Bây giờ xã hội vẫn đang được vận hành một cách bình thường, cho dù làm cái gì cũng phải tuân theo quy tắc.
Vì để có được hộ chiếu cùng một số chứng từ khác của Ngu Kha, Sở Hoài chỉ có thể ở lại thành phố R, cũng may Ngu Kha có hộ khẩu để chứng minh thân phận, nếu không sợ rằng sẽ có rất nhiều phiền toái.
Mạt thế đang từng bước đến gần, dù là một ngày cũng không được lãng phí.
Tạm thời không thể đến nơi khác chuẩn bị vật tư, Sở Hoài liền lái xe đi dạo thành phố bên cạnh thành phố R, đồng thời thu mua rau củ quả của nông hộ quanh đó.
Phải biết rằng khí hậu ở Vân Nam rất tốt, cho nên chủng loại trái cây ở đây rất nhiều, nếu đã tới, tất nhiên hắn không thể lãng phí được.
Trái cây ở mạt thế chính là một tồn tại vô cùng khan hiếm, còn khan hiếm hơn cả gạo nữa.
Ngoại trừ những đại lão cao tầng trong căn cứ có thể hao phí số lượng lớn sức người sức của để tạo nhà ấm gieo trồng rau của quả, người bình thường đừng mơ có thể rớ đến được.
Hơn nữa bởi vì chúng không dễ bảo quản, thời gian đầu khi mạt thế đến thì hoàn toàn không có, sau này vì hoàn cảnh thời tiết, dẫn đến việc rất khó để gieo trồng.
Sở Hoài cũng chỉ ở lại trong mạt thế ba năm, nhưng trên cơ bản đã quên hết mùi vị của trái cây rồi, còn cả rau dưa nữa.
Không gian của hắn có diện tích ước chừ tầm khoảng vài nghìn mét vuông, cũng đủ cho hắn thoải mái lưu trữ vật tư vào đó.
Lái xe một vòng quanh Vân Nam, quả nho, quả táo, dứa, quả xoài, đu đủ và cả những thứ khác, chỉ cần hắn nhìn thấy loại nào thì sẽ mua loại đấy.
Rau dưa cũng không buông tha, nông hộ ngoài ruộng có gì thì hắn mua cái đó, dù sao những thứ đó cũng không dễ bảo quản, nếu hắn không mua ngay thì khi mạt thế đến chúng sẽ bị hư thối cả thôi.
Đương nhiên, không phải tất cả chúng đều chín tốt trong cùng một mùa, cho nên Sở Hoài đã đặt hàng với một ít nông hộ rồi mấy tháng sau sẽ đến lấy hàng.
Đến lúc đó chắc hắn cũng đã từ nước ngoài trở về rồi, có thể trực tiếp dọn mọi thứ vào không gian.
Nông hộ xung quanh lần đầu tiên gặp một người mua hàng sảng khoái như vậy, lại nghe hắn nói hắn có một nhà máy chế biến thực phẩm lớn, cho nên đối xử với hắn cực kỳ nhiệt tình.
Trái cây rau dưa mặc dù tổng cộng có giá cả không nhỏ, nhưng họ lại tự giác đem những loại trái cây rau dưa tốt nhất đến cho hắn, chỉ để hi vọng vị khách hàng lớn này có thể quay lại.
Sở Hoài đưa tiền cũng rất sảng khoái, mắt không chớp lấy một cái mà trực tiếp trả tiền, sau đó để người đưa đồ đến kho hàng mà hắn đã thuê cách đó không xa, sau đó hắn sẽ thu đồ vào không gian.
Toàn bộ quá trình thu mua khiến cho tâm tình của Sở Hoài vô cùng vui sướng, khi mạt thế đến, không điều gì khiến người khác an tâm bằng chuyện dự trữ thức ăn, cho nên khi mua đồ ăn hắn thật sự rất thoải mái.
Ngu Kha đi theo cũng cực kỳ hưng phấn.
Ở chỗ y sống không có quá nhiều loại trái cây, mua một đống lại một đống trái cây, khiến cho y xem mà cảm thấy hoa cả mắt, liếm môi thèm đến không chịu được.
Cái bộ dáng cắn ngón tay liếm liếm môi của y giống hệt một đứa trẻ, khiến cho Sở Hoài nhịn không được muốn cười.
Không biết có phải vì hoàn cảnh sống của y đời trước hay không, đối với một số phương diện Ngu Kha cực kỳ trưởng thành lại hiểu chuyện, nhưng trên một số phương diện lại ngây thơ vô tri, không biết che giấu cảm xúc, muốn cái gì thì đều viết rõ ra trên mặt.
Nhưng Sở Hoài không dám để cho y ăn quá nhiều, trên phương diện ăn uống chủ yếu sẽ thiên về thanh đạm nhiều hơn.
Không phải hắn keo kiệt mà đối xử với tiểu tùy tùng của mình không tốt, mà là do thân thể này của Ngu Kha hằng năm sống khổ trong thôn, bị đối xử rất khắt khe bởi vợ của chú hai, đột nhiên ăn thịt cá có thể sẽ sinh bệnh.
Sở Hoài cũng không biết vì sao hắn lại suy nghĩ cho đối phương nhiều như vậy.
Chính xác thì thời gian hắn quen biết y thậm chí còn chưa đến một tháng, nên căn bản không có quá nhiều điều quen thuộc, nhưng không hiểu vì sao, hắn luôn không tự chủ được mà đem ánh mắt của mình dừng trên người đối phương.
Thấy Ngu Kha cười, tâm tình của hắn cũng sẽ cảm thấy tốt lên, thấy đối phương rơi lệ, trong lòng hắn liền không hiểu vì sao lại khó chịu hẳn lên, hoàn toàn không giống với tính cách lạnh nhạt của hắn trước đây.
Mặc dù thiếu niên này thoạt nhìn thì có vẻ đơn thuần, nhưng trên thực tế lại rất tinh ranh.
Dường như y tính rất chuẩn điểm yếu của hắn nằm ở đâu, mỗi lần y lộ ra đôi mắt đáng thương, là có thể khiến cho hắn tước vũ khí đầu hàng, sau đó thiếu niên kia sẽ cười lên, trong mắt tràn đầy ranh mãnh khi đã tính kế thành công.
Càng khiến cho Sở Hoài cảm thấy bó tay chính là, buổi tối y sẽ luôn kề sát bên cạnh hắn mà ngủ.
Chẳng sợ phòng khách sạn hắn đặt có hai giường, trước khi ngủ hắn vẫn luôn nghiêm khắc dặn dò, nhưng tiểu gia hỏa này vẫn leo lên giường hắn lúc nửa đêm.
Thôi thì sao cũng được, dù sao hai người bọn họ đều là nam cả, không có gì phải lo lắng hay ngượng ngùng.
Dù sao thì hắn cũng không có hứng thú với nam nhân, trên thực tế thì hắn đối với ai cũng không hứng thú vả, đừng nói là những người bạn trước đây của hắn, ngay cả chính hắn cũng từng cảm thấy có phải trên phương diện nào đó của mình có tật xấu khó nói nào hay không.
Nhưng bây giờ sự thật chứng minh, chỗ kia của hắn hoàn toàn không có vấn đề gì cả, chỉ cần thiếu niên chui vào ổ chăn rồi giống bạch tuộc tám chân quấn chặt trên người mình, thì máu huyết trong cơ thể hắn cũng lập tức sôi trào.
Huynh đệ của hắn đã nhiều năm không có phản ứng, đột nhiên lại có phản ứng khiến cho hắn cực kỳ xấu hổ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...