Nhìn cậu thổi tắt ngọn nến xong, Ngô Hạo Thiên đưa qua một hộp nhỏ.
"Mở ra nhìn xem có thể tâm tưởng sự thành không?"
"Quà sinh nhật?" Âu Dương Húc chớp chớp mắt cười hỏi.
"Ừ!" Ngô Hạo Thiên tỏ vẻ đúng là như vậy.
"Hì hì." Âu Dương Húc tiếp nhận hộp nhỏ, mở ra thì thấy hóa ra là một cái đồng hồ đeo tay phiên bản giới hạn toàn cầu.
Nhờ ơn nguyên chủ mà Âu Dương Húc đối với các loại đồng hồ đeo tay phiên bản giới hạn hiểu rõ như lòng bàn tay.
Cái đồng hồ này không có hơn hai mươi vạn chỉ sợ không mua nổi.
"Nhìn không ra anh lại có tiền tới vậy nha?" Thật ra lúc trước Ngô Hạo Thiên cũng có nói qua anh có tiền, nhưng Âu Dương Húc không nghĩ anh sẽ có nhiều tiền như vậy, đưa cho cậu quà sinh nhật quý như vậy.
"Để dành thôi!" Dù sao anh cũng không có chỗ để tiêu tiền.
"Nhận của anh món quà quý thế này, tôi thật ngại quá!" Âu Dương Húc nói đến đây chớp chớp mắt.
"Vậy cậu có thể lựa chọn không lấy!" Ngô Hạo Thiên duỗi tay tới trước mặt Âu Dương Húc.
"Thôi nha, anh có cần nhỏ mọn vậy không? Tặng rồi còn muốn lấy về, không có cửa đâu!" Âu Dương Húc hừ một tiếng liền lấy đồng hồ ra đeo lên tay của mình luôn.
Chỉ khách khí một chút với anh thôi mà anh lại lòng dạ hẹp hòi như vậy, còn muốn lấy về.
Thật là đáng giận!
Nhìn vẻ mặt hung ác của Âu Dương Húc, ba người khác đều cười vui vẻ, Ngô Hạo Thiên cũng cười.
Không phải nói chứ, nhóc con này xù lông lên nhìn thế nào cũng thấy thú vị, nhìn thế nào cũng không thấy đủ.
"Ăn cơm đi!" Âu Dương Húc nhìn thức ăn đã được đem hết lên liền kêu gọi mọi người ăn cơm.
Ăn uống từ 6 giờ tới 8 giờ tối, Âu Dương Húc cũng còn chưa đã, lại mang theo bốn người đi câu lạc bộ đêm ca hát uống rượu, chơi tới hơn nửa đêm hơn mười một giờ mới trở về.
Nhìn bốn tên gia hỏa uống tới xiêu xiêu vẹo vẹo, Ngô Hạo Thiên bất đắc dĩ vỗ vỗ Lưu Chí Siêu.
"A, uống?"
"Uống cái gì mà uống, đi kêu xe, đưa Vương Quân và Trần Đông trở về." Trong ba người thì Lưu Chí Siêu uống ít nhất, nên Ngô Hạo Thiên chỉ có thể để cho hắn làm việc này.
"A, vậy Âu Dương quân y làm sao bây giờ?" Lưu Chí Siêu nghiêng đầu nhìn thoáng qua Âu Dương Húc đã sớm uống xỉu.
"Tôi đưa cậu ta!"
Nghe lão đại nói vậy, Lưu Chí Siêu gật đầu, kéo Vương Quân đang tìm không ra nam bắc và nâng Trần Đông dậy đi ra ngoài.
"Nè, đứng lên, phải đi về!" Nhìn Âu Dương Húc ngã nằm trên sô pha, Ngô Hạo Thiên vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng của cậu.
"Uống, tiếp tục uống!" Âu Dương Húc vỗ rớt tay của Ngô Hạo Thiên, rụt người lại, nằm ở sô pha tiếp tục ngủ.
"Aiz!" Ngô Hạo Thiên nhướng mắt nhìn bộ dạng đó của cậu liền trực tiếp xách người lên, rời khỏi câu lạc bộ đêm.
Lấy chìa khóa xe từ trong túi Âu Dương Húc ra, Ngô Hạo Thiên mở cửa xe, đem Âu Dương Húc nhét vào trong ghế phụ.
Ngô Hạo Thiên mở cửa xe còn lại, ngồi ở ghế điều khiển, nghiêng đầu thắt đai an toàn cho Âu Dương Húc.
Nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực gần trong gan tấc đó, trái tim Ngô Hạo Thiên đột nhiên đập mạnh, anh nâng tay lên sờ sờ khuôn mặt nhỏ của cậu.
Không thể không nói, tên nhóc Âu Dương Húc này lớn lên trắng nõn sạch sẽ, ngũ quan nhu hòa thật sự rất hợp khẩu vị của Ngô Hạo Thiên, đặc biệt sau khi uống rượu quá nhiều, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên càng làm lòng người ngứa ngáy.
Nhìn cậu say tới mơ mơ màng màng không có phản ứng gì, Ngô Hạo Thiên lại xoa xoa cổ của đối phương rồi mới khởi động xe rời đi.
Ngô Hạo Thiên không đưa Âu Dương Húc về quân bộ mà trực tiếp đi biệt thự nhỏ mà mẹ của anh đã mua cho anh.
Tuy rằng nơi này quanh năm suốt tháng Ngô Hạo Thiên cũng không về một lần nhưng lúc nào cũng sẽ có người quét tước nên phòng ốc đều rất sạch sẽ.
Vào sân, Ngô Hạo Thiên lái xe vào gara, đem quỷ say rượu ôm ra ngoài bước vào biệt thự của mình.
Ngô Hạo Thiên lên tầng hai, đem Âu Dương Húc trong lòng mình vào phòng ngủ chính đặt lên trên giường mình.
Thật ra anh có thể đưa người này về quân bộ, nhưng vì tư tâm, Ngô Hạo Thiên không muốn bộ dáng mê người của tên nhóc này bị người khác nhìn thấy, nên anh liền đem người đi đến đây, muốn đem người giấu đi, làm vật sở hữu.
Ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm cái người đang giang tay giang chân nằm hình chữ X trên giường, ngủ đến vô cùng thích ý, đôi mắt Ngô Hạo Thiên càng ngày càng sâu, như hai viên thủy tinh nâu lấp lánh tỏa sáng.
Vật sở hữu? Từ lúc nào mà anh đối với tên nhóc thúi này có tâm tư đó vậy?
Bắt đầu từ lần gặp mặt đầu tiên, nhìn cái mặt lúc nào cũng xụ xuống? Hay là lần đầu luyện tập đánh nhau với cậu ta? Hay từ lần bôi thuốc cho cậu ta, hay bắt đầu từ lúc cùng nhau ăn tối?
Nhìn chằm chằm người trên giường, Ngô Hạo Thiên âm thầm hỏi chính mình!
END CHƯƠNG 36..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...