Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi


Đứng ở ngoài cửa thư phòng, nhìn cửa phòng đóng chặt, Âu Dương Húc cực kỳ nôn nóng chờ đợi.

Ngô Hạo Thiên đã vào đó một giờ rồi, cũng không biết anh và mẹ đang nói cái gì, nói thế nào rồi trời?
Một lát sau, cửa thư phòng mở ra, Ngô Hạo Thiên và Tần Phương một trước một sau từ bên trong đi ra.

"Me, Hạo Thiên!" Thật cẩn thận nhìn mẹ, Âu Dương Húc lại nhìn Ngô Hạo Thiên phía sau mẹ mình.

"Tiểu Húc, con và Ngô Hạo Thiên về quân bộ đi! So đấu, bắn súng, đều phải luyện tập thật tốt, biết không?" Nhìn chằm chằm con trai của mình, Tần Phương nghiêm túc dặn dò.

Ngô Hạo Thiên hứa hẹn sẽ tận hết sức mình bảo hộ con trai bà ở mạt thế, cũng đồng ý trong thời gian ngắn nhất, làm cho con trai trở nên mạnh mẽ hơn.

Cho nên, Tần Phương chỉ có thể thỏa hiệp.

Tạm thời đồng ý Ngô Hạo Thiên và con trai bà kết giao.

"Dạ mẹ, con đã biết!" Âu Dương Húc gật đầu tỏ vẻ hiểu biết.

"Còn cậu nữa, giúp tôi chuẩn bị chỗ ở trong quân bộ, sau đó, tôi sẽ đi quân đội tìm các cậu!" Nhìn Ngô Hạo Thiên, Tần Phương nghiêm túc phân phó.

"Được, dì!" Gật đầu, Ngô Hạo Thiên vội vàng đồng ý.

"Mẹ?" Nhìn mẹ lúc này quá mức bình tĩnh, Âu Dương Húc nhẹ gọi một tiếng.

"Yên tâm, mẹ không có việc gì.

Mẹ đi xử lý việc trong tay một chút, sau đó sẽ đi quân bộ tìm con.


Mặc kệ thế giới này biến thành dạng gì, mẹ đều sẽ ở bên canh con, thương con, yêu con!"
"Mẹ, thực xin lỗi!" Nghe mẹ nói như vậy, Âu Dương Húc lập tức đỏ hốc mắt.

"Đứa nhỏ ngốc, con là toàn bộ của mẹ, cho dù con làm gì.

Mẹ cũng sẽ không oán hận con.

Mẹ chỉ biết yêu con, vĩnh viễn yêu con." Ôm chặt con trai mình, Tần Phương lại đỏ hốc mắt lần nữa.

"Cám ơn, cám ơn ngài bao dung!" Nhìn gương mặt mẹ vẫ từ ái như cũ, nước mắt Âu Dương Húc lăn xuống.

"Đồng ý với mẹ, cho dù thế giới này biến thành như thế nào, đều phải vui vẻ khỏe mạnh mà sống." Con trai có thể bình an khỏe mạnh, là tâm nguyện lớn nhất của Tần Phương.

"Dạ, con sẽ!" Âu Dương Húc liên tục gật đầu đồng ý.

"Được rồi, đi thôi!" Nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt con trai, Tần Phương ý bảo con trai đi trước.

"Dạ!" Âu Dương Húc gật đầu cùng Ngô Hạo Thiên rời khỏi biệt thự nhà Âu Dương.

- -------
Ngồi trên xe, Âu Dương Húc nhìn về phía người đàn ông đang lái xe.

"Anh làm sao thuyết phục được mẹ em vậy, để chúng ta ở bên nhau?" Chăm chú nhìn anh, Âu Dương Húc tò mò hỏi.

"Hắc hắc, thiên cơ không thể tiết lộ!" Đây là bí mật của anh và Tần Phương.

Hai người từng có giao ước, sẽ không nói cho Âu Dương Húc.

"Xí, còn bí mật với em?" Trừng mắt nhìn người đàn ông một cái, Âu Dương Húc khó chịu nói.

"Thời gian chỉ còn lại bốn ngày, em nên nghĩ xem làm sao tập luyện bắn súng đi!"
Tuy rằng Tiểu Húc bắn súng không tồi.

Nhưng so với khoảng cách bách phát bách trúng vẫn còn rất lớn.

Điểm này, Tiểu Húc vẫn kém hơn rất nhiều so với các đội viên bộ đội đặc chủng.

"Yên tâm, cho dù phải mất bốn ngày không ăn không ngủ, em cũng nhất định phải khiến mình trở thành tay súng thiện xạ."
Đối với việc bắn súng, Âu Dương Húc cũng rất sốt ruột.

