Buổi tối, mọi người ở quốc lộ tìm được một khoảng đất trống để dừng xe.
"Tiểu đội một phụ trách dựng lều trại, tiểu đội hai phụ trách canh gác, tiểu đội ba phụ trách chuẩn bị cơm chiều!"
"Vâng!" Thu được lệnh của Ngô Hạo Thiên, mọi người lập tức phân công nhau hành động.
Âu Dương Húc giơ tay lên lấy ra 10 cái lều trại, 2 cái nồi cơm điện lớn và 3 cái nồi cơm điện nhỏ, cùng với nửa túi gạo, một thùng đựng nước, một đống cà tím và khoai tây.
"Chị dâu, không phải chứ, nơi này không có điện, cậu lấy nồi cơm điện ra có ích gì?" Vương Quân khó hiểu.
"Không sao, tôi có cái này!" Cuối cùng, Âu Dương Húc lấy ra hai cái máy phát điện cùng với một đống dây điện.
"Trời má, chị dâu cậu cũng trâu bò quá đi!" Nhìn thấy hai cái máy phát điện chạy bằng sức gió, Vương Quân nhịn không được vươn ngón tay cái với Âu Dương Húc.
Những đội viên khác cũng cực kỳ bội phục Âu Dương Húc.
Không thể tưởng tượng nổi chị dâu lại chu đáo đến như vậy, ngay cả máy phát điện chạy bằng sức gió mà cũng chuẩn bị được luôn!
"Được rồi, mau đi dựng lều trại đi!" Âu Dương Húc thúc giục.
"Đi, dựng lều trại!" Vương Quân cầm một đống lớn lều trại mang theo tiểu đội một rời đi.
"Hai cái nồi cơm điện lớn dùng để nấu cơm, ba cái nhỏ thì nấu thức ăn." Âu Dương Húc nhìn về phía bốn đội viên của nhóm mình.
"Vâng!" Chu Hiểu Huy cùng Trương Minh vội vàng mang nước đi rửa rau, một bên thì Trần Đông và Tần Phương phụ trách vo gạo.
Âu Dương Húc cúi đầu nối các dây điện lại, hai cái máy phát điện chạy bằng sức gió bắt đầu chuyển động.
Thấy dây điện đã nối xong, Âu Dương Húc lại đi hỗ trợ gọt khoai tây.
Chờ tới khi cơm và đồ ăn đã nấu xong, Âu Dương Húc mới phát hiện không thấy Ngô Hạo Thiên đâu nữa.
Rửa tay sạch sẽ, Âu Dương Húc vội vàng dùng Tâm Nhãn nhìn lướt qua tìm được vị trí của anh.
"Nè, anh đang làm gì thế?" Nhìn thấy anh đang đứng ngay sau chiếc xe pickup, thảy nhánh cây lên nửa xe sau, Âu Dương Húc hoang mang.
"Anh muốn dùng nhánh cây bỏ lên hết phía sau xe, sau đó dùng vải bố đắp lên bao lại, rồi giăng dây thừng ràng chắc lại.
Như vậy thì người khác sẽ cho rằng vật tư của chúng ta được để hết ở trên xe."
Ngô Hạo Thiên không ngại việc để đội viên trong đại đội bộ đội đặc chủng biết Âu Dương Húc là không gian dị năng giả.
Nhưng nếu là người khác thì Ngô Hạo Thiên không muốn cậu bị bại lộ vì anh không muốn để những người khác vì không gian mà có mưu đồ gây rối với cậu."
Âu Dương Húc nghe Ngô Hạo Thiên nói như vậy thì trong lòng cảm thấy ấm áp.
Cậu biết, Ngô Hạo Thiên làm như vậy là muốn bảo vệ cậu tốt hơn.
"Anh cái tên đáng giận này, thật làm cho em không thể không yêu." Âu Dương Húc nắm lấy áo của anh hôn một cái lên cằm anh.
"Ha ha, hình như không đúng chỗ, đổi hôn chỗ khác đi!" Ngô Hạo Thiên mỉm cười hơi hơi cúi đầu hôn trên môi cậu một cái.
"Hừ, ai kêu lúc còn nhỏ anh ăn nhiều phân hóa học quá làm gì, lớn lên cao như vậy!" Âu Dương Húc trừng người đàn ông cao to của mình, cậu cũng muốn hôn môi a, chỉ là chiều cao không cho phép, cậu còn cách nào chứ?
"Ha ha ha, được rồi, hỗ trợ làm việc đi!" Xoa đầu người yêu, Ngô Hạo Thiên đem một góc vải bố cho cậu.
"Ừ!" Hai người đồng lòng hợp lực đem vải bố đắp kín, sau đó lại dùng dây thừng giăng lên và ràng chắc lại, kiểm tra không bị lỗi gì thì mới yên tâm đi khỏi.
Lúc ăn cơm, cũng là tiểu đội một và tiểu đội hai luân phiên ăn.
Tuy rằng không phải sơn hào hải vị, chỉ có một đồ ăn một cơm, nhưng mệt mỏi cả một ngày dài, các chiến sĩ có thể ăn được thức ăn nóng sốt thì đối với họ cũng là một việc hết sức tốt đẹp.
"Đi theo chị dâu thiệt quá tốt!" Cơm trưa là ăn ở trên xe.
Mỗi người chỉ ăn một cái bánh mì, uống một chai nước khoáng, mọi người đều đã sớm đói tới mức ngực dán sau lưng.
"Phải đó, nếu không có chị dâu thì làm gì có thức ăn nóng hổi như vậy?" Trong đội ngũ có thể có một người là không gian dị năng giả như Âu Dương Húc, mọi người đều cảm thấy cực kỳ may mắn.
Thật không dám tưởng tượng nếu không có chị dâu, bọn họ sẽ không có lều trại, không có thức ăn, làm sao sống qua ngày đây?
Sau khi ăn xong, Ngô Hạo Thiên sắp xếp hỏa hệ dị năng giả chia thành hai ca gác đêm, những người khác đều về lều trại nghỉ ngơi.
Trước khi đi ngủ, Âu Dương Húc lại chia cho mỗi người một bộ quần áo sạch sẽ, hơn nữa còn phát cho mỗi người năm khối ngọc thạch để hấp thu nguồn năng lương W.
Tuy nhiên, năm khối ngọc thạch này không phải cho mọi người, mà là cho mượn, tối sử dụng - sáng trả về.
Đối với sự sắp xếp của Âu Dương Húc, mọi người đều tỏ vẻ không có ý kiến.
Bởi vì mọi người đều rất rõ ràng, mặc dù chị dâu đưa ngọc thạch cho bọn họ, bọn họ cũng không có chỗ để, chi bằng cứ như vậy, lúc cần xài thì cho mượn, lúc không cần thì trả về.
END CHƯƠNG 59..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...