Du Tiện Khanh che ngực đau đớn, nhìn chằm chằm Ngu Kha mang vẻ phúc hậu vô hại đang nhìn chằm chằm mình, tâm tình quả thực đúng là buồn bực đến cực điểm.
Sống nửa đời, hắn vẫn chưa từng trải qua cái tình cảnh nào chật vật như ngày hôm nay.
Vừa rồi lúc giao thủ với Sở Hoài hắn liền biết nhóm người này không dễ chọc, hắn tự biết sức mình, cho nên khi đã động thủ tuyệt đối không nương tay, không thể trêu vào thì lập tức nhỏ chạy, quay đầu lại vẫn là một hảo hán.
Nhưng ai biết cái tổ hợp đoàn đội già trẻ lớn bé lại không dễ chọc chút nào, mẹ nó chứ, thiếu niên thoạt nhìn không có bất cứ lực uy hiếp nào nhưng bên trong lại hung tàn như vậy!Nếm mùi vị máu tươi tràn ra trong miệng, Du Tiện Khanh lại nhìn một người đang ôm kiếm gỗ đào nhìn mình đầy phòng bị, chính là Đàm Tiểu Kiệt nhìn qua cực kỳ khẩn trương sợ hãi cùng Khương viện trưởng lớn tuổi đang cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
Nói không chừng hai cái người này, một người nhỏ tuổi một người già cả cũng thâm tàng bất lộ cũng nên, hôm nay xem như hắn lỡ đá phải ván sắt rồi…Nhưng hắn Du Tiện Khanh là ai, là người thua người không thua trận!“Thôi, được làm vua thua làm giặc, hôm nay coi như lão tử xui xẻo, phòng này nhường lại cho mấy người, thả tôi đi, nếu không chúng ta liền đồng quy vu tận, anh giai à… anh cảm thấy thế nào?”Du Tiện Khanh lau sạch vết máu trên khóe miệng, thân thể giống không xương dựa lên tường, nhìn qua cái người nhìn như có vẻ là người lãnh đạo Sở Hoài mà vứt mị nhãn, dùng những lời nói mà hắn thường xuyên dừng để trêu ghẹo và quyến rũ người khác.
Ngón tay mảnh khảnh kẹp một chiếc bật lửa không biết lấy từ đâu ra, đưa đến trước chuông báo cháy của hành lang.
Không tiếng động biểu đạt cho bọn họ biết, nếu không đồng ý đàm phán của đối phương, tiếng báo cháy có thể lập tức vang lên, đưa tang thi xung quanh tới, khi đó chắc chắn không ai trong số bọn họ đều an toàn.
Quả nhiên là Du Tiện Khanh khiến cho các thế lực căn cứ lớn phải đau đầu.
Sở Hoài nhớ đến hình ảnh kiếp trước có trong trí nhớ, đối phương dù có chết cũng muốn kéo theo người khác chết cùng, không thể không thừa nhận hắn rất bội phục cái tính tình táo bạo của cái tên yêu nghiệt này.
Nhưng hắn không thích nhất chính là bị ai đó uy hiếp, cái loại cảm giác thân bất do kỷ này sẽ khiến hắn rất dễ nổi nóng liều mạng.
“Cậu có thể thử xem…”Vẻ mặt Sở Hoài lạnh nhạt, không có chút nào thương hương tiếc ngọc, trên người có sát khí tràn ngập mùi máu dù như thế nào cũng không thể giấu được.
Du Tiện Khanh là người tay đã nhuốm máu tươi, cho nên cực kỳ mẫn cảm đối với đồng loại.
Tên nam nhân lạnh nhạt trước mắt này là người nồng nặc mùi máu tươi nhất mà Du Tiện Khanh từng gặp qua, cho dù là những quân nhân đã chiến đấu kịch liệt ngoài sa trường cùng không bằng.
Đột nhiên không hiểu vì sao, Du Tiên Khanh lại cảm thấy có chút sởn tóc gáy.
Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt!Du Tiện Khanh nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng đặt bật lửa trong tay xuống, giơ tay đầu hàng, trên khuôn mặt yêu nghiệt lộ ra vẻ nịnh nọt.
“Anh giai thân yêu à, hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm…”Lời còn chưa nói xong, Du Tiện Khanh bỗng nhiên cảm giác được một cổ hàn khí còn lạnh hơn lúc nãy ập tới.
Nghiêng đầu qua nhìn xem, chỉ thấy thiếu niên vừa rồi cho hắn một cú đánh như trời giáng, giờ phút này đang giơ kiếm gỗ đào trong tay lên, mắt trừng to như sắp rớt ra tới nơi, giọng nói trầm thấp:“Ngươi gọi ai là anh giai thân yêu ~”Đồng thời có một cổ lực lượng vô hình nào đó ập tới vây chặt hắn, tràn ngập hương vị tử vong.
Cái tên này là ai vậy?!Trong lòng Du Tiện Khanh cảm thấy cực kỳ kinh hãi, mạnh đến mức hắn lập tức đứng thẳng người.
Thu hồi cái biểu tình yêu nghiệt kia, lập tức sửa miệng với Sở Hoài, giả vờ nghiêm túc, “Anh hùng, tất cả mọi người có chuyện gì thì từ từ nói, thả tôi ra đi!”Loại tốc độ lật mặt này có thể được so sánh với cả kinh kịch đấy a.
Ngay cả người có kinh nghiệm nhiều năm như Viên Hạo Lâm cũng chưa từng chứng kiến thấy cảnh tượng như vậy, không nhịn được nhìn về phía cánh của phòng đang khép hờ, dò hỏi.
“Cậu mặc kệ đồng đội của mình sao?”Vừa rồi bọn họ nghe thấy hình như trong phòng kia có giọng nói của ba người mà nhỉ.
“Đồng đội gì cơ?”Trên khuôn mặt yêu nghiệt của Du Tiện Khanh lộ ra vẻ khó hiểu, hắn không hiểu nhóm người này đang nói cái gì.
“Chính là tên nam nhân của cậu! Chẳng phải vừa rồi mấy người đã làm chuyện đó trong phòng sao? Đã vậy còn có ba người!”Ngu Kha tiếp tục trừng mắt nhắc nhở, thái độ hâm mộ ghen ghét đố kị.
Y ngay cả một Sở Hoài quân cũng vẫn chưa thu phục được, người này vậy mà lại có những hai tên nam nhân, còn không biết đủ mà đi câu dẫn người này người kia khắp nơi!Nói thẳng ra như vậy, Du Tiện Khanh bừng tỉnh đại ngộ.
Ngay sau đó trên khuôn mặt yêu nghiệt lộ ra nụ cười quyến rũ, hơi mang tình sắc mà ngậm ngón tay mình, tay trái mở cánh cửa đang khép hờ kia ra, cười xấu xa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...