Bất quá, cậu tin tưởng mình nhất định sẽ luyện bắn súng thật tốt.

"Lại nói tiếp, em đúng là thông minh, trước học so đấu lại học bắn súng.

Lặng lẽ vì mạt thế đến, làm chuẩn bị nhiều đến như vậy!"
Hiện giờ nghĩ lại, Ngô Hạo Thiên mới hiểu được, vì sao Tiểu Húc sẽ nguyện ý theo bọn họ cùng nhau huấn luyện, vì sao liều mạng học so đấu, học bắn súng! Thì ra, người yêu luôn vì mạt thế mà chuẩn bị.

"Không có cách nào a, ai kêu thể năng của em kém như vậy chứ? Chỉ có thể người chậm cần bắt đầu sớm thôi.


Bất quá nói tiếp, anh cũng rất có dự kiến trước nha.

Vậy mà lại điều em tới đội bộ đội đặc chủng làm quân y.

Nếu anh không điều em lại đây, em cũng sẽ không có cơ hội này." Nói đến việc này, Âu Dương Húc cảm thấy cực kỳ may mắn.

Còn tốt cậu tới đội bộ đội đặc chủng, học được một thân bản lĩnh, tình cờ gặp gỡ boss vai ác Ngô Hạo Thiên!
"Hắc hắc hắc..." Nghe xong, Ngô Hạo Thiên cười.

Ô ô, anh có thể nói lúc trước anh điều người lại đây, là có ý muốn giáo huấn đối phương một chút, khiến đối phương ăn chút đau khổ sao?
Nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh, Âu Dương Húc click mở hệ thống thương thành của mình như không có gì.

"Em đang làm gì đó?" Nghiêng đầu, nhìn người yêu điểm tới điểm lui trong không khí, Ngô Hạo Thiên cười hỏi.

"Lại mua một kho hàng lớn, chờ đến khi mạt thế tới, chúng ta có thể dùng để bỏ thêm vật tư vào."
Trước đó có 1100 tích phân, sau đó, Âu Dương Húc lại mở ra kỹ năng sinh tồn bắn súng, lại đạt được 500 tích phân, hiện giờ tổng cộng là 1600 tích phân.

Âu Dương Húc lật trang web lại một lần, cuối cùng mua một kho hàng ổn nhiệt 140 mét vuông.

Tiêu hết tích phân có được.

"Aiz, tích phân lại tiêu hết nữa rồi!" Nhìn kho hàng ổn nhiệt 140 mét vuông, Âu Dương Húc khẽ thở dài một tiếng.

Tích phân này nọ, thật là không nỡ tiêu a! Nếu lại có thêm một chút tích phân thì tốt rồi.

"Tiểu Húc.

Cái tích phân đó của em, cần phải do em tự mình giết tang thi, cứu người thì mới có thể đạt được sao? Nếu là anh giết tang thi, em có thể được tích phân không?" Anh nghiêng đầu nghiêm túc hỏi.

"Đúng ha, việc này em thật đúng là không biết.

Anh chờ một chút.

Em hỏi 001 đã." Có được sự nhắc nhở cuả Ngô Hạo Thiên, Âu Dương Húc lập tức ý thức được vấn đề này.


"001, nếu người yêu của ta hoặc đồng đội của ta đánh chết tang thi, hoặc cứu người.

Như vậy, ta có thể có được tích phân không?"
"Có thể, nhưng mà trước hết ký chủ cần trói định đối phương.

Có thể trói định đối phương là bạn lữ, đồng bọn, bạn bè hoặc là người nhà.

Như vậy, ký chủ liền có thể đạt được tích phân của đối phương."
"Nếu ta trói định người khác, người khác sẽ có cảm giác không?" Âu Dương Húc lại hỏi.

"Sẽ không!"
"Được, ta đã biết!" Gật đầu, Âu Dương Húc tỏ vẻ đã hiểu.

Lập tức mở giao diện công năng trói định, đem Ngô Hạo Thiên trói định thành bạn lữ, đem mười sáu người trong đại đội bộ đội đặc chủng và Trần Đông trói định thành đồng bọn, đem mẹ cậu trói định là người nhà.

"Thế nào?" Nhìn thấy người yêu chọt chọt nửa ngày, Ngô Hạo Thiên cười hỏi.

"Xong rồi! Về sau mọi người giết tang thi, em có thể kiếm được tích phân!" Âu Dương Húc cười tuyên bố.

"Ừ!" Nhìn dáng vẻ người yêu cao hứng đến như vậy, Ngô Hạo Thiên cũng cười theo.

END CHƯƠNG 46.

Editor: Dài dòng rồi, cuối cùng mạt thế cũng tới.

Buff cao, nói trước!:))))).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui