Mạt Thế Chi Mộc Hệ Chi Phối Giả


Thành thần là cảm giác thế nào?
Thẩm Mộc không biết.
Hơn nữa, trọng điểm ở chỗ, lời Hughes nói, thật sự có thể tin tưởng sao?
Thẩm Mộc chậm rãi sắp xếp lại những chuyện phát sinh tối hôm qua.
Rất kỳ quái, tối hôm qua anh được trực tiếp nhìn cảnh bắn người, còn ý thức được đám Tần Ca không đơn giản, theo lý thuyết, chuyện này liên quan đến sinh tử tồn vong, cần phải nhanh chóng suy nghĩ phân tích, nhưng hôm nay chiếm cứ trong óc anh, lại là Hughes.
Mơ thấy thiếu niên đã mười chín năm, tương đương với cả sinh mệnh của Thẩm Mộc, loại bầu bạn khác thường này làm anh có cảm giác quen thuộc kỳ dị đối với thiếu niên, rõ ràng là hai người hai thế giới, rõ ràng chưa từng chân chính gặp mặt, vậy mà trong lòng Thẩm Mộc, anh và thiếu niên đã rất thân cận.
Nhưng Hughes không giống.
Đó là loại cảm giác rất kỳ quái.
Quen thuộc, lại xa lạ; thân cận, lại xa cách; ỷ lại, nhưng cũng cảnh giác…… Không thể phủ nhận, khi đối phương dựa gần anh, đầu óc Thẩm Mộc mê man, không phải là là hoang mang hay cảm xúc không tốt nào khác, mà là an tâm, phảng phất như ở nơi an toàn nhất, tốt đẹp nhất trên thế gian, trước khi trẻ con được sinh ra, được bao bọc trong bụng mẹ, đại khái chính là cảm giác như thế.
Không thích hợp.
Quá mức thoải mái, cả người đều lâng lâng —— không biết hút thuốc phiện có thể càng thoải mái hơn thế này hay không.
Thẩm Mộc đột nhiên nghĩ đến so sánh này, ngay sau đó nghĩ đến vấn đề tận thế đến thì đám nghiện sống kiểu gì, anh nghiêm túc tự hỏi hai phút, đầy đầu hắc tuyến kéo đám suy nghĩ chạy lệch trở về.
Tóm lại, Hughes nhất định có vấn đề, mà vấn đề này cũng liên quan với bản thân anh.
Còn lại Thẩm Mộc đoán không ra, thông tin anh biết còn quá ít.
Về phần lời đối phương nói, Thẩm Mộc tin, cũng không tin.
Giả thiết mười chín năm trong mơ là ảnh ngược chân thật, vậy Hughes thân là “Tự nhiên chi thần” làm thế nào đến địa cầu đây? Thế giới nguyên bản của cậu đã xảy ra chuyện gì? Sau khi đi vào địa cầu, cậu đã gặp cái gì, vì sao lại đến bên cạnh mình?
Thẩm Mộc có rất nhiều suy đoán, mà trước lần gặp mặt tiếp theo, những suy đoán này đều không thể chứng thực.
Việc cấp bách trước mắt, là đám người Tần Ca.
Thẩm Mộc nhìn Lý Hòa Quang đang bảo dưỡng ái đao, lại nhìn nhìn Thẩm Hạo vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên, thở dài một hơi.
* Xưa hoàng đế có ái phi, nay Lý Quang Hòa có ái đao
Vũ lực và trí lực hoàn toàn bị nghiền áp, chẳng lẽ chỉ có thể đem vận mệnh ký thác vào “Bọn họ là người tốt” sao…… thật mệt tâm.
Có lẽ là lúc trước gặp quá nhiều chuyện, hành trình kế tiếp thật sự thuận buồm xuôi gió, từ Z thị đến G thị cũng không xa, bình thường khi đi cao tốc chín tiếng là có thể tới, đương nhiên, hiện giờ xa xỉ nhất đại khái chính là hai chữ “Bình thường”.


Xe việt dã bị trạm thu phí chặn lại.
Đừng hiểu lầm, lúc này không ai thu tiền, nhưng nhân viên công tác đều rời đi, hậu quả chính là thanh chắn xe chắn ở giữa đường, xe cộ không cách nào thông hành.
Thẩm Hạo nhìn xung quanh một chút, lẩm bẩm: “Ai biết điều khiển máy móc không? Đúng rồi, không có điện.” Hắn vỗ vỗ đầu mình: “Làm sao bây giờ, phá cái này đi?”
Tập Na hỏi: “Vương Võ, anh có thể phá cái này không?”
“Tôi thử xem.” Vào watpad để xem chính chủ nha.

Đọc ở những trang khác là con cờ hó.(─‿‿─)
Tần Ca buông kính viễn vọng, động tác tiêu sái mà bước xuống xe: “Tôi đi canh gác, chỗ xa kia còn có mấy con tang thi.”
Thẩm Hạo yên lặng phun ra hai chữ: “Làm màu.”
Giọng hắn rất nhỏ, tự cho là chỉ có chính mình có thể nghe thấy, trên thực tế…… Không nói cũng thôi.
Thẩm Mộc mặt không biểu tình.
Con người Thẩm Hạo, cũng giống với đa số nam nhân, đối với người đồng giới đẹp hơn mình, tuổi lại xấp xỉ mình thì ôm địch ý, này đại khái là bản năng con người —— ngay cả Thẩm Mộc, trong một đoạn thời gian rất dài cũng từng bị em trai khinh bỉ các loại.

À, kết quả là đoạn thời gian kia Thẩm Hạo thường xuyên bị đánh, luận trước mặt cha mẹ vô thanh vô tức tạo mâu thuẫn, hắn còn kém xa.
Tập Na ngồi trên ghế phụ duỗi người, cười nói: “Hình như tôi thấy trên xe có đùi gà, có thể ăn một cái không?”
Hiện tại, là sáng sớm.
Ánh mặt trời ấm áp, đỏ đỏ cam cam như là hy vọng bất diệt.
“Mặt trời…… Là hằng tinh.”.

Truyện Lịch Sử
* Hằng tinh là những tinh cầu đang bốc cháy, phát sáng, tỏa nhiệt và có trọng lượng, thể tích khá lớn nhưng do ở xa nên ánh sáng của hằng tinh tương đối yếu.


Có một hằng tinh ở gần Trái Đất mà mọi người đều biết đó là Mặt Trời.
“Hả?”
“Không có gì, chỉ cảm thấy không đánh răng ăn cái gì cũng rất kỳ quái.” Tiêu diệt xong một cái bánh mì Thẩm Mộc nói.
“…… Trước khi anh nói, em vốn không thấy có chỗ nào không đúng.” Thẩm Hạo phồng má.
Lúc chỉ có người một nhà, hắn có thể dùng dị năng vừa mới đến tay tạo ra nước sạch cung cấp cho việc đánh răng rửa mặt linh tinh, còn tắm rửa thì chưa có biện pháp, nhưng sau khi cùng nhóm người này đồng hành, ngay cả đánh răng cũng không được.

Thẩm Hạo đảo mắt, đang muốn thử lấy nước khoáng đánh răng xem có thể bị đánh không, liền thấy một chậu cây quen mắt xuất hiện bên cạnh.
Thẩm Mộc dựa vào bên tai hắn, nói nhỏ: “Đến, trộm tưới cho Niếp Niếp tí nước.”
Thẩm Hạo: “……”
Đù!
Vì sao ta lạo cảm thấy anh trai đối tốt với Sen Đá hơn so với ta?
Nhất định là ảo giác.
“A, đây là Hoa Sen Đá à?” Tập Na dùng tốc độ ánh sáng gặm xong cái đùi gà phát ra thanh âm kinh hỉ: “Nhìn đẹp thật đấy!”
Lúc này, cô thoạt nhìn hoàn toàn không có điêu luyện và tàn nhẫn khi cầm súng như tối hôm qua, tựa như một bé gái mãi không lớn.
Vẻ mặt Thẩm Mộc hơi hơi động, biểu hiện kinh hỉ khi gặp được người có cùng sở thích, hứng thú bừng bừng giới thiệu: “Chị cũng cảm thấy thế sao? Bé tên Niếp Niếp, vẫn là một đứa nhỏ thôi!”
Anh cảm giác được, đang có người nhìn trộm nơi này.
Trong đồng ruộng ven đường, lộ ra cái kính viễn vọng cùng màu với đám cây hoa màu.
Một tên gầy gò tập trung tinh thần nhìn cảnh bên trong xe, nuốt nước miếng, tham lam nói: “Mẹ nó, có gái, gái siêu đẹp!”
Ở bên cạnh gã, một tên đô con đang hút thuốc nhả khói nghe thấy thế, cả người chấn động: “Thật sao, tao xem xem!”
“Lăn, mày dùng của lão tam không được à!”
Tên lùn bên cạnh hai gã nghe được, lập tức linh hoạt lăn một cái, đổi chỗ khác tiếp tục im lặng thưởng thức mỹ nữ.

