thuyền, như vậy, lấy ký ức của O'neill là phương thức nhanh lẹ nhất.

Sau khi Ôn Dao tìm được vấn đề mình muốn có, hai mắt O'neill đã trắng dã, miệng sùi bọt mép rồi.


Tuy vẫn còn sống, nhưng Ôn Dao không xác định sau khi đối phương tỉnh dậy tinh thần vẫn còn bình thường hay không.

Nhưng bây giờ hắn không phải trọng điểm, trọng điểm là bây giờ ÔN Dao cần trở lại khu vực thí nghiệm trước kia, giải dược cởi bỏ dị năng của Ôn Dao nằm ở trong văn phòng O'neill.

Ôn Dao lại bảo Tiểu Tiểu tiếp tục mang theo O'neill, vừa rồi Ôn Dao mới lấy được ký ức từ đối phương biết nội dung chi tiết từng khu vực tinh hạm này, tự nhiên biết làm thế nào đi đến chỗ đó.

Đáng mừng chính là, bên trong tinh hạm cũng không có nhiều người, tổng cộng có mười mấy người, điều này cung cấp cho Ôn Dao tiện lợi rất lớn.

Tinh thần lực Ôn Dao trải rộng ra, tận hết khả năng tránh né hộ vệ đang truy tìm mình, trong đó Ôn Dao còn nhìn thấy không ít người máy di động khắp nơi, xem ra đều đang tìm mình đấy.

Đúng lúc này, Ôn Dao nhịn không được nghĩ đến dị năng của Hạ Y Huyên, nếu có chị ấy ở đây thật tốt, có thể tiết kiệm không ít thời gian!
Đợi sau khi Ôn Dao trở lại khu vực phòng thí nghiệm trước đó, phát hiện cả khu vực đều trống rỗng đấy, Ôn Dao một đường thông suốt, rất thuận lợi tìm được văn phòng kia.

Cánh cửa văn phòng đóng chặt, nhưng đây không có bất kỳ ảnh hưởng gì với Ôn Dao.

Ôn Dao bảo Tiểu Tiểu đưa O'neill qua, sau đó nắm ngón tay O'neill đưa vân tay vào, lại chà đồng tử, cuối cùng nhập mật mã vào.

Cửa, mở.

Ôn Dao rất hài lòng, có đôi khi đồ vật công nghệ cao quá mức cũng phiền toái, nếu không phải vì vậy, Ôn Dao cũng không để Tiểu Tiểu mang theo hắn, tên này có không ít quyền hạn đâu đấy.

Thời điểm Ôn Dao tiến vào văn phòng, Liliane cũng tiếp nhận được tin tức cửa mở.


"Cái gì? Văn phòng giáo sư Murphy đã mở?"
Hạm trưởng tạm thời kinh ngạc, hắn rất nhanh phản ứng kịp thời, giáo sư bị bắt làm con tin, như vậy kẻ mở cửa nhất định không phải giáo sư, mà chính là người trái đất mang giáo sư đi!
"Nhanh, thông báo cho bọn hắn ngay lập tức! Nhất định phải cứu được giáo sư!"
Hạm trưởng tạm thời lo lắng đi qua đi lại trong phòng điều khiển chính, Ôn Dao xuất hiện khiến trong lòng hắn bối rối không thôi.

Đột nhiên, hắn dừng bước chân lại, bỗng dưng nhớ đến một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Quyền hạn giáo sư không nhỏ đó!
"Liliane, bây giờ lập tức kết thúc quyền hạn của giáo sư!"
"Quyền hạn không đủ, mệnh lệnh của ngài không thể thông qua.

" Thanh âm điện tử Liliane lạnh như băng, làm cho hạm trưởng tạm thời chấn kinh rồi.

"Làm sao có thể?"
Hạm trưởng tạm thời không biết là, vừa lúc đầu O'neill đã lén lút sửa chữa một chút, không có sự đồng ý của hắn, không ai có thể kết thúc quyền hạn của hắn.

Hạm trưởng tạm thời quả thật không ngờ kết quả sẽ thế này, loại tình huống này, đối phương có giáo sư trong tay, tương đương đã có toàn bộ quyền hạn sở hữu tinh hạm trong tay!
Ôn Dao đã tìm được thuốc giải bị khóa lại, có O'neill trong tay, mở khóa đều không thành vấn đề.

Sau khi uống xong thuốc giải, Ôn Dao cảm thấy có một dòng nước ấm đang lưu chuyển trong toàn bộ thân thể, mà vốn không cảm nhận được năng lượng dị năng, cũng dần dần có thể cảm nhận được.

Ôn Dao nâng tay phải lên, một luồng nước chảy xuất hiện giữa không trung, vờn quanh bao trọn bàn tay Ôn Dao.

Lúc này Ôn Dao mới nở nụ cười nhẹ nhàng, Ôn Dao thu hồi dị năng, chuẩn bị đi đến phòng điều khiển chính nhìn xem.

truyện được đăng tại truyenhd1.

com: hongtrang301
Vừa ra cửa, Ôn Dao đã thấy trước mắt hai đội hộ vệ võ trang đầy đủ xuất hiện hai bên hành lang trái phải, vừa lúc ngăn chặn Ôn Dao lại.


Nhìn thấy Ôn Dao đi ra, hai đội người giơ vũ khí trong tay lên, mà Ôn Dao cũng híp híp mắt.

Vừa rồi bất đắc dĩ chỉ có thể chạy trốn, trong lòng Ôn Dao khó có thể nhẫn nhịn cơn giận trong lòng, nghĩ đến mấy ngày này chỉ có thể bị ép nhốt tại đây, Ôn Dao lập tức cảm thấy tay chân có chút ngứa ngáy rồi.

Vòng phòng hộ lập tức mở ra, chặn xạ kích dày đạc như tấm lưới.

Ôn Dao đưa tay vung lên, vô số đao nước bắn về phía hai bên đám người, lại chỉ khó khăn lắm mới vạch một đường trên hộ giáp màu đen của bọn hắn, căn bản không tạo thành bất cứ tổn thương gì cho đối phương.

Ôn Dao mấp máy khóe miệng, có chút khó chịu.

Hộ giáp của đối phương có công năng phòng ngự rất mạnh, hơn nữa cả người bọn hắn đều bao bọc bên trong, còn mang theo mũ bảo hiểm, hoàn toàn không có chỗ nào lõα ɭồ bên ngoài.

Đã như vậy, Ôn Dao chỉ đành đổi phương pháp khác.

Từng sợi tinh thần lực rút ra, giống như tấm lưới lớn chắn người đứng đầu tiên bên trái rồi bao bọc cả người hắn, người nọ sợ hãi phát hiện, thân thể của mình bị một sức mạnh cường đại kỳ lạ khống chế mất rồi.

Hắn trơ mắt nhìn bản thân xoay người, đem họng súng chỉa vào đồng bạn của chính mình.

"Móa, Kroger, mày làm cái gì đó!"
"Kroger mày điên rồi sao!"
Khoảng cách gần xạ kích khiến cho hộ giáp mấy đồng đội bên người Kroger bị xuyên thủng, bị tổn thương trình độ khác nhau.

Kroger muốn khóc, giọng nói của hắn mang theo khủng hoảng trước nay chưa từng có: "Tôi không khống chế được chính mình! Giống như có người đang điều khiển thân thể của tôi, các người mau tránh ra!"
Bởi vì đồng đội đột nhiên hô to "Làm phản", trong đội Kroger đột nhiên hỗn loạn một mảnh, bọn hắn căn bản chẳng quan tâm công kích Ôn Dao, chỉ có thể chật vật né tránh công kích đến từ đồng đội.

Chương 748: Tự bạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui