Mạt Thế Chi Ôn Dao


Mỗi đứa bé đều đứng nghiêm cả, trên mặt đều cố gắng duy trì lãnh ngạo, đáng tiếc từng đợt âm thanh "Ọt ọt" cùng động tác nuốt nước miếng đã bán rẻ nội tâm của bọn chúng.

Đợi đến lúc Ôn Dao ăn xong, còn không có ai dẫn đầu đưa ra nghi vấn, Ôn Dao bắt đầu cảm thấy trường quân đội quản kỷ luật cũng không tệ lắm.

"Các người đến trễ mười phút.

"
Ôn Dao đưa tay nhìn nhìn đồng hồ lấy ra từ trong không gian, giọng điệu bình thản nói.

Bây giờ là 8 giờ 18 phút, vừa rồi bọn chúng đến Ôn Dao đã nhìn thoáng qua đồng hồ, là 8 giờ 10 phút.

"Đến muộn phải bị phạt, chạy vòng quanh sân huấn luyện này hai vòng, không được dùng dị năng, bắt đầu đi.

"
Hai vòng?!
Đừng tưởng rằng đây thao trường 800 mét, sân huấn luyện này không nhỏ, vòng ngoài cũng phải hơn ba nghìn mét đấy!
Hai vòng chính là sáu nghìn mét, bọn họ vừa mới chạy đến còn chưa ăn sáng đấy!
"Báo cáo!" Trong đám người có người hô báo cáo.

Ơ, rất có kỹ luật nha!
Ôn Dao hơi nhíu mày, ra hiệu nó mở miệng.


"Chúng tôi là chạy bộ đến đây, không ngồi xe, cho nên mới đến trễ.

Nếu ngồi xe, chắc chắn chúng tôi sẽ không đến muộn!"
"Lấy cớ.

"
"Nhưng không có người nói cho chúng tôi biết phải dùng hai chân chạy đến đây! cái này căn bản là! "
"Năm vòng.

"
Ôn Dao hời hợt khiến đối phương ngậm miệng, dựa theo mô tuýp cũ kỹ bọn chúng ở trường quân đội mấy tháng nay, nếu như lại nói tiếp, thế thì cũng không đơn giản năm vòng như vậy, thậm chí có khả năng tăng lên mười vòng!
Các giáo quan cứ phải rập khuôn như thế này sao? Không thể đổi mới chút à!
Thấy tất cả mọi người ngậm chặt miệng tức giận nhìn chằm chằm vào mình, Ôn Dao có chút tiếc hận, làm sao lại không có người chen vào nói rồi hả? Ôn Dao còn muốn hô tiếp mười vòng đây này!
Xem ra những phim truyền hình về quân đội đã từng xem qua cũng có chút tác dụng đấy, ít nhất Ôn Dao vẫn rất ưa thích phương pháp đơn giản mà thô bạo này.

Toàn bộ sân huấn luyện lặng ngắt như tờ, không có người dẫn đầu chạy đi.

Ôn Dao liếc nhìn Ngữ Điệp, Ngữ Điệp gật gật đầu, đứng dậy đi đến phía trước một tô mì, mở thứ che ở phía trên ra, một mùi thịt thơm với mùi tiêu nồng nhanh chóng tỏa ra bốn phía, câu đến mồm miệng bọn chúng ứa nước miếng, thậm chí còn có đứa trực tiếp chảy nước miếng rơi trên đất.

"Ai chạy xong trước nhất có thể ăn được đồ ăn ngon, chạy chậm cũng chỉ có thể ăn cơm thừa rượu cặn rồi, hơn nữa nói không chừng không còn gì để ăn.

"
"Ồn ào —— "

Bên dưới bọn trẻ ồn ào một mảnh, nào có chuyện hay như vậy sao?
Vốn đang ồn ào nhưng vào lúc Ôn Dao ngẩng đầu lên, trong nháy mắt đó âm thành dần dần thấp xuống, cho đến khi biến mất hết.

Năm vòng đã đủ nhiều rồi, bọn chúng cũng không muốn lại gia tăng thêm mấy vòng nữa đâu.

Phải chạy mới có cơm ăn?
Bọn nhỏ do dự! đột nhiên, Lạp Mông xoay người một cái, chạy trước ra ngoài, bọn trẻ phía sau thấy thế cũng nhao nhao chạy theo.

Lệ Na dậm chân, trừng theo bóng lưng Lạp Mông, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ chạy theo.

Lạp Mông thiệt là, không thấy những người khác không nhúc nhích sao? Nếu tất cả mọi người đều không động, kiên trì thêm một chút, nói không chừng trừng phạt sẽ được miễn đây này.

Cô nhóc lớn lên khô khốc quắt quắt có cái gì tốt chứ? Chẳng phải khuôn mặt đẹp mắt một chút thôi sao! Tại sao Lạp Mông phải giúp cô ấy như vậy chứ!
Thấy có người dẫn đầu chạy ra ngoài, những người khác bắt đầu nhìn về phía ba người bọn Vu Mặc.

Chúng ta chạy hay không chạy?
Mọi người nhao nhao dùng ánh mắt ra hiệu, hỏi phải làm gì đây.

Vu Mặc cùng Dịch Thần nhìn thoáng qua, trăm miệng một lời thở dài, mang theo người bên cạnh mình cũng xông ra ngoài.

Đa phần mọi người cũng bắt đầu chạy, những người khác cũng đành phải kiên trì đi theo.


Tiểu Tiểu yêu thích náo nhiệt liền lôi kéo Mạn Mạn đi theo giám sát, phòng ngừa bọn chúng có người ăn gian.

"Dao Dao, bọn chúng có thể chống đỡ được hay không?"
Ngữ Điệp có chút bận tâm, trước đó từ trường quân đội chạy đến đây, khoảng cách kia đã xa, bây giờ lại còn chạy nhiều vòng như vậy, Ngữ Điệp còn thật lo lắng bọn chúng chịu không nổi.

"Không có chuyện gì.

"
Trước đó Ôn Dao đã xem qua thân thể của bọn chúng, tuy dị năng kém các binh sĩ, nhưng đa phần thể năng của dị năng giả tốt hơn những đứa trẻ bình thường một ít.

Dù sao, bọn chúng cũng là đối tượng trọng điểm mà Tề Cảnh Huy bồi dưỡng, mặc dù có lúc khó có thể quản giáo, nhưng huấn luyện kia đều là thật đấy.

Chạy xong hết năm vòng trước hết quả nhiên là bọn Lạp Mông, bọn nó với tư cách là trẻ con lớn lên trên núi, thể năng của bọn nó tốt hơn nhiều so với trẻ con thành phố.

Cùng bọn nó còn có mấy đứa trẻ có thể năng tốt.

Lạp Mông chạy về trước nhất cũng không sốt ruột tiến lên lấy đồ ăn, mà từ từ đi qua, cố gắng bình phục lại trái tim đập dồn dập cùng hơi thở của mình.

Những đứa trẻ tộc Bạc Nhĩ khác cũng học theo bộ dạng của Lạp Mông, không ai chém gϊếŧ đồ ăn, chỉ có điều ánh mắt của bọn nó đều dính chặt lên thịt nướng kia, trong miệng không ngừng ứa nước miếng, bụng hoàn toàn kháng nghị, nhưng bọn nó đều nhịn được.

Những đứa trẻ khác chạy về tới nơi lập tức phóng đến phía trước thịt nướng ôm lấy tất cả thịt nướng sau mới phát hiện không đúng, bọn chúng liếc nhau, lại nhìn Lạp Mông, có chút ngượng ngừng thả một nửa thịt nướng trong ngực trở về.

Đợi đến khi gần bình phục, Lạp Mong mới đi đến tới nơi để tô mì trước, cậu mở từng cái ra nhìn nhìn, cầm chậu không để một bên, gọi mấy đứa trẻ lớn tuổi nhất cùng cậu lấy đồ ăn.

Cậu cũng không lấy hết toàn bộ đồ ăn ngon nhất, mà từng món đều chỉ lấy một phần, sau đó mang theo những đứa trẻ khác đi sang một bên chia nhau ăn.


Nhìn cậu đem đồ ăn ngon nhất chia cho mấy đứa trẻ nhỏ tuổi nhất cùng bé gái, Ôn Dao cũng không thấy kỳ quái.

Trước đó khi bọn chúng còn ở trên núi, Ôn Dao đã phát hiện ra, Lạp Mông là anh cả của tất cả mọi người, Y Toa là chị cả của tất cả mọi người, bọn họ đều là đứa trẻ lớn chăm sóc trẻ nhỏ, vô cùng đoàn kết.

Có điều, trừ hai đứa trẻ không có dị năng ở đây, Y Toa cũng không ở, cô ấy đi đâu rồi?
Đợi Vu Mặc cùng Dịch Thần thật vất vả mới chạy xong, phát hiện đồ ăn mỗi thứ vẫn còn một ít, vốn cũng không phải như nó nghĩ đồ ăn tốt nhất đều bị lấy đi.

Có mấy đứa trẻ chạy về trước nhất ôm thịt nướng đến bên người Vu Mặc, bọn nó tiến đến gần lén lút kể lại chuyện xảy ra trước đó một lần.

"Như vậy sao?!"
Dịch Thần lắp bắp kinh hãi, trước kia không xảy ra chuyện như vậy, cộng thêm lần đầu tiên gặp mặt hai bên náo loạn không thoải mái, phía sau vừa thấy mặt không đánh cũng oán hận, căn bản không đàng hoàng ở chung lần nào.

Nó còn thật không biết, đối thủ của mình là một người như vậy, cái này có chút thánh mẫu nha!
Nếu là nó nó đã sớm lấy hết đồ ăn ngon đi, để người khác ăn chênh lệch được rồi, cái đó còn coi như giữ lại chút thịt cho bọn chúng.

"Đúng vậy, chúng ta cũng không nghĩ bọn họ là như vậy, tao đều ngại cầm nhiều thịt như vậy nữa nè! "
"Thôi đi pa ơi! , tao thấy đều là giả bộ cả thôi, tại vì muốn để lại ấn tượng cho cô bé kia thôi, lộ ra chúng ta kém cỏi đấy mà.

" Có người phản bác nói, tận thế đã lâu như vậy, nó thật đúng là không thấy qua người như vậy, nhất định là giả bộ đấy!
"Tao thấy không phải, vài đồng bọn của nó cũng kỳ quái, còn rất phối hợp, nói không chừng người ta chính là nhân cách cao thượng.

"
"Mày có ý gì? Nhân cách chúng ta không cao thượng à"
Mắt thấy mấy đứa trẻ lại muốn ồn ào lên, Vu Mặc khiển trách nhẹ một tiếng: "Được rồi, lăn tăn cái gì, ăn cơm!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận