2.
Chương 2.
Thật ra Hắc Tử không quá đen đúa, anh cao ráo tráng kiện, cắt đầu đinh, nhưng nhìn không hề có một chút ngu đần nào cả, trái lại lông mày anh rất nồng đậm, mũi cao thẳng, cười rộ lên sẽ lộ ra một hàng răng trắng, trải qua vài năm huấn luyện cùng chấp hành kỷ luật trong quân đội, làm ánh mắt anh càng thêm chính trực, trong trẻo, rất là soái khí.
Anh sinh ra ở nơi bần cùng nhất của tỉnh ZG- đó là một xóm nhỏ ở vùng núi xa xôi thuộc thôn Dương Tráng, huyện Nạp Ung, Tỉnh Quý Châu, nơi này vừa nhỏ, vừa nghèo đến nỗi có khả năng tìm không thấy trên bản đồ.
Nơi này chỉ có thể dùng hai từ để hình dung đó là bần cùng và lạc hậu, nằm ở tiểu sơn thôn trong núi sâu của Quý Châu, ô tô không cách nào đi vào được, xe từ huyện thành chỉ có thể ngừng ở ngoài chân núi.
Đó là điểm cuối mà sức người có thể khai phá, sau đó mọi người phải đeo ba lô, xách hành lý, dùng hai chân trèo qua vài ngọn núi mới có thể về đến nhà.
Nơi này có núi lớn bao quanh nhưng thảm thực vật lại không hề tươi tốt, triền núi là những khối đá lớn hỗn loạn, chỉ có thể tận dụng một chút đất không màu mỡ để trồng hai loại hoa màu: một là bắp và hai là bí đỏ.
Đối với bọn nhỏ mà nói được đi học là một việc thật sự rất rất hạnh phúc, bọn nhỏ làng trên xóm dưới tụ tập đi học tại một ngôi trường nhỏ, trẻ con nào nhà ở xa thường thường phải ra cửa từ 4 - 5 giờ sáng, vì phải đi bộ 3-4 tiếng đồng hồ mới có thể đến được trường học.
Hắc Tử chính là một trong số đó, lúc ấy Hắc Tử cùng tất cả bạn nhỏ ở quê nhà đều giống nhau, trên mặt, trên tay không có chỗ nào là sạch sẽ cả.
Còn vì ăn mặc phong phanh, gió lạnh thổi qua, nước mũi tự động sẽ chảy xuống, khi sắp chảy đến miệng sẽ dùng tay áo quệt đi, làm khuôn mặt trở nên nhếch nhác.
Cho đến khi Lương Nhiên đi theo cha mẹ mình là giáo viên đến khu nhà duy nhất ở trường học trên núi này.
Làng trên xóm dưới người người đều kích động, các bạn nhỏ sẽ trốn ở phía sau các vật che đậy ở trường, đánh giá một nhà ba người họ.
Cha Lương nho nhã ôn hòa, mẹ Lương ôn nhu mỹ lệ, phía sau bọn họ là một cô bé mười mấy tuổi, hai vai đeo một chiếc cặp sách.
Tuy rằng cô bé mệt đến thở dốc, tóc tai có chút hỗn độn, nhưng khi nhìn đến hoàn cảnh cũ nát của trường học cũng không có bất luận biểu tình chán ghét gì, ngược lại còn hé miệng cười một chút với đám nhỏ Hắc Tử đang trốn ở sau cây cột.
Tụi con trai kêu lên một chút rồi tản mất, Hắc Tử xoay người chạy sang trốn ở sau cây cột khác.
Lúc đó, cậu nhỏ chỉ cảm thấy cả người lẫn mặt đều đỏ dừ, lần đầu tiên cậu cảm thấy, quần áo trên người mình thật là ngắn cũn cỡn, đến nỗi không thể che được cẳng tay hay đôi giày giải phóng cũ nát tới độ ngón chân cái đã lộ cả ra, thật là mất mặt.
Sự xuất hiện của Lương Nhiên tựa như đánh sâu vào tâm linh bọn nhỏ ở trường.
Từ các loại ái mộ rất nhanh đã biến thành bắt chước, chẳng hạn như khi đến trường cô sẽ buộc tóc đuôi ngựa, như vậy tụi con gái nhất định sẽ buộc tóc đuôi ngựa.
Chẳng hạn như sau khi ăn cơm xong, cô sẽ súc miệng bằng nước, như vậy tất cả bọn nhỏ cũng bắt chước theo, sau khi ăn xong sẽ súc miệng, hơn thế nữa Lương Nhiên nói tiếng phổ thông rất dễ nghe, rất nhiều đứa nhỏ sẽ đỏ mặt, xấu hổ ở trước mặt cô dùng thứ tiếng phổ thông lơ lớ kỳ quái giao lưu với cô, rồi khi về đến nhà sẽ cầm sách vở liều mạng luyện tập tiếng phổ thông.
Thường thường, Hắc Tử sẽ liếc trộm cô từ phía xa, chờ cho đến khi ánh mắt cô chuyển sang bên này lại nhanh chóng trốn mất.
Rồi một ngày, sau khi Hắc Tử uống sạch bát cháo ngô trong giờ nghỉ trưa, cậu nhỏ múc nước ở lu nước súc miệng, Lương Nhiên xuất hiện ở bên kia lu nước, vừa múc nước vừa mỉm cười nói với cậu:
"Nước ở nơi này có hàm lượng Flo tương đối cao, về sau hàm răng sẽ dễ xỉn màu, cho nên khi đánh răng buổi sáng nhớ rõ dùng thêm chút muối ăn nha."
Đó là lần đầu tiên Hắc Tử đứng gần đối mặt với cô bé lớn hơn cậu hai tuổi này, gần đến nỗi cậu có thể ngửi được hương khí nhàn nhạt trên người Lương Nhiên.
Hắc Tử chỉ nhớ rõ mình lúc ấy lắp bắp "ư" "ừm" vài tiếng, sau đó cũng chỉ biết dùng sức gật đầu.
Bắt đầu từ ngày đó, Hắc Tử từ trước không có thói quen đánh răng, giờ sáng sớm sau khi dậy đều sẽ dùng ngón tay dính một chút muối ăn, sau đó cho vào trong miệng dùng sức đánh răng, không gián đoạn ngày nào.
Thậm chí còn bị bà ngoại, người mà anh sống nương tựa vào phát hiện, rồi vì đau lòng chút muối ăn quất đánh anh vài cái, anh cũng không từ bỏ.
Cho nên đối với Hắc Tử mà nói Lương Nhiên là đối tượng anh ngưỡng mộ từ khi còn niên thiếu, là một giấc mộng đẹp vĩnh viễn không thể với tới, Lương Nhiên đã cho anh, đứa nhỏ lớn lên ở trong núi rừng một ảo tưởng tốt đẹp đối với thế giới bên ngoài, nằm mơ anh cũng muốn ra bên ngoài xem, thế giới này có giống như trong sách viết hay không, có rộng lớn, có tráng lệ, còn thành thị nơi mà Lương Nhiên từng sống sẽ như thế nào.
Anh chưa từng nghĩ đến công việc đầu tiên sau khi xuất ngũ này đã khiến cho anh gặp lại Lương Nhiên, tuy rằng cô đã không nhận ra anh, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình sung sướng của Hắc Tử mỗi khi nhìn thấy cô, cái loại cảm giác hưng phấn cùng thỏa mãn này, chẳng sợ Lương Nhiên đã kết hôn hay sinh con, đối với anh mà nói, cô vẫn là nữ thần trong lòng anh như cũ.
---------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...