Thấy hai thằng anh em đều không muốn, tên đô con dập thuốc, ra vẻ đứng đắn: “Được rồi, có cái gì mà xem, chờ bắt được, cũng không phải người của lão đại, tí nữa cẩn thận chút, đừng da thịt non mịn của cô ta bị thương, qua mấy ngày nữa, không chừng chúng ta còn phải gọi chị dâu đấy!”
Tên gầy và tên lùn đều cười hắc hắc, lộ ra vẻ mặt như mấy tên đàn ông đang xem AV bản HD, thập phần đáng khinh.
“Hả, không đúng?” Tên lùn đột nhiên nói: “Kia hẳn là gái của người khác chứ?”
“Thì làm sao, lão đại cũng không giống mày nhất quyết phải là xử nữ.”
“Không.” Tên lùn thần thần bí bí, dùng một loại ngữ điệu rất dụ hoặc nói: “Ý tao là, nếu chúng ta xử lý nam nhân của cô nàng kia, trong lòng lão đại chắc hắn sẽ thực thoải mái, mà lão đại thoải mái, tự nhiên sẽ muốn thưởng chúng ta…… Lão nhị, không phải mày vẫn luôn muốn chức vị đội trưởng kia à?”
“Đừng có gọi tao là lão nhị!” Tên gầy nghĩ nghĩ, chần chờ nói: “Nhưng thế chẳng phải về sau chị dâu sẽ tìm chúng ta gây phiền toái sao?”
Mặt tên lùn vẻ âm ngoan: “Cầu phú quý trong nguy hiểm!”
Bọn họ đồng thời nhìn về phía tên đô con: “Báo ca, mày quyết định đi.”
Tên đô con đoạt kính viễn vọng của lão tam nhìn nhìn, trong lòng cân nhắc: Trong xe có hai tên nhóc miệng còn hôi sữa, nhìn bộ dáng không giống như có bạn gái, tên chơi đao vừa nhìn đã biết là đầu gỗ, bên ngoài hai tên đi qua đi lại, a, hôn một cái, không sai, chính là tên tiểu bạch kiểm này! Gã dứt khoát: “Xử lý tên tiểu bạch kiểm kia!”
“Hiểu rồi, tên đẹp trai nhất kia…… Ai da!” Tên gầy ăn một đánh trên đầu.
“Tao mới đẹp trai nhất, hiểu không!”
“Đã hiểu, Báo ca!”
Gần, càng gần rồi.
Thẩm Mộc thầm đếm giây trong lòng, nhìn ba gã diện mạo đặc sắc cầm súng đi tới đây.
Chỉ có ba tên mà nói, không phải đối thủ so với bên mình.
Kỳ dị chính là, Vương Võ và Tần Ca tiếp xúc với bọn chúng đầu tiên biểu hiện giống hệt như dân chúng bình thường, một bộ bị súng dọa sợ, rất nhanh liền đầu hàng, mang theo ba tên đạo tặc đi tới bên cạnh xe.
Còn không đợi Tập Na thét chói tai, cũng không đợi đám đàn ông lên tiếng hỏi, tên gầy đã đắc ý nói: “Người đẹp, thế giới trở nên nguy hiểm như vậy, có phải em rất kinh hoảng lo sợ hay không? Không sao, ngày lành tới rồi, chỉ cần hầu hạ lão đại của bọn này cho tốt, đảm bảo cho em ăn sung mặc sướng, tổ yến bào ngư ăn một chén lại lấy một chén……”
Thẩm Hạo nghĩ sao nói vậy: “Mấy người còn có tổ yến bào ngư?”
Tên gầy nghẹn lại.
—— Không, này đã vượt quá phạm trù "nghĩ sao nói vậy" rồi, thuộc về "tìm đường chết".
Trong thời gian ngắn Thẩm Mộc không nghĩ ra được biện pháp nào tốt có thể cứu em trai, đành phải đem ánh mắt hướng về phía Lý Hòa Quang, chú ý tới điểm này, Tần Ca biến sắc, chặn người lại nói: “Các ngươi rốt cuộc là ai?”
Tên gầy chậm rãi nâng súng chỉ vào ngực hắn, khóe miệng cong lên như mèo khóc chuột: “Ông đây tự nhiên sẽ giải thích với bọn nó, à, ngoại trừ mày.”
Tiếng súng vang lên!
Tên gầy theo sau ngã xuống.
Bắn súng chính là Tập Na, từ rút súng đến bắn súng đều liền mạch lưu loát, ai cũng không thể tưởng tượng được một cái cô gái nhu nhược như vậy sẽ có loại bản lĩnh này, ba tên đạo tặc đề phòng nam nhân, lại không nghĩ rằng sẽ thua trong tay một cô gái.
Tên lùn phản ứng trước tiên, sau đó là tên đô con, vẻ mặt bọn chúng dữ tợn, cầm lấy súng —— sau đó bị Vương Võ và Tần Ca chế phục.

Thẩm Hạo chớp chớp mắt, còn chưa hồi phục lại tinh thần…… “Ai da!”
Hắn ôm lấy đầu, rất là ủy khuất: “Anh, anh đánh em làm gì?”
Thẩm Mộc âm trầm nhìn em trai: “Sao vừa rồi em lại nói chuyện, không biết trời cao đất dày!” Thấy Thẩm Hạo trốn tránh, anh càng giận sôi máu, lại gõ hai cái lên cái tay đang bảo vệ đầu: “Không tìm đường chết sẽ không chết, chép câu này mười lần cho anh!”
“……”
Vẻ mặt mọi người đều thập phần vi diệu, nét mặt hơi nhẹ đi, cuối cùng, dũng sĩ Thẩm Hạo nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh, có phải anh đi nhầm phim trường rồi không?” Phong cách không đúng a.
“Em! Còn! Dám! Nói!”
Thẩm Mộc thẹn quá thành giận, mắt thấy một vòng “Yêu thương” mới sắp bắt đầu, Thẩm Hạo vội vàng xin tha, xuống nước mà chui vào ngực anh trai làm nũng: “anh, anh là tốt nhất, em biết là anh lo lắng cho em, em nhớ rồi, sẽ không tái phạm nữa đâu, anh~~~”
Một tiếng anh này biến đổi bất ngờ, thanh điệu cao vút, uốn éo mất hồn, uy lực phi phàm, Thẩm Mộc rời mục tiêu, tựa hồ cuối cùng cũng nhớ tới chính sự: “Đám người này có lai lịch gì?”
Vương Võ và Tần Ca nhanh nhẹn lấy ra dây thừng quen thuộc, trói hai tên tù binh lại.
Lúc sau.
Thẩm Hạo nhìn tác phẩm bên trái của Vương Võ, lại nhìn tác phẩm bên phải của Tần Ca, trầm ngâm nói: “Tần ca, cách trói người này của anh…… Sao em cứ cảm thấy có chút quen mắt?” Ừm, vòng qua ngực, thắt ở giữa…… Thấy ở đâu rồi nhỉ?
Thẩm Mộc lạnh lùng nói: “A-V.”
Tần Ca xấu hổ: “Quen tay.”
Lý Hòa Quang chen vào: “A-V là gì?”
Thẩm Mộc giải thích nghi hoặc: “Phim sếch, Lý ca chưa xem qua sao?”
“À.

Em nói thẳng là phim sếch anh mới biết chứ.” Lý Hòa Quang bừng tỉnh đại ngộ.
Thẩm Mộc ngẩng đầu: “…… Đều nhìn ta làm cái gì?”
Thẩm Hạo làm mặt khiếp sợ: “Anh, anh thế mà cũng biết xem phim sếch á!”
Tần Ca cư nhiên cũng gật đầu theo.
Ha hả.
Khi dễ ta tính tình lãnh đạm sao?
Thẩm Mộc quyết đoán nhảy qua cái đề tài ngu xuẩn này, mỉm cười nói: “Tần ca, rất nhiều chuyện, hiện tại nên nói cho bọn tôi biết chứ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui