Đến trời tối, Âu Dương Húc liền dọn tới ký túc xá của đại đội bộ đội đặc chủng.
Sáng sớm hôm sau, Âu Dương Húc mặc một thân quần áo vận động phối hợp với giày thể thao, đúng 5 giờ xuất hiện trong sân huấn luyện.
Nhìn Âu Dương Húc mới sáng sớm đã chạy bộ sau mông đội viên bộ đội đặc chủng, cho dù có theo không kịp cũng như cũ không buông tha, Vương Quân bất giác nhăn mũi.
"Lão đại, anh nói tên nhóc này đầu óc có bệnh đúng không? Sao tự mình muốn chịu tội vậy chứ?"
"Mặc kệ người ta, là cậu ta muốn chạy, chúng ta không bắt buột cậu ta!"
Thật ra Ngô Hạo Thiên ý muốn chính là để Âu Dương Húc dậy sớm chung với đội viên của anh, sau đó cùng nhau ở ngoài trời phơi nắng hai ngày, làm giảm tính khí đại thiếu gia của cậu chứ cũng không phải muốn làm khó cậu mà cho một quân y như cậu phải đi theo huấn luyện, nhưng thật không nghĩ tới tên nhóc này thích vận động như vậy, không nói hai lời liền đi theo chạy bộ.
Việc này khiến cho anh có chút bất ngờ!
"A, chạy không nổi chạy không nổi." Ngày hôm qua chạy hai vòng, hôm nay chay được ba vòng, Âu Dương Húc đã tới cực hạn, Âu Dương Húc bắt lấy cánh tay của Ngô Hạo Thiên mệt đến eo không thẳng nổi, thở gấp mệt như chó.
Ngô Hạo Thiên nghiêng đầu nhìn Âu Dương Húc thở hổn hển, mặt thì đỏ lên, anh cảm thấy hết nói nổi, việc này không thể trách anh được, anh có cho tên nhóc này đi theo huấn luyện đâu, anh không hề ép cậu ta, là cậu ta tự nguyện thôi!
"Này, đại đội trưởng, bọn họ phải chạy bao nhiêu vòng vậy?" Thở hổn hển nửa ngày Âu Dương Húc mới đứng thẳng người được, hỏi nam nhân bên cạnh.
"Hai mươi vòng!" Nhìn chằm chằm giọt mồ hôi trong suốt chảy xuống trên cái trán trơn bóng của Âu Dương Húc, Ngô Hạo Thiên đứng trước mặt cậu theo bản năng duỗi tay giúp cậu lau đi mồ hôi.
Đến khi lau xong rồi, Ngô Hạo Thiên mới ý thức được hành động của mình đột ngột đến cỡ nào.
"A, không có gì! Nghỉ ngơi một lát thì tốt rồi!" Âu Dương Húc bị Ngô Hạo Thiên làm cho sửng sốt một lúc, ngay sau đó cậu giơ tay lau một lần, cười nói.
Ngô Hạo Thiên nhìn nhóc con cười tươi như ánh mặt trời, tim khẽ run lên.
Kỳ thật khi cậu cười rộ lên, so với lúc cậu tức giận thì càng đáng yêu hơn, càng thêm mê người!
"Chạy xong sau đó là gì nữa?" Âu Dương Húc nhìn Ngô Hạo Thiên nghiêm túc hỏi.
"Huấn luyện thể năng và so đấu!" Ngô Hạo Thiên đúng sự thật trả lời.
"Không tồi nha!" Nghe thấy có so đấu, ánh mắt Âu Dương Húc tỏa sáng.
Cái này cần thiết học, chờ học xong thì có thể dùng để đánh tang thi!
Nhìn nhóc quân y tự dưng hưng phấn, Ngô Hạo Thiên câm nín.
Chẳng lẽ thật sự giống như Vương Quân nói, tên nhóc này có chứng bệnh tự ngược sao ta?
Huấn luyện thể năng là 300 cái hít đất.
Âu Dương Húc cũng theo làm, nhưng cậu chỉ hít đất được 50 cái là đã nằm rạp trên mặt đất không dậy nổi.
"Nghỉ một lát đi, lần đầu tiên có thể làm được vậy là đã rất tốt!" Ngô Hạo Thiên khom lưng đem người từ mặt đất kéo lên.
Anh không nghĩ muốn làm cậu tàn tạ đâu, nơi này dù sao cũng là địa bàn của anh, nếu Âu Dương Húc thật xảy ra chuyện gì, bệnh viện Võ Cảnh xác định chắc chắn sẽ tính sổ trên đầu anh!
"A, tham gia quân ngũ cũng mệt quá đi." Âu Dương Húc đứng dậy võ vỗ bụi bám trên người.
Tuy rằng mệt lắm, nhưng có khó có khổ cũng muốn theo bọn họ huấn luyện.
Chỉ còn có thời gian ba tháng, mỗi giây mỗi phút không thể lãng phí, chỉ có thể trở nên càng cường đại, trở nên càng tốt thì mới có thể sống sót trong mạt thế! Âu Dương Húc ở trong lòng âm thầm cổ vũ chính mình.
So đấu chính là đấu tay đôi, nghe rất hay, bất quá đáng tiếc, mười sáu người chia làm tám tổ đấu luyện.
Âu Dương Húc trừ bỏ Ngô Hạo Thiên một người đứng bên cạnh chỉ đạo, cậu không tìm được người cùng nhau luyện.
Vì thế Âu Dương Húc chỉ có thể ngây ngốc đứng nhìn ở một bên.
Sau khi kết thúc một ngày huấn luyện phong phú, Âu Dương Húc cầm thau rửa mặt và khăn lông đi rửa mặt sớm, rồi đem đồ vật về ký túc xá của mình.
"Rầm rầm rầm......"
Nghe tiếng đập cửa bên ngoài, Vương Quân và Lưu Chí Siêu hồ nghi nhìn về phía Ngô Hạo Thiên.
Lòng nói bây giờ đã hơn 8 giờ tối rồi, ai còn đến ký túc xá tìm lão đại của bọn họ đây?
"Tiến vào!" Ngô Hạo Thiên liếc mắt nhìn hai người nói.
Âu Dương Húc đẩy cửa ra chui vào.
"Ủa, ba người các anh đều ở đây hở?"
Nhìn thấy ba nam nhân trong phòng có vẻ như đang bàn chuyện gì quan trọng, Âu Dương Húc lập tức ý thức khả năng mình tới không đúng lúc.
"A, Âu Dương quân y nếu cảm thấy không tiện nói, vậy chúng tôi đi về trước!" Lưu Chí Siêu kéo kéo Vương Quân bên cạnh.
"Không có gì không tiện nói, tôi chỉ muốn hỏi là trong đại đội bộ đội đặc chủng các anh có ai rãnh buổi tối có thể dạy tôi so đấu không." Âu Dương Húc cười hỏi ba người.
"Gì? Cậu muốn học so đấu?" Vương Quân trừng mắt không tin nhìn cậu.
"Đúng vậy, tôi rất thích đấu vật, tôi cảm thấy so đấu rất thực dụng.
Các anh hỏi giúp tôi xem có ai tình nguyện dạy tôi không, tôi có thể gửi huấn luyện phí.
Mỗi tối hai giờ là tốt rồi." Âu Dương Húc nhìn ba người nghiêm túc nói.
So đấu gồm có tán thủ (võ chiến đấu tay không tự do) và công kích nhiều mặt (aka ta chém), là kỹ thuật cận chiến thực dụng nhất.
Trong vòng ba tháng nhất định phải học được, cho dù không thể luyện được một cơ thể mình đồng da sắt như bộ đội đặc chủng thì ít nhất cũng cần thiết có năng lực tự bảo vệ bản thân mình.
"Việc này......" Nghe xong, Vương Quân cùng Lưu Chí Siêu đồng thời nhìn về phía Ngô Hạo Thiên.
Gửi huấn luyện phí, đây là ý tứ gì, quả nhiên đại thiếu gia chính là khác người, thích lấy tiền đập người!
"Được, buổi tối tôi rãnh, tôi dạy cho cậu, thuận tiện kiếm thêm khoản thu nhập!"
Lưu Chí Siêu cùng Vương Quân nghe thấy Ngô Hạo Thiên nói vậy thì cảm thấy da đầu tê dại.
Bọn họ đi theo Ngô Hạo Thiên không phải ngày một ngày hai nên khi lão đại tức giận, giọng điệu nói chuyện thế nào, bọn họ tuyệt đối có thể nghe ra được!
Aiz, Âu Dương quân y, cậu đúng thật là xui xẻo, lão đại ghét nhất là loại đại thiếu gia thích tác oai tác quái, cái cách lấy tiền đập người này của cậu, thật sự không phải ý kiến hay gì đâu!
"Anh? Anh dạy tôi?" Nghe Ngô Hạo Thiên đồng ý rồi, Âu Dương Húc vui mừng không thôi.
"Đúng vậy, tôi dạy cậu, đi, chúng ta đi huấn luyện ngay bây giờ!" Ngô Hạo Thiên vừa nói vừa đứng dậy, xách cổ áo Âu Dương Húc lên, kéo người đi ra khỏi ký túc xá.
"Không, không có việc gì chứ?" Lưu Chí Siêu nhìn Vương Quân lo lắng hỏi.
"Còn có thể có chuyện gì, thì bị lão đại đánh cho một trận thôi!" Vương Quân nhún vai cười, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
Âu Dương Húc đáng lắm, có tiền hay lắm sao, có tiền thì ghê gớm lắm à? Còn muốn chạy tới đại đội bộ đội đặc chủng bọn tôi lấy tiền đập người, cậu cũng không nhìn xem đây là nơi nào!
END CHƯƠNG 26..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...